Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 236: Quỷ thổi lửa



Thạch lộ: con đường bằng đá

Thạch thất: mật thất bằng đá

Cơ quan sẽ không vô duyên vô cớ khởi động, chắc hẳn đã có ai đó hiểu rõ cơ quan đã kích hoạt nó. Hơn nữa, đó còn là cơ quan có thể thay đổi hình dạng mê cung chứ không phải cơ quan bình thường, chỉ có người trong cuộc mới biết được cơ quan đó ở đâu, làm thế nào kích hoạt.

Hiển nhiên, Hạ Lẩm cũng nghĩ như yậy, chỉ nghe thấy cậu ta cười lạnh một tiếng, nói:

“ Xem ra Hạ gia chúng ta xuât hiện nội gián rồi.”

Trái tim tôi chùng xuống.

Không sai, kẻ biết cách thay đổi mê cung, chỉ có thể là người Hạ gia. Hơn nữa, đó không chỉ là người Hạ gia bình thường, mà chính là thành viên cốt cán của Hạ gia.

“ Đừng lo lắng.”

Tuy tình hình có chút mất kiểm soát nhưng tôi vẫn nghĩ thoáng, nói với Hạ Lẩm: “Chỉ một bức tường đá mà thôi, Tiết Xán nhất định sẽ phá tường, tụ hợp cùng chúng ta, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.”

Đối với 'giá trị vũ lực của Tiết Xán, tôi không chút nghi ngờ, hơn nữa cũng vô cùng tin tưởng anh ta sẽ không để tôi rời khỏi tầm mắt của mình.

Chỉ cần có thể tụ hợp cùng Tiết Xán, hết thẩy mọi thứ sẽ không tuyệt vọng như bây giờ.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng Hạ Lẩm đành lắc đầu.

“Thạch lộ này là con đường duy nhất dẫn đến nơi cất giấu cỏ hồi hồn. Khi nó được thiết kế, Hạ gia đã mời rất nhiều đại sư cơ quan đến. Cho nên ỉtường đá này, không chỉ đơn thuần là môt bức tường đá.”

Bất giác lòng tôi xuất hiện một dự cảm không lành:

“Cái gì gọi là không chỉ là một bức tường đá?”

“ Thời điểm tường đá bị kích hoạt, vách đá hai bên đường đều sẽ chuyển động. Nói cách khác, cho dù Tiết Xán có phá được bức tường trước mặt hắn, chúng ta cũng không ở đối diện bức tường đó. Bởi vì con đường chuyển động nên có khả năng hai nhóm chúng ta cách nhau rất xa.”

Trong đầu tôi nổ oanh một tiếng, vẻ mặt lộ ra vẻ bối rối:

‘Vậy chúng ta nên làm gì đây?”

Hạ Lẫm cầm đèn pin, chiếu rọi con đường tói đen phía trước:

“ Trước hết nghĩ biện pháp ra ngoài đã.”

“Nhưng Tiết Xán bọn họ....”

“Cô yên tâm, tên bạn trai cương thi của cô lợi hại hơn cô nhiều” Hạ Lầm lạnh lùng ngắt lời tôi, “Cô có thời gian lo lắng cho hắn không bằng tự lo cho bản thân cô.”

Hạ Lẫm vẫn độc miệng như trước đây, nhưng lời cậu ta hoàn toàn có jý, tôi liền không nghĩ đến Tiết Xán ỉnữa mà tập trung nghĩ đến tình cảnh của mình.

Con đường phía trước tối đen như mực, nguồn sáng duy nhất chính là đèn pin trong tay tôi và Hạ Lầm.

Tôi đột nhiên phát hiện đầu ngón tay mình vì sợ hãi mà run lên nhè nhẹ.

Thật kỳ quái, trước đó khi gặp phải nguy hiểm, chỉ cần có Tiết Xán bên cạnh, tôi sẽ không sợ hãi như vậy, nhưng lúc này, rời khỏi Tiết Xán, mặc dù có Hạ Lấm bên cạnh nhưng tôi vẫn không nhịn được cảm giác bất an trong lòng.

Tôi miễn cưỡng bình tĩnh lại, nhìn Hạ Lẫm trước mặt? hỏi:

“Mê cung đã thay đổi, cậu biết đi thế nào không?”

“Không biết.”

Vựợt ngoài dự đoán của tôi, Hạ Lầm thế mà quyết đoán nói mình không biết.

“Đối với cơ quan thuật, tôi một chút cũng không biết, trước đó chẳng qua là dựa vào địa đồ chỉ đường, bây giờ địa đồ không còn phù hợp, tôi và mọi người đều giống nhau, đều mù lòa sờ soạng.”

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

Lần này, tôi hoàn toàn hoảng loạn.

“Đi một bước tính một bước.”

Hạ Lẫm xem như còn tỉnh táo, nói xong liền dẫn tôi đi về phía trước.

Lối đi được bao phủ bởi bóng tối đen kịt, chúng tôi đi một trước một sau, không ai nói lời nào, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân rời rạc của chúng tôi vang vọng.

Đi được khoảng nửa giờ, chúng tôi không tìm được đường ra, cũng không gặp được đám người Tiết Xán.

Đột nhiên, Hạ Lẫm đi trước mặt tôi dừng bước.

“Làm sao thế?” Tôi cũng cảnh giác dừng lại theo.

“Cô cảm nhận một chút, hình như lối đi này.... có gió?” Hạ Lầm cau mày nói.

Tôi định nói con đường này tường đá bốn phía vay quanh sao có thể có gió, đột nhiên cảm thấy một đợt lạnh lẽo quét qua mặt tôi.

Thật sự có gió.

“Có phải chúng ta đến gần lối ra rồi không?” Trong lòng tôi dâng lên một miềm hi vọng, “ Đi theo hướng gió, không chừng chúng ta có thể ra ngoài. ”

“ừm.” Hạ Lầm gật đầu, từ trong túi lấy ra một cái bật lửa, định lợi dụng ánh lửa để xác định hướng gió.

Lửa nổi lên, nhanh chóng bị thổi lệch về bên trái.

“ Đi hướng này.” Hạ Lẩm nhanh chóng quyết định hướng đi, chợt thân thể cậu ta trở nên cứng đờ.

Tôi vốn muốn hỏi có chuyện gì, nhưng khi mắt tôi rơi vào chiếc bật lửa trên tay cậu ta, tôi liền sững sốt.

Bởi vì tôi nhìn thấy ngọn lửa lúc này đã không còn hướng về bên trái mà

nghiêng sang bên phải.

Độ khoảng ba giây sau, ngọn lửa chập chờn một chút rồi lại hướng về bên trái.

Hướng của ngọn lửa không ngừng thay đổi với tần suất ổn định.

Trái, phải, trái, phải.

Tôi thấy lưng mình run lên từng đợt.

Nếu là gió từ lối ra, đáng lẽ nó phải đều đặn theo một hướng, sao lại có thể liên tục đổi hướng thế này?

Mà tần suất của cơn gió này giống như... tôi bỗng cảm thấy lưng mình thấm ẫm mồ hôi lạnhl

Bởi vì tôi phát hiện, tần suất thay đổi phương hướng của ngọn lửa bằng với tần suất hít thở của tôi.

Thật giống như....

Hoàn toàn không phải gió thổi ngọn lửa, mà như có một người đứng cạnh chiếc bật lửa, thở không ngừng.

Thở ra, ngọn lửa nghiêng sang một bên.

Hít vào, ngọn lửa nghiêng sang một bên khác. 

Tôi bị suy nghĩ này của mình dọa cho giật mình, tôi đánh mắt nhìn về phía

Hạ Lẩm, liền phát hiện sắc mặt cậu ta còn khó coi hơn cả tôi

Tôi chưa kịp nói thì anh ta đã ném bật lửa đi, lấy ra hai lá bùa rồi, ném tới.

Động tác diễn ra liền mạch, nhanh như chớp, trong nháy mắt hai lá bùa đã bay về hai phía.

Một giây sau, lá bùa bên trái nhẹ nhàng rơi xuống đất mà lá bùa bên phải kia, đột nhiên dấy lên một ngọn lửa màu xanh lam.

Quỷ hỏa.

Khi nhìn thấy ngọn lửa, tôi thấy sắc mặt Hạ Lầm hoàn toàn trầm xuống.

Quỷ hỏa rất nhanh bị dập tắt, tôi vừa định mở miệng hỏi lại chợt nghe thấy âm thanh gì đó:

“Hít. hà hít hà....”

Một tiếng thở vô cùng rõ ràng ẩn trong bóng tối, vang lên từ phía bên phải chúng tôi.

Lúc này đây, tôi thật sự vô cùng hoảng sợ.

Có người!

Không đúng, là có quỷ!

Lúc này, từ trong bóng tối, tôi cảm nhận được rất rõ ràng một cổ quỷ khí mãnh liệt lao đền.^

Trong lúc hoảng loạn, tôi bất giác chiếu đèn pin của mình về hướng đó.

Nơi được ánh sáng đi qua, trong nháy mắt liền sáng rỡ.

“AI”

Tôi kinh hãi hét lên.

Bởi vì tôi nhìn thấy một gương mặt irang bệch ngay trước mắt mình.

FN0 dùng đôi mắt âm u tràn đầy quỷ khí nhìn chằm chằm tôi, hừ lạnh một kiếng, trực tiếp nhào về phía tôi.

“An Tố, tránh ra.”

Ngay khi tôi bị dọa đến ngơ ngẩn, 'tiếng hét của Hạ Lẩm vang lên bên tai tôi.

Tôi gần như chẳng kịp suy nghĩ mà hành động theo bản năng, nghiêng người tránh né.

Ngay sau đó, tôi thấy Hạ Lầm từ phía sau vọt lên, trực tiếp nhảy lên người con cương thi mặt trắng bệch đó. Tiếp đó, cậu ta dùng chân kẹp cổ nó, hai tay giữ chặt đầu nó mà vặn.

- -----------------