Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Chương 36: Trốn Thoát Khỏi Trại Nuôi Gà



Edit: MAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

**************************

Mặc dù đã từng nghe qua lời thoại kia một lần, nhưng thời điểm nghe cụ ông lập lại bọn họ vẫn buồn cười không chịu được.

Ngỗng đẻ trứng vịt kiểu gì, chuyện này đã vượt giống loài luôn rồi!

Con ngỗng này rốt cuộc là đực hay cái, đẻ trứng nổi không?

Cụ ông xách bao tải lên, nhanh chóng trốn đi.

Ở phía sau, bức tường vốn đã sụp, bất thình lình được một thứ sức mạnh vô hình tác động, từng chút phục hồi như cũ.

Cụ ông quay đầu nhìn thoáng qua, bước chân chạy càng nhanh: “Xem ra phải mau chóng bán đi, bị chủ trại tìm tới cửa thì toang……”

Cụ ông bước đi như bay, chớp mắt đã biến mất ở khúc ngoặt. Số phận của người chơi trong bao tải như nước chảy bèo trôi, bọn họ vô cùng mờ mịt với tương lai lênh đênh.

Bọn họ cho rằng chạy ra trại nuôi gà sẽ tính là thành công, nhưng hiện tại đã rời khỏi phạm vi của trại nuôi gà vẫn không nhận được thông báo nhiệm vụ hoàn thành.

Người chơi vẫn ở khu vực toàn màu đỏ, độ đậm nhạt không đồng nhất, nhìn thấy mà rợn gáy.

Mỗi một bước đi của cụ ông đều chuẩn xác nhảy ở giữa khu vực màu đỏ nhạt nhất, nhạy bén né tránh bẫy rập nguy hiểm.

Vốn dĩ người chơi toan đục thủng bao tải nhìn thử cảnh vật khu vực màu đỏ trông thế nào, nhưng lại nhịn xuống. Bản lĩnh lẩn tránh nguy hiểm của bọn họ còn không bì nổi cụ ông đâu.

“Về nhà rồi!” Cụ ông đặt bao tải xuống đất, trút gà con vào trong sọt, bưng tới một thùng thuốc màu thừa, lấy bàn chải nhúng thuốc chải lên thân gà con, sau đó xoa nắn cho đều màu.

Mặt mũi của cụ ông rất bình thường, rất dễ mến, bất cứ thành thị nào cũng có người như vậy, nước da ngăm đen, trông thì lớn tuổi nhưng thân thể vô cùng to khoẻ.

Thời điểm lục lọi trong thùng rác, ánh mắt sẽ trở nên sắc lẹm, đôi tay nhanh nhẹn, chỉ cần là đồ vật có giá trị đều bị nhặt không sót một mảnh.

Là một kẻ bình thường nhưng không tầm thường, khi ông nắm gà con, đôi tay có thể so với kìm sắt, cho dù giãy giụa như thế nào cũng không thoát nổi.

【 Ổ Gà Tựa Nhau Mà Sống 】

“Chúng ta thật sự bị nhuộm lông sao?”

“Nghe nói nhuộm lông không tốt cho thân thể gà con đâu, hình như con nào bị nhuộm chỉ sống được vài ngày.”

“Đó là bởi vì thân thể gà con bị đào thải không tốt, còn chúng ta đều là gà khỏe mạnh, nhuộm lông thôi có gì ghê gớm.”

“Ba khu vực màu xanh lục cách nơi chúng ta ở rất xa. Xem ra phải chạy đến khu vực màu xanh lục mới có thể rời khỏi phó bản.”

“Chẳng phải ông già nói muốn bán tụi mình cho học sinh tiểu học sao, nói không chừng có thể tìm được cơ hội chạy trốn, học sinh tiểu học dễ ứng phó hơn đám người lớn nhiều.”

“Không chắc à……”

“Ê các người muốn nhuộm màu gì? Tôi muốn nhuộm tóc lâu lắm rồi, nhưng ngại màu nổi quá bị người chơi khác nhớ mặt, hiện giờ cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác nhuộm tóc hahha.”

“Hồng nhạt đi.”

“Tao sẽ nhuộm màu cam cho nó cháy!”

“Tui muốn chơi trội chút xíu, muốn nhuộm màu xanh lục!”

Đối mặt với chuyện nhuộm lông người chơi rất chủ động. Có thể cẩn thận trong việc ăn uống nhưng đổi màu lông thì không thèm cảnh giác?

Quý Lăng Vi hết sức kháng cự nhìn thùng thuốc đủ loại màu và đôi bàn tay liên tục xoa nắn gà con của cụ ông.

Để lông gà đều màu, cụ ông sẽ xoa nắn gà con từ đầu đến chân một lượt, sau đó thả xuống nắng phơi.

Người chơi khác thích thú xếp hàng chờ nhuộm màu, Quý Lăng Vi lùi ra sau đứng cuối hàng. Vương Đức Phát ghét bỏ màu thuốc xấu, kĩ thuật nhuộm dở tệ, cũng chạy ra gần cuối hàng đứng.

Ngỗng lớn bị cụ ông dạt sang một bên, phòng ngừa “Vịt” bỏ trốn, cụ ông buộc một chân của nó vào cây.

Quý Lăng Vi đăng ảnh chụp bộ dạng ngỗng lớn bị xích lại trong nhóm chat. Nếu kết thúc phó bản có thể giữ được bức ảnh này cậu sẽ lưu làm kỷ niệm.

Ngỗng lớn nằm dưới bóng cây, thân lông vàng nhạt xù lên như bông, trông thôi đã muốn sờ. Quý Lăng Vi quyết định sau khi rời khỏi phó bản, sẽ mua một cái gối lông ngỗng.

Thùng thuốc màu vốn dĩ cũng chỉ thừa một khúc nhỏ, đến phiên Vương Đức Phát bên trong thừa một ít chất lỏng màu xanh lục, cụ ông nhìn trái nhìn phải quyết định quét thuốc trên đỉnh đầu của anh, sau đó xoa nắn, ý muốn trây trét cho đều hết cái đầu.

Nhưng mà thuốc màu thật sự không đủ, chỉ nhuộm được một chút đỉnh đầu.

Người chơi khác: “2333……”

Vương Đức Phát: “……”

Cụ ông nhìn gà con duy nhất chưa nhuộm lông, cảm thấy hơi tiếc nuối, chỉ là khi quay đầu nhìn sang bên cạnh, đỏ cam vàng lục lam tím, đủ loại màu sắc sặc sỡ như cầu vòng ông ta lại cảm thấy cũng không tệ lắm.

Hôm nay thời tiết tốt, chờ đám gà con phơi khô xong biến thành cục bông xù, cụ ông lập tức lùa bọn họ vào trong lòng sắt, đặt sau xe ba gác.

Cụ ông chân vừa giẫm số, xe ba gác bắt đầu di chuyển.

Ngỗng lớn bì bạch đuổi theo sau, chạy theo cỡ nào cũng đuổi không kịp.

Dù sao thì cặp giò làm gì sánh được với ba bánh xe?

Quý Lăng Vi kịp thời quay video đăng trong nhóm, đánh dấu vào album trưởng thành của thú cưng.

Người chơi khác lập tức chỉnh bức ảnh ngỗng lớn đuổi theo xe ba bánh thành Gif: “Không có chàng thiếp phải sống làm sao đây.jpg”

Ngỗng lớn chạy theo một đoạn đường, kết quả bị vấp té bởi vì trên chân bị buộc dây thừng, đầu đập cái bum, cục bông xù xù nằm trên đất vừa nhỏ yếu đáng thương vừa bất lực.

Cặp mắt tròn xoe ngấn nước nhìn chủ nhân bị xe ba gác chở đi, vô cùng cố chấp. Hình ảnh khiến người khác phải rơi lệ, cực kỳ cảm động.

Quý Lăng Vi kịp thời chụp hình, đăng trong nhóm.

Album trưởng thành của thú cứng mỗi một tấm hình đều rất đặc sắc.

Người chơi A: Vịt té sml.jpg

Người chơi B: Ngỗng té dập mặt.jpg

Người chơi C: Ô ô ô bé ngỗng té rồi cậu không giúp bé sao? Cố gắng thấy thương!

Quý Bạch: Sẽ tự bò dậy được thôi

Quý Lăng Vi nhìn bóng dáng béo thêm một vòng của chính mình so với gà con khác, rất khó dâng lên cảm xúc thương tiếc ngỗng lớn. Có điều, dạo gần đây hình như ngỗng lớn đột nhiên trở nên thông minh hơn một chút? Nhưng lại không phải thông minh hoàn toàn mà chỉ là một chút.

Xe ba bánh ngừng ở cổng trường tiểu học Sao Trời.

Hôm nay trường học tổ chức hoạt động Tết thiếu nhi, chờ thời điểm hoạt động kết thúc, phụ huynh sẽ dẫn đám trẻ ra, đến lúc đó có thể bán đám gà con đi.

Ông bày lồng sắt nhốt gà con ra trước mặt, sau đó bưng cái ghế xếp ngồi chờ bên ngoài trường học, lâu lâu vặn bình nước ấm uống một ngụm.

Từ nơi này có thể nghe được âm thanh náo nhiệt trong trường, náo nhiệt nhất chính là nhà trẻ Ngôi Sao, các bạn nhỏ tuổi này năng động hoạt bát, biểu diễn tiết mục hết mình.

Tưởng tượng đến bộ dạng đáng yêu của các bạn nhỏ, vẻ mặt cụ ông hiền lành hơn hẳn, đây mới là tương lai của đất nước.

Phụ huynh dắt theo học sinh lục tục bước ra khỏi cổng trường, không nhiều thì ít đều có điểm hơi quái dị.

Đứa thì khóe miệng rạn nứt giống như bị người khác bạo lực xé rách, không có da; đứa thì mọc hai khuôn mặt, chính diện một mặt, đằng sau một mặt; có đứa mọc mắt mèo và vuốt mèo.

Vừa nhìn còn tưởng là hoạt động đặc biệt nhân dịp Tết thiếu nhi cơ, nếu chịu khó nhìn kỹ sẽ phát hiện trên đường cái người đi đường hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm khá quái dị. Ngoại hình vặn vẹo, cử chỉ kì lạ, biểu cảm ngờ ngệch, bò lếch trên đất.

Người qua đường dạng này khá phổ biến, đôi khi còn lễ phép nhường đường cho bọn họ bò lếch. Càng dị hơn là, bọn họ vô cùng tuân thủ luật giao thông, gặp đèn đỏ thì dừng, đèn xanh đi tiếp.

Nếu người đi đường bò chậm, tài xế sẽ đánh lái né sang một bên. Nếu người đi đường bất hạnh rơi vào điểm mù, tài xế cán thẳng không chút do dự, người đi đường hét một tiếng thảm thiết, máu thịt bè nhè, nhưng vẫn tiếp tục bò qua đường.

【 Ổ Gà Tựa Nhau Mà Sống 】

“Người ở thế giới này cứ kỳ kỳ sao á mọi người.”

“Hình như bọn họ không thể chết thì phải?”

“Người kia vừa mới bị xe cán làm đôi, nửa thân trên ôm nửa thân dưới lếch đi mất tiêu....”

“Mấy người nói xem, Đại Hắc thật sự đã chết chưa?”

“Ờ nhắc mới nhớ, Nhị Hắc và Đi Trước Thiên Hạ Một Bước mất hút đâu rồi bây?”

Người chơi vẻ mặt mờ mịt, không ai có thể giải đáp thắc mắc cho bọn họ.

“Bán gà bán gà! Mẻ mới toan hàng mới nhập! Màu gì cũng có, vừa có thể chơi, vừa có thể ăn, năm đồng tiền một con, mua đi đảm bảo không lừa đảo, không hại sức khoẻ! Tới tới tới, nhìn thử đi nào, xem thử đi thôi, bán gà con đây!”

Mặc kệ cụ ông kêu rao thế nào, không ai thèm liếc ông ta một cái. Cụ ông đành phải giả giọng trẻ con, nhõng nhẽo nói: “Mẹ ơi, con muốn ăn gà con ~”

Sau đó lại giả giọng nữ trả lời: “Được! Được! Mẹ mua cho con!”

Nhóc con khác ỏng ẹo nói: “Mẹ, con cũng muốn!”

Lại thêm giọng nữ khác đáp: “Được, mẹ sẽ mua cho cục cưng ~”

Một mình cụ ông biểu diễn nhiều giọng, hô đến khí thế ngất trời.

Các bạn nhỏ đi ngang qua đều bị hấp dẫn, kéo tay áo mẹ: “Mẹ mẹ mẹ mẹ, con muốn ăn gà con!”

Người mẹ nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện: “ Ăn gà con nhuộm lông sẽ tiêu chảy!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Cụ ông lập tức giải thích: “Không hề không hề, thuốc màu của chúng tôi là làm từ thiên nhiên 100%, rất tốt cho sức khoẻ. Cô xem gà con lông xanh đầy sức sống ghê chưa, mấy bé không thích ăn rau mua một con về ăn, vừa bổ mắt vừa bổ sung chất xơ!”

“Mẹ ơi, con muốn ăn! Con muốn ăn gà con!” Bạn nhỏ kéo tay áo người mẹ, ăn vạ không chịu đi.

Cụ ông tươi cười hiền lành: “Mua đi cô, năm đồng một con, mười đồng ba con, quét mã hay tiền mặt phương thức thanh toán nào cũng được.”

“Về nhà không chăm chỉ làm bài tập, mày ăn roi với mẹ!” Người mẹ đầu hàng, giao 10 đồng tiền giấy, một tay xách ba bé gà, một cái tay khác nắm tay bạn nhỏ rời đi.

“Mở hàng may mắn!” Cụ ông cẩn thận kiểm tra tiền thật hay giả, xác định là tiền thậy thì cất vào trong túi, sau đó nghênh đón vị khách tiếp theo.

【 Ổ Gà Tựa Nhau Mà Sống 】

“Chớt em rầu mấy anh ơi, tưởng mua về chơi chớ? Sao lại mở mồm đòi ăn, đồ tàn nhẫn, gà con đáng yêu vậy mà!”

“Đúng thế, gà cũng là con người mà, đồ tàn nhẫn!”

“Chắc do tụi mình vừa có thể chơi vừa có thể ăn.”

“Mọi người chú ý an toàn, thật sự không chống đỡ được thì chạy, đừng để bị ăn nhé, dù sao đã ra khỏi trại nuôi gà rồi, tự do hơn lúc mới xuyên nhiều.”

“Nói trở về lão nhân này thật sẽ làm buôn bán, hắn như thế nào còn ở nhặt mót, lấy hắn cái này sinh ý đầu óc hẳn là đã phất nhanh……”

Cụ ông bán ba con, tiếp tục thét to: “Tới tới tới! Bán gà con! Ăn gà con sẽ trở nên thông minh, chỉ có một đợt gà này, bán hết sẽ không còn nữa đâu! Đi dạo ngang qua đừng bỏ lỡ!”

“Thật sự có thể trở nên thông minh sao?” Một người mẹ trẻ tuổi chỉ có tròng trắng mắt nắm tay một bạn nhỏ đầu rất lớn.

Trong tay bạn nhỏ còn cầm hai tờ phiếu điểm, tờ nào cũng 0 điểm vô cùng chói mắt.

“Đương nhiên, nếu không thông minh hơn cô gái cứ tới tìm lão!” Cụ ông chân thành nói.

“Vậy được.” Người mẹ liếc mắt nhìn con trai một cái, quyết định nói, “Cho tôi một con, có hiệu quả sẽ tìm ông mua tiếp!”

Quý Lăng Vi chính là bé gà được chọn, trước khi bị bé trai cất vào cặp sách, cậu quay đầu nhìn đồng đội một cái.

Trong nháy mắt, cụ ông đã hấp dẫn không ít bạn nhỏ, bọn họ vây quanh lồng sắt kín mít.

Người chơi quyết định phân công nhau hành động, tìm cơ hội hoàn thiện bản đồ, cùng chia sẻ tin tức.

Hiện tại trên bản đồ hệ thống cung cấp, chỉ có hai địa danh cụ thể, một cái là trại nuôi gà Ngôi Sao, một cái là trường tiểu học Sao Trời.

Trường tiểu học Sao Trời cũng là khu vực màu đỏ, có nơi đỏ đến mức biến thành màu đen, có nơi màu đỏ rất nhạt, vừa nhìn đã biết không phải trường học giống trên dương gian.

“Mẹ ơi, gà con sẽ không ị trong cặp đó chứ?” Bé trai đầu to lo lắng, “Bộ bài của con còn ở bên trong.”

Người mẹ chậm rãi vặn vẹo đầu: “Vậy lấy gà ra.”

“Thành tích con nhà người tốt biết bao, mày chỉ thi được hai cái trứng ngỗng, còn chơi đánh bài, mày muốn khiến mẹ thất vọng bao nhiêu nữa mới đủ hả con?”

Trong tròng mắt trắng nổi tơ máu dày đặc, mỗi khi tức giận tròng mắt trợn lên lòi ra như sắp rớt khỏi hốc mắt, vô cùng kinh dị.

“Con xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ cố gắng!” Bé đầu to ôm chặt cặp sách, run bần bật.

“Nếu lần sau hốt thêm cái trứng ngỗng về, mẹ ăn luôn cả mày! Sinh một đứa khác, nói không chừng sẽ thông minh hơn...”

“Thế mẹ ăn luôn đi, co không muốn đi học, con không muốn thi!” Tim bé đầu to lạnh giá, xé bài thi thành từng mảnh nhỏ, ném cặp sách sang một bên, ngồi bệch xuống đất ăn vạ.

Quý Lăng Vi ló đầu ra ngoài thăm dò cảnh vật xung quanh, lại nhịn không được chăm chú hóng hớt.

“Gan quá ha, vậy mà dám xé bài thi! Cho mày xé! Cho mày xé!”

Người mẹ tức điên, tay đập bóp bóp vào mông của bé trai.

“Con không dám nữa, không dám nữa……” Đầu của bé trai lại biến lớn hơn một chút, cần cổ nhỏ xinh đỡ một cái đầu to đùng, ai nhìn cũng thấy rùng mình.

“Đừng đánh ở bên ngoài sẽ tổn thương lòng tự trọng của con cái, chi bằng xuống tay dứt khoát một chút, đánh chết luôn, về sau sẽ không còn tức giận vì thành tích của nó nữa!”

Một phụ huynh khác dắt tay con cái tan học về thành tâm thành ý khuyên nhủ, đứa con không còn mang hình dáng con người mà gần như là một con quái vật, miệng mọc đầy răng nanh sắc nhọn.

“Cảm ơn, tôi cảm thấy bé con nhà mình tốt lắm!” Người mẹ nhặt cặp sách lên, một tay xách theo bé đầu to về nhà, giống xách một con búp bê vải rách nát.

“Vương Tiểu Minh, mày phải làm xong hết bài tập cho mẹ, làm xong chúng ta cùng nhau ăn cơm!”

“Dạ mẹ.” Vương Tiểu Minh ngoan ngoãn hiểu chuyện ngồi trước bàn, mở sách bài tập ra làm.

Chờ mẹ Vương xuống bếp, Vương Tiểu Minh lập tức lấy bộ bài ra, hứng thú bừng bừng chia bài rồi tự đánh bài. Nó tự chia tự chiến chơi rất vui vẻ, bất tri bất giác quên mất thời gian.

“Vương Tiểu Minh, làm bài tâp xong chưa con? Ra ăn cơm nào!” Mẹ Vương ở bên ngoài gọi vào phòng.

“Con ra liền!” Vương Tiểu Minh giật mình, nhìn sách bài tập trắng tinh, bỗng nhiên luống cuống tay chân, tất cả đều là đề toán học, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Nếu để mẹ nhìn thấy không viết chữ nào, sẽ tức giận mất!

Nếu viết qua loa đối phó bị phát hiện, nó sẽ bị đánh.

Khi tuyệt vọng, Vương Tiểu Minh có thể bất chấp mọi thứ, bỗng nhiên nó nhìn thấy gà con mới vừa mua về. Gà con vốn dĩ đang đứng trên bàn sách xem tờ đơn tuyên truyền trại hè, lúc này cũng nhìn về phía Vương Tiểu Minh.

Mới vừa phá vỏ không lâu gà con cực kỳ đáng yêu, lông tơ vàng nhạt giống như mây, tiếng kêu cũng mềm mại, khiến ngón tay người khác giật giật không yên.

“Để tao ăn mày thử xem có hiệu quả không!”

Vương Tiểu Minh duỗi tay, muốn bắt Quý Lăng Vi nhét vào trong miệng.

Đầu của nó liên tục phình to, cử động chút xíu sẽ vang lên tiếng nước ục ục.

Tuy trông năng lực rất lợi hại nhưng lại bị hạn chế khả năng hành động, mặc kệ cạp như thế nào, cũng không cạp trúng Quý Lăng Vi.

“Chết tiệt! Ngoan ngoãn để tao ăn coi!”

Bởi vì tức giận, hai mắt của nó sung huyết, hàm răng sắc nhọn, đầu lưỡi màu đỏ tươi, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mấy cái răng sâu lấp ló.