Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 238: Cô không nhìn thấy?



Tôi ngay lập tức nhìn theo ánh mắt của Hạ Lẩm.

Nhưng trời tối quá, tôi vẫn không nhìn thấy gì.

Trong lòng tôi hoảng sợ, lại nhanh chóng nhìn Hạ Lam lần nữa, chỉ thấy rằng cậu ta vẫn đang nhìn chằm chằm về phía trước, không chỉ vậy, đôi mắt của cậu ta còn chậm rãi chuyển động.

Giống như cậu ta nhìn một cái gì đỏ đang chuyển động.

Tôi chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại.

Hạ Lẩm đang nhìn gì vậy? Tại sao tôi không thấy gì cả?

Lúc này, tôi nhìn thấy ánh mắt của Hạ Lẩm đang nhìn thẳng về phía trước chúng tôi.

Thậm chí tôi còn thấy trên trán cậu ta toát mồ hôi lạnh.

Phản ứng này của cậu ấy rốt cuộc đã thấy cái gì?

Trước khi có thời gian để tự hỏi, tôi đột nhiên cảm thấy một hơi thỏ’ lạnh giá trên cổ mình.

Cả ngưò’i tôi đông cứng lại.

Tôi quá quen thuộc với cảm giác này.

Là quỷ.

Tôi động cũng không dám động, ngay cả thở cũng không dám, chỉ có thể chuyển động đôi mắt của mình một cách điên cuồng.

Nhưng những gì tôi nhìn thấy vẫn là một con đường bằng đá tối tăm, không có một bóng quỷ nào.

Thật vô lý.

Tôi cũng đưọ’c mở mắt âm dương, nếu Hạ Lẩm có thể nhìn thấy quỷ thì lẽ ra tôi cũng có thể nhìn thấy chúng chứ.

Còn chưa kịp nghĩ đến sự quái lạ đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo trơn nhẵn đang lướt qua cổ tôi.

Cả người tôi nổi lên một lớp da gà thật dày!

Có gì đó đang chạm vào tôi!

Cảm giác thật sự quá kinh khủng, tôi không thể nhìn thấy gì cả, nhưng tôi lại có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nó.

Trước đây tôi luôn oán thầm Tiết Xán hại tôi có mắt âm dương, để tôi nhìn thấy những thú’ đáng SỌ’ kia, nhưng vào lúc này đây, tôi ước mình có thế nhìn thấy!

Điều đáng sợ nhất trên thế giới không phải là quỷ, mà là thứ mà chúng ta không thể thấy được.

Thứ trơn nhẵn kia trượt qua cổ tôi từng chút một, rồi cuối cùng cũng chậm rãi rời đi.

Tiếp đó cả không gian hoàn toàn tĩnh mịch.

Không biết đã qua bao lâu, tôi chỉ cảm thấy thòi gian dài như cả một thế kỷ.

Tòi đột nhiên cảm thấy cơ thể của Hạ Lẩm bên cạnh thả lỏng xuống.

"Đi thôi,"

cậu ta thấp giọng nói.

Hai chữ này khiến thân thể cáng cứng của tôi rốt cuộc cũng thả lỏng, thở không ra hơi, suýt nữa ngã xuống đất.

“Này, cô có sao không?” Hạ Lẩm cau mày khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhọt của tôi trong bóng tối, “Chỉ là một con quỷ, dù sao cô cũng là vợ cúa quỷ, còn sợ như thế này sao?”

Tôi ngầng đầu lên, nhìn Hạ Lẩm mờ mịt.

Hạ Lẩm bị ánh mắt của tôi làm cho sững sờ, không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”

“Chỉ là...” Cuối cùng tôi run rẩy nói:

“Một con quỷ lướt qua?”

Hạ Lẫm cũng hơi thay đổi vẻ mặt.

Nhưng ngay sau đó, mặt cậu ta trầm xuống, nói: "An Tố, vào lúc này cô lại giả vờ ngu ngốc cái gì thế?

"Tôi nội thật." Lúc này tôi gâp tới mức sắp khóc, "Tôi, tôi vừa rồi thật sự không thấy gì cả... có chuyện gì. . vậy!

Hạ Lẩm tái mặt.

“Cô thật sự không nhìn thấy?” Anh ta nắm lấy vai tôi, “Cô không nhìn thấy một nữ quỷ mặc áo đỏ có cái lưỡi dài đi ngang qua cô, còn liếm cổ cô sao?”

Mặc dù trong đầu tôi đoán được là có quỷ, nhưng lúc này, nghe Hạ Lẩm miêu tả, tôi tự tưởng tượng một chút liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Điều khiến tôi cảm thấy ghê tỏ'iĩi nhất chính là cảm giác trơn nhẵn vừa rồi hóa ra là bị quỷ liếm!

Ngẫm lại liền cảm thấy buồn nôn!

“Tôi thật sự không nhìn thấy!” Tôi sợ Hạ Lẩm không tin liền thề thốt: “Rốt cuộc tôi xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ mắt âm dương mất đi hiệu lực?

Hạ Lẩm lúc này cũng bình tĩnh hơn một chút, nói nhỏ: "Mắt âm dương,

theo lý mà nói thì không thể mất hiệu lực được."

Vậy tôi xảy ra việc gì thế? Sao đột nhiên lại không nhìn thấy quỷ nữa?" Vẻ mặt tôi lo lắng, "Có thể con quỷ kia cố ý ần hình? Do tu vi của tôi không đủ, cho nên không nhìn thấy?

Tôi nhó’ tới lúc ở trên đảo M, bởi vì Lý Thiên Họa cố ý che giấu, nên mắt âm dương của tôi không thế nhìn thây cô ây.

Không như mong muốn, Hạ Lấm lại lắc đầu, “Nữ quỷ kia không ẩn thân.”

Sắc mặt của tôi càng tái nhợt.

Trưó'c đây tôi thực sự chưa từng nghĩ đến, một ngày nào đó tôi sẽ bởi vì mình không thể nhìn thấy quỷ mà lo lắng.

Hạ Lầm nhìn tôi, như chợt nhận ra điều gì đó, sắc mặt cậu ta hơi đổi.

“Nếu không phải mắt âm dương mất hiệu lực, cũng không phải ma cố ý ẩn thân, ngươi đột nhiên không thấy ma, chỉ có một lời giải thích...” Hạ Lẩm đè thấp giọng, nói.

“Làm sao vậy?” Tôi thúc giục, Hạ Lẩm này, lúc này rồi mà còn tỏ ra thần bí gì nữa chứ.

Hạ Lam thoáng nhìn về phía tôi.

Lúc này, ánh sáng duỵ nhất giữa chúng tôi chính là chiếc đèn pin trong tay Hạ Lẩm, toàn bộ mặt cậu ta đều bị bóng tối bao phủ, mười phần cổ quái.

“Khả năng duy nhất chính là...”Cậu ta chậm rãi nói, “Quỷ che mắt.”

Tôi cảm thấy ớn lạnh cả người, cảm giác lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Toàn thân tôi lạnh ngắt.

“Quỷ, quỷ che mắt là gì?” Tôi lắp bắp, đầu óc trống rỗng.

Hạ Lầm lúc này sắc mặt cũng có mấy phần ngưng trọng, hắn chậm rãi nói:

*

"Chính là quỷ nằm ở trên người cò lấy tay che mắt. Cứ như vậy, mắt âm dương của cô trở nên giống mắt của ngưòi thường. "

Tôi như thể bị sét đánh, thiếu điều run lên một cái rồi ngã xuống đất.

Lúc này cảm giác đau nhức và lạnh buốt trên cổ đột nhiên trỏ’ nên rõ ràng.

Còn có cảm giác lạnh lẽo trên mi mắt.

“Hạ Lẩm, anh mau giúp tôi...” Tòi nắm lấy Hạ Lẩm, định nhờ cậu ấy giúp đõ’, nhưng nói giữa chừng, tôi đột nhiên hét lên, “A!”

“Sao vậy!” Hạ Lam cũng giật mình, nhanh chóng đỡ lấy tôi.

Mà tôi chỉ biết che mắt, cuộn tròn lại thành một quả bóng, không nói được lời nào.

Lúc này quanh mắt tôi đau dữ dội, như có bàn tay vô hình đang cố móc nhãn cầu ra khỏi hốc mắt.

Nhưng tôi vẫn không thấy gì cả.

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy bên tai một tiếng cười lạnh.

Hì hì...đôi mắt âm dương, cho ta... cho ta ăn..."

Lông tơ toàn thân tôi dựng hết cả lên!

Giọng nói này quá gần!

Nó gần đến mức như thể có ai đó đang nói chuyện với tai của tôi!

Lúc này tôi mới hoàn toàn tin lời Hạ Lẩm, có quỷ nằm trên người tôi, đang che mắt tôi.

"Hạ, Hạ Lẫm..." Trong lúc giằng co, tôi chỉ có thể cầu cứu người bạn đồng hành duy nhất này.

Thấy tôi cứ lấy tay che mắt, Hạ Lẩm lập tức biết được chuyện gì đang xẩy ra.

Ngay lập tức, cậu ta ra tay lưu loát.

Hai tấm bùa vàng nhanh chóng bay ra, một cái bắn vào mắt tôi còn cái kia bắn vào lưng tôi.

“A!”

Giọng nói lạnh lẽo bên tai đột nhiên bén nhọn kêu lên đau đớn.

Ngay sau đó, tôi mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó hiện ra trước mắt.

Tôi nghĩ rằng con quỷ che mắt tôi, hẳn đã dùng quỷ thuật, vì thế từ khi nó vừa xuất hiện đã tránh ánh mắt của tôi và Hạ Lẩm. ■

nó vừa xuất hiện đã tránh ánh mắt

Con quỹ đó trèo lên người và che mắt tôi, đế tôi không nhìn thấy con quỹ khác.

Lúc này, dưới bùa chú của Hạ Lam, cuối cùng nó cũng đã lộ nguyên hình.

Đó là một con tiểu quỷ, cả người đang cưỡi trên cổ tôi, hai tay ốm chặt lấy mắt tôi.