Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 237: Là người Ninh Gia



Trong nháy mắt, đầu con cương thi đứt lìa khỏi cổ!

Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp, Hạ Lầm đã giải quyết gọn gàng tên cương thi đột ngột xuất hiện.

Mà tim tôi vẫn còn đập loạn xạ.

Tôi mềm nhũn ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm Hạ Lầm lạnh lùng bước xuống khỏi xác tên cương thi đó, không thể dời mắt.

Má ơi, tư thế này, quá lợi hại đi.

Hạ Lầm rất nhanh phát hiện ra ánh mắt của tôi, khẽ nhíu mày, “Cô nhìn đủ chưa?"

Tôi nhận ra ánh mắt của mình dường như quá chăm chú, có lẽ khiến người khác hiểu lầm liền vội dõi tầm mắt.

Không thể không nói, hành động vừa nãy của Hạ Lầm thật sự quá đẹp trai.

Tiết Xán cũng rất lợi hại, nhưng khi hắn tiêu diệt quỷ quái, dường như chỉ trong nháy mắt liền hồn phi phách tán, mặc dù như vậy càng ngầu nhưng lại thiếu chút hiệu ứng hình ảnh.

Nhưng một chiêu vừa rồi của Hạ Lầm, không khác gì phim hành động a!

Nhưng hiện tại không phải thời điểm để tôi thưởng thức cái đẹp, tôi nuốt nước miếng, từ dưới đất đứng dậy, hỏi:

“Cương thi này từ đâu đến? Đây cũng là do người Hạ gia sắp xếp bên trong con đường đá?”

Hạ Lầm trầm mặt, ngồi xổm bên cạnh cương thi, “ Dĩ nhiên không phải, Hạ gia ta cũng không phải Ninh gia, xưa nay không nuôi cương thi.”

Tôi sửng sốt một chút

Không phái Hạ gia sắp xếp, vậy tên cương thi này từ đâu tới?

Tôi lấy can đảm đi đến bên cạnh xác cương thi, lúc này mới phát hiện quần áo trên người cương thi là một bộ đồ thế thao.

Phong cách hiển nhiên là tương đối hiện đại, nhưng kiểu dáng cũng đã rất cũ rồi, xem ra đã qua nhiều năm.

Lúc này, Hạ Lầm đã bắt đầu lật tung túi của cương thi kia.

Rất nhanh, cậu ta lấy ra rất nhiều bùa chú.

Nhìn đến mấy lá bùa kia, Hạ Lẩm cười lạnh, “ Quả nhiên là chó săn của Ninh gia." 

Tôi biết những người trong Huyền môn đều có đặc trưng riêng của họ, nếu Hạ Lầm đã nói như vậy, thì cương thi này thật sự là người của Ninh gia.

Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc của cương thi này, hiển nhiên khi còn sống đã tiến vào nhà cũ Hạ gia, bị mê cung Hạ gia vây khốn, cuối cùng chết ròi, cái xác lại vùng dậy trở thành cương thi.

“Nói vậy, Ninh gia thật sự phái người tiến vào nhà cũ Hạ gia?” Tôi dè dặt hỏi.

Hạ Lầm sắc mặt khó coi ừ một tiếng, lại từ trong túi cương thi lẩy ra một quyển sách nhỏ, phía trên vẽ một tấm bản đồ mê cung xiu xiu vẹo vẹo.

“Hóa ra là đến dò đường.” Hạ Lầm cười lạnh một tiếng, thấy tôi không hiểu liền giải thích, “Người Ninh gia chắc hẳn không biết địa hình của mê cung này, cho nên trước đó đã phái ra một đám lâu la này đến dò đường, cuối cùng bị vây ở đây, nhịn đói tới chết.”

Tác phong làm việc hung ác thế này quả nhiên là phong cách của Ninh gia.

"Nhưng là..." Hạ Lẩm nhìn chằm chằm xác cương thi, sắc mặt đột nhiên không tốt.

“Nhưng là cái gi?”

“Nơi này là nơi Hạ gia cất giữ bảo vật gia tộc hồi hồn cỏ, phong thủy đã được xem xét cẩn thận, theo lý mà nói, cho dù có người chết thì xác chết cũng không thế vùng dậy thành cương thi được, trừ phi..." Mí mắt tôi giật một cái, hỏi:

“Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi phong thủy của thạch thất này đã bị phá hỏng.” Hạ Lầm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về lối đi đen kịt.

Tôi vẫn hơi khó hiểu, “Như thế nào bị coi là hỏng ròi?”

“Trước đây khi tổ tiên Hạ gia quyết định đặt nhà chính và mộ cổ ở đây, đã lấy bảo vật gia tộc, chính là hồi hồn cỏ làm trung tâm thiết lập phong thủy.” Hạ Lẩm sắc mặt ngày càng ngưng trọng," Nếu hồi hồn cỏ bị trộm, phong thủy tự nhiên sẽ..."

Sắc mặt tôi tái nhọt

Không ngờ, chúng tôi còn chưa đến mộ phần của Hạ gia đã có đáp án cho những điều muốn biết.

Hồi hồn cỏ, e rằng đã bị Ninh gia lấy đi mất.

Lúc tôi đang hậm hực, chợt nghe thấy Hạ Lầm nện một quyền lên vách đá, dọa tôi sợ hết hồn.

Tôi vừa ngáng đầu đã nhìn thấy gương mặt cậu ta mang theo ý lạnh, mở miệng:" Ninh gia chết tiệt, bọn chúng vậy mà thật sự đánh chủ ý lên hồi hồn cỏ của chúng ta."

Tôi biết rằng Hạ Lầm trước đó cũng không biết hồi hồn cỏ bị lấy trộm, giờ biết rồi, hẵn là vô cùng tức giận, cảm giác như bị chính Ninh gia giẫm dưới chân.

“Cậu đừng quá tức giận.” Tôi thận trọng, nói: “ vẫn nên đến kiểm tra thì tốt hơn."

Hạ Lẩm không trả lòi, chỉ nhanh chóng ngồi dậy, đi về hướng con đường phía trước

Tôi đi theo sau cậu ta, trong đầu có vô vàn suy nghĩ.

Nếu người của Ninh gia thật sự đã lấy được hồi hồn cỏ, nói cách khác, bọn họ đã ngưng tụ được hồn phách của Ninh Trác?

Vậy người bọn họ muốn hồi sinh, hẳn cũng là Ninh Trác, đúng không?

Còn có, người đàn ông đã xuất hiện từ sớm ở từ đường Tiết gia, còn có vị “ đại nhân” trong miệng Nguyệt Nguyệt, chẳng lẽ đều là Ninh Trác sào?

Tôi đột nhiên cảm thấy, khoảng cách giữa chúng tôi và Ninh gia bí ần kia, càng ngày càng gần, lòng tôi không tự chủ lại khấn trương lên.

Tôi và Hạ Lầm tiếp tục đi trên con đường đá, không nói lời nào, cảnh giác mà cẩn thận.

Đi khoảng một giờ đồng hồ, tôi đột nhiên cảm thấy bờ vai mình tê rần.

Tôi không khỏi nhíu mảy, vươn tay ra sau cổ muốn xoa gáy.

Nhưng khi chạm vào gáy, tôi sửng sốt.

Lạnh quá.

Cột sống cổ của tôi vốn không được tốt lắm, có khi đọc sách lâu, máu ở cột sống cổ không lưu thông cũng khiến tôi thấy lạnh nên cũng không coi trọng, chỉ đưa tay ra xoa.

Nhưng đột nhiên, mi mắt tôi cũng thấy lạnh.

Tôi không khỏi dừng bước, đứng tại chỗ run lập cập.

“Làm sao thế?” Hạ Lầm nhạy bén liền phát hiện ra chỗ dị thường của tôi, nhỏ giọng hỏi.

“Không có gì." Miệng tôi nói thế nhưng vẫn cảnh giác dùng đèn pin chiếu khắp bốn phía.

Cái gì cũng không có.

Có lẽ do tôi quá khẩn trương.

Tôi không suy nghĩ nhiều, cùng Hạ Lẫm tiếp tục đi về phía trước

Nhưng đi được một đoạn, Hạ Lầm trước mặt tôi đột nhiên dừng lại, đưa ngón trỏ lên môi.

Thần kinh của tôi lập tức căng như dây đàn, dùng ánh mắt hỏi cậu ta có việc gì.

"Có người." cậu ta dùng khẩu hình miệng nói với tôi nhưng rất nhanh liền đổi giọng, “ Có quỷ."

Da đầu tôi run lên, cảnh giác nhìn bốn phía.

Từng giây từng phút trôi qua, nhưng tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Tôi không khỏi cảm thấy kỳ quái nhìn về phía Hạ Lầm, muốn hỏi cậu ta có phải cảm nhận sai rồi không, nhưng vừa quay đầu, tôi đã thấy vẻ mặt căng thẳng của Hạ Lầm nhìn chăm chú vào một chỗ.

“Trốn đi.” Cậu ta thấp giọng nói một câu, nhanh chóng kéo tôi lại, nấp vào một tảng đá nhô ra bên cạnh con đường đá, và tắt đèn pin của cả hai chúng tôi.

Tôi vẫn không biết cậu ta tránh cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo cậu ta trốn đi.

“Nín thở.” Hạ Lẩm nắm lấy tôi, lo lắng nói bên tai một câu, “Hắn đến.”

Tôi vừa muốn hỏi cái gi đến, nhưng nhìn bộ dạng khẩn trương của Hạ Lầm, tôi cũng không dám hỏi nhiều, tranh thủ thòi gian ngưng thở.

Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, mắt tôi liên tục đảo quanh nhưng vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gi.

Ngay sau đó, tôi cảm thấy thân thể Hạ Lầm cứng đờ.

Tôi chuyển mắt, đã thấy cậu ta nhìn chằm chằm vào một chỗ phía trước.