Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 45-1



Đêm 12/2 còn chưa qua. Kể từ giây phút màn đêm buông xuống, chỉ có chính Tô Khởi biết rõ bản thân đã trải qua những gì trong mấy tiếng đồng hồ vừa rồi.

Nhân lúc không khí ái muội, Ôn Khiêm Lương mời cô ở lại, Tô Khởi đã lâu chưa thân mật với anh đến thế, xa mặt thì cách lòng. Người "giải cứu" cô lại là bà Ôn ghé thăm đột xuất, một vị phu nhân đoan trang không chút khuyết điểm.

Biết bao ông lớn xứ Cảng này đều ước ao một người vợ hiền như thế, xuất thân hiển hách, giúp chồng quán xuyến lo liệu chuyện nhà không chỗ để chê, im lặng không bàn đến tin ong bướm thi thoảng của chồng, lại còn vừa gặp gỡ xã giao cùng mấy vị phu nhân hào môn, vừa dành thời gian để tâm chăm nom con cái.

Tô Khởi vội vã trốn lên lầu tránh đi, Ôn Khiêm Lương mở cửa cho bà Ôn, giả vờ ở nhà một mình.

Bà Ôn nói: "Mấy người bà Lâm dạo gần đây thích ăn uống xong thì chơi bài cửu, mẹ xem mãi thấy chán ngắt, nhớ Daddy nói mấy nay con ở Nam Sơn, nên mẹ để tài xế lái sang đây."

Ôn Khiêm Lương đỡ cánh tay bà Ôn, ôm vai bà đến sô pha ngồi, "Qua mấy hôm nữa con đi rạp Tân Quang xem Việt kịch với mẹ nhé? Mẹ có thích vở mới nào không, để con hẹn trước."

Bà Ôn lắc đầu, "Ông ấy muốn đi đánh golf, dạo này có hơi ầm ĩ quá, nghe kịch cứ tạm gác trước đã."

Sau khi Tô Khởi lên lầu, bước trên thảm mềm, mò mẫm đến phòng làm việc của Ôn Khiêm Lương.

Cô đặt gọn đơn thỏa thuận lên trên bàn, ngón tay lần đến chồng văn kiện gần nhất, lật thoáng qua xem thì không thấy gì có giá trị.

Tay bất giác dừng trên đơn thỏa thuận, lại nhớ đến phần giấy tờ kiểu này là Ôn Khiêm Lương lấy từ két sắt ra, ánh mắt đảo sang đó, trong lòng hơi rục rịch.

...

"Mẹ thấy trong sân có đậu thêm một chiếc xe nữa, con mới mua sao?" Bà Ôn hỏi.

Ôn Khiêm Lương mặt ngoài vẫn không chút dao động, "Dạ không, một người bạn thân tạm gởi lại thôi."

Bà Ôn xoa vai anh ra chiều an ủi, giọng có nặng nề, "Childe, Mommy không muốn bắt con làm chuyện con không thích..."

"Con hiểu."

"Nhưng con cũng nên thử một chút đi thôi, thử bắt đầu tình cảm mới, thử đi hẹn hò."

Bà Ôn nhớ đến người xưa thì xúc động khó kìm, hốc mắt ươn ướt, "Pearl qua đời hồi cuối năm 87, đó giờ mẹ luôn nhớ rõ, tháng trước còn đi gặp con bé. Giờ đã là năm thứ bảy rồi, con cũng nên suy nghĩ cho bản thân..."

"Mẹ, đang êm đẹp nhắc Pearl làm gì, nói vài câu mẹ lại muốn khóc."

"Daddy con ở nhà không cho nhắc tới, nhưng mẹ vẫn muốn khuyên nhủ con, con hẳn là sống cũng không vui gì."

"Sẽ ổn thôi, tin con nhé, mọi thứ đều sẽ tốt lên cả." Ôn Khiêm Lương lấy khăn tay ra đưa sang, "Đừng nghĩ này kia nữa."

Tô Khởi đỡ trán ngồi trên cầu thang, nghe được tiếng chuyện trò gần đó của hai mẹ con, tâm trạng trĩu nặng rối bời.

Mẹ nuôi ngày ấy tốt với cô nhường nào, hai người ngồi trên sô pha đều là thương cô thật lòng, cớ sao Ôn Chí Trăn phải xấu xa như thế? Cớ vì sao?

Túi xách bên chân có một chiếc máy ảnh, còn cả một cuộn phim để riêng. Mới nãy chụp được thứ gì, có quan trọng hay không, trong lòng cô hiểu rõ mồn một, vả lại tối nay cô nhất định phải đi.

Ôn Khiêm Lương vừa tiễn bà Ôn ra cửa, xe từ từ rời khỏi đường vịnh Nước Cạn. Tô Khởi đứng sau lưng anh không xa, một tay đeo túi cùng với phần văn kiện kia, đương nhiên đã quyết rời đi.

Anh cũng không cố ép nữa, trước khi Tô Khởi đóng cửa xe thì hôn tạm biệt cô, lại dõi mắt theo một chiếc nữa rời khỏi.

Anh chỉ có thể đứng một chỗ, anh chẳng còn cách nào khác ngoài đứng tại chỗ, có điều tối nay có chút khác biệt, lẩm bẩm một mình.

Rất xin lỗi, Pearl, lần nay anh nhất định phải cưỡng bách một phen --- đưa cô rời khỏi Hồng Kông, đến một nơi chốn an toàn.

Gọi một cú điện thoại, Ôn Khiêm Lương cất lời, song lại nói tiếng Anh.

"Bảo vệ cô ấy cho tốt, một khi Đường Duẫn xuống tay, báo ngay với tôi."

Bên kia đương nhiên không phải người Trung, hạ giọng đáp: "Yes, Boss."

Anh muốn cho cô biết ở bên cạnh Đường Duẫn nguy hiểm cỡ nào, sau lại đưa cô rời đi.

Cùng lúc đó, Tô Khởi định lái về phố Miếu trước, cất kĩ đơn thỏa thuận và cuộn phim rồi mới quay về bên chỗ Đường Duẫn.

Trên đường nhận được điện thoại chuông vang với tần suất một ba năm, cô cho rằng Chung Diệc Sâm thẩm vấn Phì Phiên có tiển triển, hơn nữa trong tay nắm giữ chứng cứ mới, thế là bắt máy với ngữ khí thong dong.

Chung Diệc Sâm lại vô cùng trầm trọng, báo cho cô tin tức khiếp đảm.

"Phì Phiên đã chết vào tối qua."

Sở cảnh sát có quỷ. Mặc dù Tô Khởi đã có chuẩn bị sẵn, song nghe thấy sự thật rằng Phì Phiên chết ngay trong tù vẫn là khó kìm được kinh hoàng.

"Tự sát."

"Gã sao có thể tự sát? Chung Diệc Sâm, anh làm việc kiểu gì vậy!"

Tiếng Chung Diệc Sâm cũng có chút sốt ruột, "Anh sao mà cản gã tự sát được chứ?"

"Gã có nói gì không?"

"Vẫn chưa."

Tô Khởi thở một hơi dài, đạp phanh lại ngay giây cuối cùng của đèn xanh, nóng tới mức muốn đập điện thoại, chỉ có thể cọc cằn nói một câu "Cúp máy", tiếp đó ném điện thoại lên ghế phụ, đấm bình bịch xuống bánh lái.

Trên đoạn đường tiếp đó, Tô Khởi không khỏi bần thần, sau khi vào cửa đổi giày còn chưa thấu tỏ nổi: Phì Phiên tại sao lại tự sát?

Trong đêm tối một trận gió thổi lộng đến, tựa như còn nhuốm chút khói thuốc, cô quay đầu nhác thấy một cánh cửa sổ mở toang, ngẫm nghĩ chốc lát lại quy tội cho người làm Phi quét tước mà quên đóng.

Trong mấy mươi bước đi đến cửa sổ, trên sô pha đột ngột vang lên thanh âm vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Đường Duẫn hỏi: "Về rồi à?"

Cô sững người tại chỗ, động tác xoay người lại tựa như slow-motion, chỉ có thể nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn thấy, Đường Duẫn mặc áo choàng tắm màu trắng, hai tay chống trên chân.

Thấy cô đưa mắt dò sang, anh cầm lấy hộp thuốc trên bàn trà, đốm lửa nhoáng cái bừng lên. Tô Khởi đoán không thấu dưới vẻ mặt ấy ẩn giấu tâm tình gì. Ngoài cửa sổ gió lạnh còn đang thổi, mùi thuốc lá từ phía Đường Duẫn càng phủ khắp ra, càng thêm mãnh liệt.

Cô quyết định lấy tĩnh chế động, từ tốn đi qua đóng kín cửa sổ lại, bĩnh tình đáp lời anh: "Ừ, mới từ phố Miếu về."

Tô Khởi không nhìn tới khóe miệng Đường Duẫn cong lên, cô mở đèn tường màu vàng quýt lên, thế này hai người có thể thấy nhau rõ ràng. Cô thầm thấy may mắn vừa nãy để máy ảnh lại trong xe không đem theo, không thì anh nhìn thấy lại sinh nghi.

Đường Duẫn im lìm hút nốt điếu thuốc. Tô Khởi thu dọn mấy áo quần anh ném bừa gần sô pha, xoay người vào nhà tắm, giũ thẳng thớm rồi đặt trong sọt đồ dơ.

Chưa kịp bước ra ngoài, Đường Duẫn chắn ngay cửa, cô hỏi: "Gì vậy? Phố Miếu dơ quá, em muốn thay quần áo."

Anh đưa tay nâng mặt cô lên, ánh mắt thâm sâu, Tô Khởi không hiểu, lại thiếu mất cái gương --- cô không biết son trên môi mình bị lem.

Giây kế, Đường Duẫn lôi kéo cô đến dưới vòi sen, buông lời cưỡng ép, "Tắm trước."

Tô Khởi cho rằng anh nôn nóng muốn làm, trong lòng căng thẳng, song vẫn phải gượng cười, "Được, vậy anh lấy cái áo ngủ giúp em."

Đường Duẫn đi khỏi một chốc, lại mau chóng vòng trở lại. Tô Khởi nhìn cửa bị mở ra, xuất hiện bóng dáng mặc áo tắm dài máu trắng, vẫn là kéo tấm khăn che thân mình.

Cơ mà tất nhiên là anh tay không, không có ý đi lấy áo ngủ cho cô, thấy tướng cô ngượng ngùng che che giấu giấu, tận sâu trong lòng lại thấy buồn cười thật sự.

Anh đến gần, không màng đến vòi sen phun nước bắn lên người, chưa bao giờ hận thị lực tốt của mình như lúc này, thấy rõ mồn một khóe môi lem son của cô.

Cánh tay Tô Khởi bị anh nắm chặt đến đau thấu, cả người bị cưỡng bách dời đến cạnh bồn rửa mặt, đầu lại bị anh ấn xuống, giọng Đường Duẫn lãnh đạm, "Rửa sạch lớp trang điểm của em."

Cô muốn ngẩng đầu, lại bị Đường Duẫn ghìm chặt, gồng tay chống lên hỏi anh: "Anh điên à?"

Anh lặp lại: "Anh kêu em rửa cho sạch, nghe có hiểu hay không?"

Cái gọi là tức nước vỡ bờ, khi cô bị dồn ép đến một mức nhất định, bùng nổ là điều tất yếu.

Hoàn toàn từ bỏ dùng tấm khăn để che thân, thái độ hung hăng ném vào bồn rửa, rồi kéo đến lau lớp phấn trên mặt. Lúc nhìn đến khăn lông nhạt màu ẩm ướt dính son môi, cô tựa hồ bừng tỉnh trong chớp mắt.

Tay mò mẫm vói qua, đè bên hông Đường Duẫn, cất giọng giải thích: "Anh đừng nghĩ bậy, em với A Thi gặp được xe kem, son môi là ăn kem bị lem..."

"Kem à..." Đường Duẫn ngân nga giọng, "A Khởi lần này ăn cái nào?"

Tô Khởi cảm nhận được bàn tay trên đỉnh đầu cô bắt đầu vuốt ve, so với lúc anh đối xử mạnh bạo với cô, việc này còn hãi hùng hơn nhiều, tim vọt đến cổ họng.

"Trân bảo cam băng..." Cô vốn không nhớ được tên nào khác.

Tay Đường Duẫn lại chuyển đến bả vai cô, đè mạnh xuống dưới. Đầu Tô Khởi mới được trả tự do, hai tay không thể không đỡ hai bên hông anh, từ đang đứng bị bắt ngồi xổm xuống, may thay dưới chân có một tấm lót vừa đủ rộng, chỉ có điều tư thế nhục nhã.

Anh cúi đầu, bàn tay bao bọc cằm cô, lòng bụng ngón tay vân vê xoa bóp đôi môi ấy, một cái tay khác vén áo tắm dài lên. Tô Khởi hít vào một hơi, đưa mắt lảng tránh.

Đường Duẫn trầm giọng ra lệnh: "Làm cho anh xem, ăn kem thế nào."

Cô ngẩng đầu ngước nhìn anh, giọng run lẩy bẩy, "Em không muốn, quá..."

Lời thô tục chưa kịp nói ra miệng, Đường Duẫn cười nhạo vặn hỏi: "Em có tư cách chê sao?"

Ngắm cô trần truồng quỳ gối ở đó, hơn nữa về nội địa một chuyến đã ăn chay non nửa tháng, Đường Duẫn bắt đầu có phản ứng, lười mà mồm mép cò kè mặc cả với cô.

"Đừng lãng phí thời gian."