Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 235: Còn có người khác ở đây



Là một bộ đồ lặn ướt nhẹp và bình dưỡng khí

Đồ lặn và bình dưỡng khí của chúng tôi đều ở trong túi trên người, vậy đò này là của ai?

Hơn nữa nhìn chỗ nước còn chưa khô kia, dường như mới có kẻ lẻn vào, sau đó trốn ở đây.

Tôi chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Chẳng lẽ có người còn vào nhà họ Hạ trước cả chúng tôi? Không chỉ vậy, hắn ta còn chưa hề rời đi?

Ẩn nấp ở nơi ở cũ nhà họ Hạ, rốt cuộc là ai muốn đến nơi này?

Không chỉ vậy, đối phương sớm không đến muộn không đến, hết lần này đến lần khác cùng đi cùng đến với chúng tôi.

Đây là trùng hợp hay là có bí ẩn gi?

Tôi chỉ cảm thấy, chuyến đi này sẽ còn phiền phức hơn nhiều so với những gì chúng tôi đã tưởng tượng.

Bầu không khí lập tức nặng nề, nhưng đến cũng đến rồi, chúng tôi đương nhiên không thể đứt gánh

giữa đường, mọi người ai cũng trầm mặc, tiến vào nhà cũ nhà họ Hạ.

Cả một tòa trạch viện, dường như dừng lại theo thời gian ở đây.

Xuyên qua vườn hoa tươi tốt, chúng tôi đi vào hậu viện.

Đương nhiên Hạ Lẩm hiểu biết rõ về nơi này, anh ta đưa chúng tôi đến một căn phòng ở hậu viện.

Sau khi vào phòng, nhìn thấy rất nhiều linh vị, chúng tôi ai cũng ngây dại.

Hạ Lẩm lại dẫn chúng tôi đến từ đường nhà họ Hạ.

Anh ta không đề ý đến sự kinh ngạc của chúng tôi, quỳ xuống, quy củ cúi lạy những linh vị kia.

Tôi không kiềm được lòng hiếu kì, nhìn lướt qua những linh vị kia.

Trên linh vị không chỉ có tên họ, còn có cả thời gian qua đời.

Những linh vị từ thời xa xưa, triều đại nào đó, tôi nhìn không hiểu.

Tôi chỉ có thề nhìn một vài linh vị hơi gần, bên trên đều viết ngày tháng năm công nguyên.

Tôi thấy linh vị của mẹ Tiết Phong, Hạ Vãn Tình.

Đứng cùng hàng với bà còn hai linh vị nữa, đều qua đời năm 1995, Hạ Lẩm cung kính hướng về hai linh vị này hành lễ.

"Đây là linh vị của cha mẹ tôi." Biết chúng tôi không hiểu, Hạ Lẩm lên tiếng giải thích.

Chúng tôi không nói gì, thấy Hạ Lấm sau khi quỳ lạy cha mẹ xong thì đi đến trước lỉnh vị, đè tay lên lư hương.

Nó chuyển động.

Ầm ầm.

Vách tường phía sau linh vị đột nhiên phát ra tiếng vang quỷ dị.

Ai nấy đều ngây người, kinh ngạc nhìn bức tường phía sau linh vị đột nhiên mở ra, đề lộ một con đường tối thui.

Tôi đờ ra.

Phía sau từ đường nhà họ Hạ lại vẫn còn một cơ quan khác?

Không lẽ cỏ hồi hòn được cất giữ ở trong này sao?

"Chúng ta đi vào trong sao?" Tiết Xán cất tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

"Đúng vậy."

Hạ Lẩm vẫn là dáng vẻ thiếu niên lạnh lùng, đi trước dẫn đường, tôi và Tiết Xán theo sát phía sau, Tiết Phong và đại sư Thừa Ảnh đi sau cùng.

Lối đi tối om, giơ tay không thấy năm ngón, ai cũng đã chuẩn bị đèn pin đầy đủ.

Bật đèn lên, tôi mới phát hiện, lối đi này căn bản không phải lối đi như bình thường mà rất hẹp, còn có rất nhiều khúc rẽ quanh co.

Bây giờ tôi mới ngâm ra, đây chính là một mê cung.

Đi hướng này." Hạ Lẩm hờ hững nói, rồi dẫn chúng tôi đi vào.

Trong một không gian đen ngòm, chúng tôi lần mò rất lâu, quẹo trái quẹo phải không ngừng nhưng tứ phía vẫn sâu không thấy đáy.

Quá nửa giờ, Tiết Phong cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, than thở: "Rốt cuộc còn phải đi bao lâu nữa? Người họ Hạ các người sao lại rảnh rỗi làm ra cái mê cùng dài thế hả?"

Hạ Lẫm chỉ cười.

"Đây không phải mê cung bình thường." Bình thường giọng Hạ Lẩm đã trong trẻo lạnh lùng, nay ở nơi tối thui này nghe lại càng thêm phần lạnh lẽo. "Trong mê cung này có rất X ' <

nhiều cơ quan ngầm, nếu không phải

người biết bản đồ mê cung nhà họ Hạ, ai bước vào đây cũng sẽ chạm phải cơ quan, bỏ xác tại đây."

Ai nấy đều không lạnh mà run.

Tiết Phong cũng không dám nói gì

X r*

nữa, chỉ bước về phía Hạ Lẩm.

Lại đi khoảng nửa giờ nữa, Hạ Lấm đang đi phía trước đột nhiên dừng bước.

"Sao vậy?" Tôi đi ngay phía sau, suýt chút nữa va phải anh ta, cất tiếng hỏi.

Dưới ánh đèn pin, tôi phát hiện, biểu cảm trên mặt Hạ Lẫm có chút kì lạ.

"ở đây, lẽ ra không thề có khúc rẽ." Anh ta thấp giọng nói.

Tôi cau màỵ: "Là ý gì? Mê cung này đi như thế nào anh phải là người rõ nhất chứ?"

Hai hàng mày của Hạ Lẩm nhíu chặt, chưa kịp trả lời, mặt đất dưới chân chúng tôi đột nhiên rung lắc kịch liệt.

"Sao vậy?"

Cả đám người chúng tôi đều bị dọa sợ, tôi hô lên một tiếng, cơ thể z X X

mất thăng bằng ngã về phía trước.

May mà Hạ Lẩm nhanh tay nhanh

mắt đỡ lấy tôi.

Nhưng tôi còn chưa kịp đứng ngay r r

ngắn, mặt đất dưới chân lại đột nhiên xuất hiện kẽ hở, một bức tường đó từ kẽ hở chui lên.

"Tiết Xán!"

Tôi hoảng sợ, vội vàng quay đầu.

Bức tường đá và khe nứt kia không sai lệch một phân, vừa vặn chia cắt tôi và Tiết Xán.

Lúc tôi quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy Tiết Xán lần cuối cùng, sau đó...

Ầm.

Một tiếng nổ lớn vang lên, bức tường kia, hoàn toàn ngăn cách tôi và Tiết Xán.

"Tiết Xán!" Tôi hoảng hốt dán người lên tường đá, hô to.

■>

■>

Nhưng trả lời tôi chỉ là bức tường lạnh như báng.

Sau khi bức tường đó xuất hiện, nhóm chúng tôi bị chia làm hai.

Tôi và Hạ Lầm ở bên này, còn Tiết Xán, Tiết Phong và đại sư Thừa Ảnh ở bên kia.

"Tiết Xán!" Tôi càng hốt hoảng, tiếng kêu cũng lớn hơn: "Tiết Xán, anh nghe thấy em nói không?"

"Đừng kêu nữa." Giọng nói mệt mỏi của Hạ Lẩm vang lên sau lưng tôi, tôi quay lại, thấy sắc mặt anh ta. r

không hề tốt: "Bức tường đá này là cơ quan."

"Cơ quan?" Tôi tái mặt: "Y anh là, chúng ta vô tình kích hoạt cơ quan nên bức tường đá này mới đột nhiên xuất hiện?"

Hạ Lẩm dựa vào bức tường, nhắm mắt rồi gật đầu.

II

"Sao có thể như vậy?" Tôi sợ hãi: Không phải anh nói anh biết rõ bản đò trong mê cung này sao? Sao chúng ta lại chạm phải cơ quan được?"

"Đúng là tôi biết rõ bản đồ mê cung." Hạ Lam chậm chạp mở mắt, ánh mắt sắc lạnh: "Nhưng hôm nay kết cấu của mê cung đã có sự thay đổi, vì thế chúng ta mới không biết mà vô tình kích hoạt cơ quan."

II

CÓ sự thay đổi ư?" Tôi sửng sốt.

"Người đời trước nhà họ Hạ khi làm ra mê cung này, trừ phiên bản bình thường nhất còn làm ra nhiều phiên bản ứng biến khác. Bản đổ mà

II

con cháu nhà họ Hạ có chỉ là mê cung bình thường. Mỗi khi gặp nguy hiềm, hoặc vào thời khắc đặc thù, chạm phẩi một cơ quan đặc thù khiến mê cung thay đổi, bản đồ mê cung khi đó cũng không giống nhau.

Lúc này tôi mới ngẫm ra: "Vì thế, có người đã kích hoạt cơ quan đó, khiến mê cung thay đổi?"

"Không sai." Hạ Lẩm thở dài: "Mê cung mới này, tôi và các cô đều giống nhau, không có chút manh mối nào.

"Nhưng là ai đã kích hoạt cơ quan đó?" Tôi không nhịn được mà hỏi.