Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Chương 37: Trốn Thoát Khỏi Trại Nuôi Gà



Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

*************************

Quý Lăng Vi mở miệng: “Anh có thể chỉ nhóc làm bài tập.”

Vương Tiểu Minh kinh ngạc xen lẫn chút nghi ngờ: “Mày biết nói?”

Quý Lăng Vi: “Thật ra anh không phải một con gà bình thường đâu.”

Vương Tiểu Minh: “Tao biết chứ, mày là một con gà ăn vào sẽ biến tao trở nên thông minh hơn.”

Quý Lăng Vi: “Không phải, anh là sứ giả thần học tập phái đến trợ giúp cho nhóc thi điểm cao.”

Vương Tiểu Minh cái hiểu cái không: “……”

“Vương Tiểu Minh, làm bài tập xong chưa? Đem lại đây mẹ kiểm tra!” Bên ngoài truyền đến tiếng mẹ Vương.

Vương Tiểu Minh lập tức luống cuống, nhìn về phía Quý Lăng Vi: “Mày thật sự là sứ giả của thần học tập hả? Thế mau giúp tao làm bài tập đi!”

Quý Lăng Vi: “Được thì được, nhưng chuyện này không thể để cho người khác biết, bao gồm cả mẹ của nhóc.”

Vương Tiểu Minh gật đầu: “Không nói cho mẹ biết đâu, mày phải làm bài tập mỗi ngày cho tao!”

Quý Lăng Vi: “Loại chuyện làm bài tập này sao có thể để cho người khác hưởng công lao chứ?”

Vương Tiểu Minh hung tợn nhìn chằm chằm cậu: “Mau làm xong bài tập nhanh lên, không thôi tao nuốt mày!”

Quý Lăng Vi dùng cánh ôm lấy bút chì điền đáp án vào sách bài tập, trước đó cậu đã xem qua mấy trang cũ tham khảo chữ viết không khác gì vẽ bùa đuổi quỷ của Vương Tiểu Minh để bắt chước, hiện tại kiểu chữ của cả hai hoàn toàn không nhìn ra điểm khác biệt.

“Tốt quá!” Vương Tiểu Minh cười đắc ý, cầm lấy sách bài tập lao đi ăn cơm, quăng hết chuyện của Quý Lăng Vi ra sau đầu.

Mẹ Vương xoa đầu nó, vui mừng nói: “Sao hôm nay Tiểu Minh lại giỏi như vậy, chỉ làm sai một nửa? Xem ra ăn gà con rất có hiệu quả, lần sau mẹ lại mua thêm nhé……”

Sau khi Vương Tiểu Minh ăn xong, về phòng tiếp tục làm bài tập. Vừa vào cửa, sắc mặt của nó đen kịt, nhìn chằm chằm Quý Lăng Vi, trong mắt tràn đầy ác ý: “Hoàn thành bài tập các môn khác nhanh lên, bằng không tao lập tức ăn mày!”

Quý Lăng Vi: “Nhóc không chịu cố gắng, khi thi vẫn sẽ bị 0 điểm thôi.”

Vương Tiểu Minh: “Hôm qua vừa thi rồi không cần phải thi nữa, đến lúc đó tính sau, nay tao chơi cho đã cái nư mới thôi!”

Vương Tiểu Minh chui xuống gầm giường móc một cái máy chơi game ra, mấy kiểu cũ này có thể chơi game xếp hình Tetris, nó chơi rất tập trung, ném hết bài tập cho Quý Lăng Vi.

Đôi lúc còn giương mắt nhìn xem gà con có thành thật làm bài tập hộ không. Phát hiện Quý Lăng Vi chăm chỉ, Vương Tiểu Minh vừa lòng gật gù, nếu Quý Lăng Vi lơ đãng lười biếng, nó sẽ đe dọa một trận.

Để Quý Lăng Vi làm đề của tiểu học hoàn toàn là đại tài tiểu dụng*, cậu nhân cơ hội này lật xem kiến thức trường ở thành Quỷ dạy, bất ngờ thay lại cảm thấy hơi quen thuộc.

Đề tài giảng dạy khác với trường học bình thường, ví dụ như cách xử lí các loại thịt, cắt như nào, cùng với một ít hành vi dị hợm.

【 Ổ Gà Tựa Nhau Mà Sống 】

“Hiện tại mọi người thế nào? Hai người chơi bị mua chung với tui bị hai mẹ con kia ăn mất rồi, tui hoảng quá nên cấm đầu cấm cổ chạy, hiện tại đang trốn ở ngõ nhỏ.”

“Người mua tao là bé gái, con bé đang mặc váy cho tao, một thằng đàn ông già đầu rồi nhưng đây là lần đầu mặc váy màu hồng phấn đấy.”

“Hâm mộ chết mất, thằng bé mua tôi muốn dùng tôi chùi đít, còn nói là gà con mềm hơn giấy vệ sinh, cũng may mà tôi trốn lẹ....”

“Có định vị không? Anh đây cũng muốn đi bụi, mới chạy từ trong nồi ra nè, suýt nữa thì thành gà hầm canh!”

“Ít ra mày còn ngồi chung với rau củ có thể tranh thủ ăn chút nguyên liệu nấu ăn. Tốt thế khóc gì ba? Tao bị bắt đi hầm nấm đây, lúc bọn kia cắt nấm thì tao bỏ chạy nên chấm mút được tí nào đâu.”

“Mọi người nhớ chú ý an toàn, chúng ta phải mau chóng tìm cách tới khu vực màu xanh lục, và đừng quên che giấu bản thân cho tốt nhé.” Quý Lăng Vi nhắn nhủ.

Trên bàn đặt một tờ đơn tuyên truyền trại hè, mặt trên in bản đồ sơ lược. Bên cạnh trại hè có một địa danh được hệ thống đánh dấu là khu vực màu xanh lục, nơi đó gọi là công viên Thánh Lâm.

Nhìn tên đã biết là nơi xanh tươi tốt lành, cách chỗ Quý Lăng Vi tạm cư trú mười mấy trạm xe buýt.

Nếu phải rời khỏi phó bản, công viên Thánh Lâm là lựa chọn đầu tiên.

Quý Lăng Vi tạm thời không có ý định trợ giúp người chơi khác, mặc dù là liên minh nhưng cũng chẳng phải đồng đội thật sự, tiết lộ toàn bộ manh mối không phải là một ý hay.

Thời hạn là bảy ngày, hiện tại vẫn còn sớm, nếu có người chơi không tìm thấy khu vực xanh lục, đến lúc đó cậu sẽ đăng bản đồ trong nhóm chat sau.

Vương Đức Phát không biết bị bán đi nơi nào, vẫn luôn im ru không lên tiếng, ID chưa biến mất chứng tỏ anh đang khá an toàn.

Bài tập của học sinh tiểu học rất nặng, lúc Quý Lăng Vi viết xong, trời đã tối thui.

Vương Tiểu Minh báo cho mẹ Vương mình đã làm xong, nhận được một tràng khen ngợi, ngồi ở phòng khách ôm dĩa trái cây xem phim hoạt hình.

Quý Lăng Vi chẳng có thứ gì, tạm thời trốn dưới gầm giường, phát hiện nơi này giấu rất nhiều vật. Máy chơi game, con quay, kẹo mút, que cay…… Đều là bảo bối không thể bị mẹ Vương phát hiện.

“Cộc cộc cộc ——” Quý Lăng Vi nghe thấy có người gõ cửa sổ, hơi giật mình.

Đây chính là tầng 12 đó, chẳng lẽ ngỗng lớn theo tới?

Cậu xốc khăn trải giường lên, phát hiện một cụ bà mặc áo đen tư thế vặn vẹo bám lên kính cửa sổ.

Làn da bà ta chảy xệ, khô quắt không chút thịt, lưng vác cái rổ, trên mặt mọc rất nhiều đôi mắt, chúng đang rà soát mỗi một ngóc ngách trong phòng.

Trông có vẻ giống Đại Hắc của trại gà Ngôi Sao bị kỹ sư điện khí giết chết, chỉ là nhìn già hơn nhiều nên nhất thời Quý Lăng Vi không nhận ra.

“Gà con của ta đâu? Không cho phép trộm gà trong trại gà Ngôi Sao của bọn ta đi!”

Bởi vì dùng sức quá mức, khuôn mặt dán sát lên kính bin biến dạng, đôi mắt thối nát, mang đến loại cảm giác gần đất xa trời, cơ thể sẽ nát thành từng mảnh bất cứ lúc nào.

Một con mắt chuẩn xác khoá chặt vị trí góc giường, một dúm lông tơ vàng nhạt lấp ló. Bà ta há hàm răng sắc nhọn, cười u ám: “Tìm thấy ngươi rồi ——”

Ngay sau đó, bà ta phá cửa sổ mà vào, nhanh chóng bò đến gầm giường.

Quý Lăng Vi liên tục lui về phía sau, lúc này cậu mới hiểu được lí do hệ thống không phán định nhiệm vụ thành công!

Cho dù tạm thời rời khỏi trại gà Ngôi Sao, cũng sẽ bị nhân viên của trại bắt về. Chỉ khi bước vào khu vực màu xanh lục mới có thể coi là thoát khỏi phó bản.

“Thứ gì ——” Mẹ Vương xách theo dao phay, đẩy cửa phòng ngủ ra, liếc mắt đã thấy cụ bà xâm nhập bất hợp pháp.

“Biến đi!” Mẹ Vương cầm dao đâm tới, cụ bà kịp thời né tránh, thiếu chút nữa bị chặt mất một bàn tay.

“Chúng mày trộm gà của tao... Trả lại cho tao, trả gà lại cho tao!” Cụ bà tránh đường dao của mẹ Vương, thè lưỡi dài như thằn lằn định siết cổ Vương.

“Cút!” Cửa phòng ngủ chính luôn đóng chặt, đột nhiên vang lên một tiếng quát mơ hồ không rõ. Tone giọng giống nam trung niên, khi gã nói chuyện, bầu không khí xung quanh đông lại, sự hung bạo khiến tim người khác giật thót.

“Chúng mày sẽ hối hận! Không ai, không ai có thể trộm từng đường kim mũi chỉ của trại gà.... Tao nguyền rủa chúng mày, tao nguyền rủa chúng mày biến thành gà……”

Cụ bà nổi điên, thở hộc hộc, câu nguyền rủa quanh quẩn trong phòng không ngớt.

“Câm miệng!!!” Cửa phòng ngủ chính mở tung, một người đàn ông cao hai ba mét cầm dao chặt xương, người nổi đầy thịt xuất hiện, giơ dao chém về phía cụ bà.

Cụ bà bị chém làm đôi, vô số đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quý Lăng Vi dưới gầm giường.

“Nguyền rủa chúng mày……”

“Nguyền rủa chúng mày……”

“Tao sẽ quay lại...”

Cổ của bà ta vốn dĩ không tốt lắm, lại bị Quý Lẫm chém thêm một dao rớt đầu, lúc nói chuyện giống như vướng đờm trong họng, dính nhớp oán độc khiến lòng người run rẩy.

Đại Hắc nhìn gà con dưới giường, không rõ lí do bị suy giảm sức mạnh sau lần sống lại này, giống như bị thứ gì đó hút mất.

Chẳng lẽ thanh dao găm kia có vấn đề sao?

Cho dù là thế đi nữa, bà ta cũng không dám đi tìm Quý Lẫm chứng thực.

Nếu bà ta còn một nửa sức mạnh ban đầu, sẽ dễ dàng ăn cả cái gia đình trộm cắp này, mang gà con về trại gà, nhưng đáng ghét là hiện tại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, bà ta không cam lòng!

“……” Người đàn ông nhặt thi thể cụ bà lên, trực tiếp nhét vào miệng nhai.

“Phi! Chỉ là vỏ rỗng ——”

Gã phỉ nhổ, trở về phòng ngủ chính.

Vương Tiểu Minh có chút lo lắng: “Mẹ, bà lão kì quái đó sẽ lại mò đến ạ?”

Mẹ Vương xoa đầu to của nó, tròng mắt trắng dã xuất hiện vài phần trìu mến: “Tuy rất khó ăn nhưng mẹ và ba sẽ cố ăn sạch mụ ta.”

“Mẹ là tốt nhất!” Vương Tiểu Minh cảm động nhào vào lòng mẹ.

Quý Lăng Vi nhìn một màn gia đình ấm áp, trong lòng cũng ấm áp theo, không biết ba mẹ của cậu ở nơi nào, có bảo vệ cậu như vậy không.

【 Ổ Gà Tựa Nhau Mà Sống 】

Quý Bạch: “Đại Hắc đã sống lại, bà ta đang tìm gà con khắp nơi, mọi người chú ý an toàn!”

“Vãi shit! Em sợ tới mức chui luôn vào xe cảnh sát đó Quý ca!”

“Tui đang trốn trong túi xách của người qua đường, tính ké xe đi đến khu vực màu xanh lục đây.”

“Hiện tại tao bị bé gái thay mười mấy cái váy, mệt gần chết, biết thế đã không chọn nhuộm màu hồng nhạt. Hiện tại tao đã mất đi mơ ước, ai thích bắt cứ tới bắt đi, thật sự không muốn thay quần áo nữa đâu.”

Đi Trước Thiên Hạ Một Bước, Vương Đức Phát vẫn không lên tiếng, khiến các thành viên vô cùng lo lắng.

Nhưng thấy ID còn trong nhóm là tin tức tốt nhất, chứng tỏ bọn họ chưa rời khỏi phó bản, có vẻ vẫn an toàn.

Cửa sổ phòng ngủ bị hỏng, đêm nay Vương Tiểu Minh đến thư phòng ngủ, Quý Lăng Vi bị bỏ lại trong phòng Vương Tiểu Minh.

Nửa đêm, một bóng dáng nho nhỏ chui qua cửa sổ.

Quý Lăng Vi ngủ dưới gầm giường, bị âm thanh đồ vật rơi xuống đánh thức, phát hiện khăn trải giường bị nhấc lên, dưới ánh trăng, ngỗng lớn ôm bánh mì, đi tới chỗ của cậu.

Không biết bánh mì từ đâu ra, mềm xốp thơm ngọt, bao bì đóng gói chưa bóc, còn thắt một cái nơ bướm màu đen.

Ngỗng lớn đặt bánh mì trên sàn, ý bảo Quý Lăng Vi lại đây.

Mặc kệ lưu lạc ở xó xỉn nào, có một con ngỗng nhớ mình như vậy, không ngại gian khổ sẵn sàng chuẩn bị đồ ăn cho mình làm người ta vô cùng cảm động.

Cụ ông dậm chân rung đùi, đếm tới đếm lui đếm thiếu mười đồng tiền. Rốt cuộc là kẻ nào trộm mười đồng tiền? Hôm nay mới vừa bán gà kiếm được, tít tắt bay gần một nửa, vịt cũng mất tiêu!

Điên tiết thật chứ! Đến cả tiền của ông già nhặt phế liệu cũng không tha!

Quý Lăng Vi rút dải lụa thắt trên bao bì bánh mì ra, phát hiện chất liệu rất quen thuộc, có lẽ là cùng chất liệu với đạo cụ áo choàng đen của cậu.

Chậc, còn bày vẻ thắt nơ bướm mới chịu.

Quý Lăng Vi mở bao bì, phát hiện là bánh mì sữa đặc ruột cậu thường hay mua, cậu liếc mắt nhìn ngỗng lớn một cái.

“Ăn đi.”

Quý Lăng Vi ngồi bệch xuống sàn, dùng cánh ôm nửa ổ từ từ ăn.

Ngỗng lớn chỉ ăn một chút, hắn thích ngắm Quý Lăng Vi ăn hơn.

Tuy thân thể bị thu nhỏ nhưng lượng cơm cần nạp mỗi ngày vẫn như cũ, hôm qua ăn củ khoai nướng rất lớn, hôm nay ăn bánh mì, quả là sung sướng.

Ngỗng lớn thấy Quý Lăng Vi đã no, lập tức cầm dải lụa cột chân cả hai lại với nhau, dải lụa dài cỡ 1m hơn, cũng không ảnh hưởng đến hành động.

Mới ăn xong, Quý Lăng Vi ngại lật mặt quá nhanh nên đành phải ngó lơ.

Sau nửa đêm, Quý Lăng Vi thiếp đi, ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình đang gối lên bụng của ngỗng lớn, lông ngỗng mềm mại êm ái, thật sự rấg thoải mái.

Ý tưởng mua một cái gối lông ngỗng càng thêm kiên định.

Quý Lăng Vi dậy, ngỗng cũng tỉnh giấc theo, hắn dùng cánh ôm lấy cục bông gà con, đầu dụi dụi.

Chỉ khi có Quý Lăng Vi ở bên cạnh, hắn mới cảm thấy an tâm, đã lâu rồi không được ngủ ngon như vậy.

Vương Tiểu Minh cõng cặp đến trường, chần chờ chưa chịu bước ra cửa, cuối cùng vẫn quyết định mang theo gà con đi. Khi nó nhấc khăn trải giường lên, phát hiện một con biến thành hai con, có hơi phản ứng không kịp.

Nó chỉ định mang một con đi, nhưng dải lụa đen gỡ thế nào cũng không được, cắt không ngừng, nó đành phải bỏ cả hai con vào cặp.

Vương Tiểu Minh hung hăng uy hiếp: “Nhớ nằm yên trong học bàn làm hộ bài tập cho tao, nếu dám không làm, tao ăn luôn hai đứa!”

Quý Lăng Vi gật đầu, xem như thỏa hiệp.

Lần đầu thấy sách bài tập của Vương Tiểu Minh hoàn thành đầy đủ làm cô giáo kinh ngạc không thôi, sau đó cô gọi Vương Tiểu Minh đứng dậy trả lời câu hỏi, ngoài dự đoán chính là Vương Tiểu Minh đáp đúng!

“Bạn học Vương Tiểu Minh, cô hy vọng em tiếp tục duy trì thành tích hiện tại, nếu vẫn luôn vững bước tiến lên phía trước, ngày quốc tế thiếu nhi năm sau trong danh sách bạn nhỏ đeo khăn quàng đỏ chắc chắn sẽ có em!” Cô giáo cổ vũ nói.

“Cô yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!” Vương Tiểu Minh kiêu ngạo ưỡn ngực.

Cùng ngày, cô giáo @ Mẹ Vương, nói Vương Tiểu Minh tiến bộ trong việc học, thuận tiện hỏi mẹ Vương có bí quyết gì.

Mẹ Vương: “Chuyện là thế này, ngày hôm qua em mua cho con trai một con gà con, người bán gà nói, gióng gà con này ăn vào có thể khiến người khác thông minh hơn……”

Phụ huynh khác: “Chính là đàn gà con nhuộm lông kia sao? Sớm biết tui cũng mua cho thằng cu một con, tiếc là không thấy ông chủ đến bán nữa!”

“Gà nhà chị chạy mất tiêu, sớm biết thế nên nướng nó lên ăn!”

“Con gái tôi thích mặc quần áo cho gà, lát chờ nó về kêu nó ăn ngay mới được——”

【 Ổ Gà Tựa Nhau Mà Sống 】

“Xảy ra chuyện quái quỷ gì thế? Tan học về đứa nhỏ đã há mồm cắn tôi, nếu không phải công phu của tôi lợi hại, kịp thời phòng thủ……”

“Đừng nói nữa, đứa trẻ chỗ tao cũng đuổi theo đòi ăn, giờ tao biến thành gà vô gia cư rồi.”

“Các anh em, ngày hôm qua tôi chạy loanh quanh bên ngoài, nửa đêm đã bị Đại Hắc bắt về, hiện tại đang ở trại chăn nuôi. Có nên ăn thức ăn chăn nuôi không, ngoại trừ bỏ phát phì, còn vấn đề gì không……”

“@ Đùi Gà Béo Bở”

“Sao Đùi Gà Béo Bở không ở trong nhóm? Đừng bảo là ngủm củ tỏi rồi nhé!”

Trải qua lang bạt kỳ hồ*, nguy cơ sống chết, hiện tại số thành viên giảm xuống còn 12 người, trong đó bao gồm các thành viên không rõ sống chết như Đi Trước Thiên Hạ Một Bước, Vương Đức Phát, Thủy Ca, Lãng Tử Tình Trường.

<<*Lang bạc kỳ hồ:tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó>

Số người chơi còn lại tổng hợp tin tức, bọn họ cũng phát hiện được vị trí cụ thể của công viên Thánh Lâm.

“Hỡi các anh em, kiên trì dẫn đến thắng lợi, chỉ còn một bước nữa thôi, mọi người cố lên!”

“Tôi sắp đến công viên Thánh Lâm rồi, ngày hôm qua đi ké xe người khác vượt 1000m, nay đi thêm 500m.....Đ* má! Đại Hắc tới……”

Ở bên ngoài, những bé gà đi bụi lục tục bị Đại Hắc bắt về, Quý Lăng Vi còn tính là an toàn.

Đại Hắc tạm thời không dám tới chỗ Vương Tiểu Minh bắt gà, và Quý Lăng Vi chỉ cần giúp Vương Tiểu Minh làm bài tập là được.

Mỗi lần giúp bạn nhỏ giải quyết gánh nặng bài tập về nhà, trong lòng Quý Lăng Vi đều dâng lên một tia vui mừng nhàn nhạt, đồng thời cũng có chút áy náy.

Cậu đảm nhận nhân vật khiến bạn nhỏ lạc lối trên hành trình trưởng thành, hy vọng có một người khác xuất hiện dắt Vương Tiểu Minh về con đường đúng đắn.

“Tết Đoan Ngọ sắp đến, chúng ta phải kiểm tra chất lượng thêm lần nữa, hiện tại mời các bạn học sinh đem cặp sách ra ngoài hành lang, chuẩn bị đầy đủ bút viết để tiến hành kiểm tra.”

Cô giáo thấy cặp sách của Vương Tiểu Minh quá vướng víu trực tiếp giúp nó giảm bớt gánh nặng.

“Cô ơi——” Trong lòng Vương Tiểu Minh hoảng hốt, sao tự dưng lại kiểm tra? Hơn nữa cô giáo còn lấy hộp gà đi mất tiêu.

“Bạn học Vương Tiểu Minh, bài kiểm tra lần này đừng căng thẳng, phát huy thực lực của bản thân là được……” Cô giáo thấy sắc mặt của Vương Tiểu Minh tái nhợt, an ủi nói.

Vương Tiểu Minh cố gắng nhớ lại những câu bài tập, trong đầu hiện lên mấy con số mờ ảo, nó cắn chặt răng, căng da đầu khoanh đáp án.

Chỉ cần không phải điểm 0 thì không sao đâu ha? Chọn bừa một đáp án, có lẽ sẽ không xui xẻo chọn trúng đáp án sai……

Vương Tiểu Minh kiểm tra xong, mơ màng đi về nhà, cặp sách cũng quên mang theo, vẫn là cô giáo nhắc nhở nó mới quay đầu lấy.

“Làm sao thế con? Cô giáo nói hôm nay mấy đứa làm kiểm tra, không phát huy tốt cũng không sao cả, mẹ sẽ không trách con đâu, con đã rất tuyệt rồi.” Ngữ điệu ôn nhu hiếm hoi của mẹ Vương vang lên.

Mắt Vương Tiểu Minh sáng lên: “Mẹ, mẹ thật sự sẽ không trách con sao?”

Mẹ Vương: “Đương nhiên, đứa nhỏ ngốc, mặc kệ con kiểm tra thế nào, con cũng là cục cưng yêu dấu của mẹ, mẹ sẽ không trách con đâu.”

“Con yêu mẹ nhất!” Vương Tiểu Minh lại vọt vào trong lòng ngực mẹ.

Lần nữa tháo dỡ gánh nặng trong lòng, lúc về phòng còn hung hăng trừng Quý Lăng Vi một cái: “Đều tại mày không chịu ở yên dưới bàn! Nếu tao tạch thì mày không yên với tao đâu!”

Quý Lăng Vi: “……”

Ngỗng lớn lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Minh.

“Đồ vịt vô dụng, hôm nay tao sẽ ăn mày trước!” Vương Tiểu Minh há to miệng, đuổi theo gặm ngỗng lớn.

Dải lụa nối với Quý Lăng Vi, hắn đi đến nơi nào, Quý Lăng Vi bị kéo tới nơi đó.

Quý Lăng Vi không muốn bị kéo đi, đành phải chắn trước ngỗng lớn: “Bạn học Vương Tiểu Minh, hiện tại vẫn chưa công bố điểm, nói không chừng nhóc được 100 điểm thì sao?”

“Không được 100 điểm tao sẽ ăn tụi mày!” Vương Tiểu Minh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục chơi game.

Ngày hôm sau, thành tích đã tổng kết xong.

Vương Tiểu Minh lại ăn nguyên cặp trứng ngỗng, mang bài kiểm tra về nhà đưa cho mẹ ký tên. Nó buông bài kiểm tra xuống thì lập tức vọt vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa.

Cô giáo gọi điện cho mẹ Vương: “Bạn học trong lớp báo cho tôi rằng bài tập về nhà của trò Vương Tiểu Minh không phải tự trò ấy làm, xin hỏi người lớn trong nhà có biết không?”

“Sao lại thế? Tiểu Minh ở nhà nó ngoan lắm……” Mẹ Vương ngoài miệng nói như vậy, trong lòng đã treo Vương Tiểu Minh lên đánh ngàn lần.

Cô giáo: “Phụ huynh đừng táo bạo quá, nói chuyện nhẹ nhàng với trò ấy thôi……”

Mẹ Vương: “Vâng, cô cứ yên tâm, tôi sẽ nói chuyện nhẹ nhàng với thằng bé!”

Cúp máy.

Mẹ Vương quát: “Vương Tiểu Minh, mày cút ra đây cho bà!”

Vương Tiểu Minh ngồi xổm trên bồn cầu, run bần bật.

Ngay sau đó, mẹ Vương đạp cửa xông vào, xách Vương Tiểu Minh lên: “Vừa lúc, không cần phải cởi quần! Dám để người khác làm bài giùm cơ đấy! Mẹ dạy mày như vậy khi nào hả?”

Mẹ Vương một bên mắng, một bên dùng chổi lông gà quất Vương Tiểu Minh, để thuận tay cô kéo con trai ra phòng khách mà đánh.

Mặc kệ Vương Tiểu Minh xin tha hay nhận sai, mẹ của nó cũng không dừng tay, sau đó người mẹ quỳ ngồi trên sàn, đầu hướng lên trần nhà than:”Trời ạ, đều là trẻ con như nhau sao con tôi chỉ thi được 0 điểm thế này!”

“Con xin lỗi mẹ, con chỉ là thằng ngu……” Vương Tiểu Minh khóc toán lên.

Mẹ Vương thấy thế đau lòng nói: “Không phải lỗi của con, nhất định là cô giáo có vấn đề. Mỗi ngày dạy nhiều đứa thế kia thì lấy sức đâu ra quan tâm riêng mỗi cục cưng. Mẹ tìm thầy giáo giỏi nhất cho con, để thầy phụ đạo thành tích chắc chắn sẽ tiến bộ, lần sau sẽ không còn thi 0 điểm nữa!”

Màn đêm buông xuống, gia sư mẹ Vương mời đã tới.

Bên ngoài trời đang mưa, gia sư là một cậu trai trẻ tuổi, mặc áo mưa màu đen, khí chất tao nhã sang trọng, cử chỉ thong dong.

Hắn bước đi trong màn mưa như một con hạc cô độc không thuộc về thế tục. Càng ngày càng gần, khuôn mặt lạnh lẽo lấp ló dưới mũ choàng, toàn thân toả khí lạnh.

*************

Nai: tới nữa rồi đó, báo đen thành Quỷ tới nữa rồi đó😆😆