Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 45-2



Cô chỉ có thể bị buộc trái với lương tâm mà kề sát vào, hai tay run lẩy bẩy đưa lên, đụng vào cậu em chừng như sắp tỉnh của anh.

Trái tim bị đè nén vô kể, Đường Duẫn hãy còn bức bách, "Biết làm không?"

Tô Khởi ngẩng đầu, hai mắt phiếm nước, giờ này khắc này cô thật sự vừa sợ sệt vừa bất lực, bản mặt lạnh tanh của Đường Duẫn tuyên bố rằng việc này khỏi mà bàn cãi.

Anh thấy rành rành hai tay cô bọc lấy chỗ đó của mình, khuôn mặt nhỏ toát vẻ phụng phịu tủi thân, lắc đầu kêu: "Không biết..."

Đường Duẫn xoa đầu cô, mặt mày hơi giãn ra, Tô Khởi cho rằng thời cơ đã đến, ai ngờ được anh buông câu tiếp theo: "Ngậm xong là biết thôi."

Anh còn hết sức "quý ông" giúp cô một tay, ngón tay ấn mạnh xuống hai má cô, thấy miệng chỉ he hé ra xíu, lại mạnh tay thêm nữa, gương mặt ửng đỏ lên, miệng mở rộng hơn nữa.

Tim Tô Khởi đập càng thêm mãnh liệt, thấy anh hơi thẳng lưng, dương v*t dò dẫm đút qui đầu vào, cô tự giác nhắm mắt, tay bấu vào hông anh.

Giây phút ấy thốt nhiên thấy may mắn, may rằng anh vừa tắm xong, mùi vị không đến mức khó ngửi như tưởng tượng, lại như còn phảng phất mùi thơm sữa tắm.

Đường Duẫn hít một hơi, đâm vào trong thêm chút, ngắm khóe miệng khó kiềm mà chảy nước bọt của cô, ánh mắt càng sâu thẳm.

Lại đưa mắt đến hàng mi cong vút ướt dẫm của cô, lạnh giọng nói: "Ngậm không hết thì làm theo anh."

Anh cố tình đâm vào sâu thêm chút, ngón tay còn căng hai má cô ra. Lúc Tô Khởi bị chọc vào cổ họng thì muốn ngậm miệng theo phản xạ, nhưng bị anh chặn lại, rốt cuộc khó kiềm được mà rơi nước mắt muốn nôn.

Đường Duẫn không khỏi hoảng hồn, dừng động tác rồi vỗ nhẹ mặt cô, "Tự ngậm vào, em làm được."

Tô Khởi lắc nhẹ đầu, chuyện mới nãy làm lông mi thêm đẫm nước.

Đường Duẫn nói: "Nếu anh tự làm, canh không chuẩn sẽ khiến em bị thương."

"Mới vừa nãy khó chịu lắm có phải không?"

"Trân bảo cam băng anh chưa từng ăn, em làm giống như lúc ăn kem vậy đó, ngoan ngoãn chút, thì hai mình sẽ xong nhanh chút, được không?"

Trong bụng cô cân nhắc thiệt hơn, Đường Duẫn chộp lấy một tay cô phủ lấy khúc cô không ngậm vào được, chỉ bảo cô bao bọc bằng tay mềm, rồi thì đưa sang tinh hoàn ve vuốt chậm rãi.

Tô Khởi chỉ cảm thấy cây hàng trong miệng vừa cứng vừa mềm, yếu ớt mà ương ngạnh, mò mẫm nuốt vào càng nhiều hơn, nghe được tiếng thở dốc trầm khàn của Đường Duẫn, tựa như phản hồi.

Mọi thứ tiếp đó cô làm chỉ đều để mau chóng kết thúc. Mỗi lần đầu lưỡi liếm qua thân cán, tay Đường Duẫn sẽ ấn chặt vào đầu cô nhưng hãy còn tính từ tốn, cô cảm nhận được, tựa như mò ra chiêu thức.

Xem như là một phần của công việc vậy.

Thứ Đường Duẫn nhìn đến là cô đang vùi đầu nuốt vào nhả ra, mái tóc đen dài búi qua loa rủ xuống sau cổ, tấm lưng trắng muốt, vòng eo gọn gàng, cặp mông chắc mẩy, đôi chân nuột nà, vừa đáng thương vừa khiêu gợi.

Còn có cái miệng ngậm mút trúc trắc kia, hàm răng thi thoảng bất cẩn cạ vào, hệt như tra tấn.

Anh thấy khó mà nhẫn nại tiếp được, miệng Tô Khởi cũng đã tê rần, rầm rì ư hử ra chiều quạu quọ chống đối. Làm sao mà anh không muốn bắn trong miệng cô kia chứ, có điều nghe tiếng hừ nhẹ lại có hơi mềm lòng, cô hẳn chưa bao giờ trải qua chuyện này, làm vậy sợ là bị dọa khóc ngất.

Tay lần nữa đưa lên má cô, đụng đến chất lỏng trong suốt dính nhớp bên khóe miệng, có của anh chảy ra, cũng có từ miệng cô rỉ ra, hòa lẫn vào nhau.

Căng miệng cô ra, Đường Duẫn rút cả ra ngoài, trên cán còn vương nước miếng của cô. Tô Khởi dòm thằng nhỏ sừng sững cứng còng, có vẻ mù mờ ngẩng đầu nhìn anh, tựa như đang hỏi: Không phải còn chưa xong sao?

Đường Duẫn kéo bật cô lên bồng ngồi trên bồn rửa tay, mông cô va phải một mảng lạnh căm liền cuống cuồng đi trốn. Tên này không mảy may mà luồn tay vào giữa hai chân cô đang dang ra, dễ như ăn bánh đút hai ngón tay vào, chạm phải một mảng ướt đẫm, nụ cười càng thêm đậm nét.

Anh nâng dương v*t nhắm chuẩn, cứ cảm thấy lâu rồi cô chưa làm, bên trong chật ních, bủn xỉn không cho anh đi vào rốt ráo, nhưng cứ rầy rà mà hút anh vào không thôi.

Hai bên cuốn vào, khảm vào nơi sâu hút của cô, nghe cô bật ra tiếng, cả hai cũng thở hắt ra.

"Ưm..."

Đường Duẫn đỡ vững eo cô, ngay sau đó ẵm xuống, hai chân Tô Khởi bấu chặt lấy anh, lòng bàn tay Đường Duẫn dán lên mông cô, xoay người ra khỏi nhà tắm.

"Lần sau để em ăn nốt nhé."

Ý thức được anh đang nói chuyện gì, Tô Khởi không kiềm được mà siết chặt anh thêm, Đường Duẫn phòng chả kịp, suýt nữa bắn cả ra, không đợi vào tới phòng ngủ, liền ấn cô lên sô pha.

Khoảnh khắc ngã xuống anh cắm vào quá sâu, Tô Khởi thét rống, kế đó hai chân bị anh hợp lại gác lên vai, nguyên nửa người dưới bị anh khống chế, Đường Duẫn thì đâm vào rút ra mãnh liệt không nương.

Mỗi cú nhấp đều hết sức sâu, giống như muốn vọt thẳng đến tim cô, giày vò con tim mềm yếu này.

"Ưm... ư... nhẹ chút..."

Đường Duẫn càng bó chặt hai chân cô vào nhau, túi tinh đập bành bạch lên kẽ mông với môi ngoài, đương lúc hoảng loạn thì Tô Khởi ra luôn, lên đỉnh lần đầu vào tối nay.

Không rõ anh cứ thọc vào rút ra bao lâu, lúc hai chân gần như mất hết sức thì rốt cuộc cũng được buông ra, đồng thời bị đẩy sang một bên, anh cúi người đè lên cô, đâm vào từ bên hông, bừa bãi không chút quy luật mà tấn công nơi mẫn cảm.

Tô Khởi rên loạn, lại chộp lấy một bên tay anh, bấu chặt như để dịu bớt cơn đê mê, móng tay quặp để lại dấu, tay Đường Duẫn cũng vò nắn ngực vú của cô đến bóp méo giống vậy, in hằn dấu tay.

"Ư... Ư... Đường Duẫn..."

Anh hỏi cô: "Gọi anh làm chi?"

Tay cô đã bao bọc lên bàn tay anh đang bóp véo ngực cô, vừa như chống cự, vừa như níu giữ.

"Nhanh lên...Ưm... Ư..."

Anh không ham chiến nữa, tăng tốc nhấp vào rút ra mấy chục lần thì vọt mạnh vào nơi sâu nhất bắn ra, khi ấy trên người cả hai đã ướt đẫm mồ hôi.

Áo tắm khoác lỏng lẻo trên người, anh thì lười chỉnh lại, rút ra xong thì để mặc cô trên sô pha, một mình xoay người vào phòng ngủ.

Tô Khởi khép hờ hai chân lại bình ổn hơi thở, xoay người chỉ ngó thấy mỗi bóng dáng Đường Duẫn, trong bụng cứ thấy hụt hẫng --- hôm nay anh kì lạ quá.

Hai ba phút trôi qua, Tô Khởi đang tính đứng lên về phòng, cửa mình không tránh khỏi mà chảy ra thứ anh lưu lại, một vũng dâm mĩ. Ngón tay cô quẹt nhẹ, ánh mắt chăm chú nghiền ngẫm.

Khi Đường Duẫn khoác hờ áo tắm dài từ phòng ngủ bước ra, liền nhác thấy cô trần trụi ngồi ở đó, mặt mày nghiêm cẩn, khung cảnh nhục dục. Dưới bụng căng lên khó kiềm, tay kéo bừa áo tắm lên.

Cất bước đi qua, rút tờ giấy lau sạch vũng dịch ấy, sau đó ẵm Tô Khởi lên gọn hơ.

Cô nghi hoặc: "Làm gì đó?"

Đường Duẫn không đáp, đi thẳng một mạch vào phòng tắm, thả người vào bồn tắm, Tô Khởi liền hiểu.

Mới đầu hai người cùng nhau ngâm mình thư giãn, Tô Khởi dựa vào thành bồn nhắm mắt nghỉ ngơi. Đường Duẫn thò tay vuốt ve khắp chỗ, hòa vào cùng làn nước ấm, cứ xem như dòng nước đang lưu thông.

Mãi tới khi anh duỗi ngón tay ướt nhẹp lên, chọc vô miệng cô, lại mạnh bạo cạy hàm răng ra.

Tô Khởi há miệng hỏi anh: "Hửm?"

Hai ngón tay anh đùa bỡn đầu lưỡi cô, Tô Khởi nhíu mày, lạnh lùng trừng mắt.

Thanh âm Đường Duẫn dần dần trầm nặng, "Đừng nói gì hết."

Anh bắt chước chuyện mới nãy vừa làm, làm trong miệng cô, làm ở thân dưới cô.

Ngón tay đàn ông thon dài thọc vào kéo ra trong khuôn miệng he hé của cô, môi cô hơi hơi chu lên, vách thịt non mềm bên môi mút lấy ngón tay, mới có mười mấy lần thọc, Đường Duẫn lại cương cứng tiếp.

Hai ngón tay rút ra treo đầy nước miếng trong suốt, Tô Khởi cảm giác bên chân đụng vào một nơi cứng ngắc, không kìm được muốn tránh né.

Tác phong của Đường Duẫn luôn gọn lẹ, đè cô quỳ gối bên thành bồn, mông nhếch lên, nương theo dòng nước cùng với chất lỏng chưa chảy hết từ cửa mình cô mà cắm vào lần nữa.

Tô Khởi bị ép phải đón lấy, cả trái tim bị anh khuấy loạn, hai vú bị tay anh nhấc lên trêu đùa, siết cho vừa đau vừa sướng. Một cái tay khác đưa ngón tay chọc vào miệng cô, trên dưới cùng nhau hành động đâm vào rút ra, hai luồng xúc cảm chồng chập.

Tiếng rên rỉ trở nên đứt quãng nghẹn ngào, anh sớm đã đóng kín cửa phòng tắm, ở lì tại đây cùng cô. Anh không đi, cô cũng trốn không thoát.

Người yêu nhau thì nói tiểu biệt thắng tân hôn, cô với anh thì còn lâu mới có chuyện cách càng lâu tình càng sâu, chỉ có giao hợp vừa trực tiếp vừa máy móc, đằng đẵng, hừng hực, dày vò lẫn nhau.

...

Đêm đó không nhớ là hai hay ba lần, tận đến khí hai người nằm lên giường, bầu trời tựa hồ đã ánh xanh.

Tô Khởi vùi mặt vào gối đầu, nước mắt chảy ra bao nhiêu cô cũng không rành, ngón tay Đường Duẫn hãy còn mân mê vùng da thịt sau cổ cô như gãi ngứa.

Còn có một thứ cô không cách nào bỏ qua được, tối nay cả quá trình anh không hề hôn cô lần nào.

Mặc dù, mặc dù không hề thích hôn môi với anh, nhưng tình huống khác thường thế này vừa quái gở lại hèn hạ.

Trong đầu miên man suy nghĩ xem mấy hôm nay lúc tới lui bên Nam Sơn còn ai theo dõi phía sau hay chăng. Mỗi lần lái xe cô đều chú ý để tâm, xe Đường Duẫn cô cũng đều nhận ra cả, hoặc là nhớ rõ biển số xe, liệu anh có nhìn thấy thật không? Hay chỉ do cô chột dạ nghĩ nhiều?

Mãi đến khi ngón tay anh ngừng lại, kéo mạnh cô dậy ra khỏi gối đầu, Đường Duẫn dựa ngồi trên đầu giường, châm điếu thuốc.

Cả tấm lưng lạnh toát, dù gì cũng là ngày đông, Đường Duẫn bèn trùm chăn lên cho có lệ, môi ngậm thuốc buông lời.

"Em từng học đại học."

Cô hít hít mũi, nói sự thật, "Em chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba."

"Ha, hai mình cũng không khác mấy."

Ai không khác mấy với anh chứ? Trong bụng Tô Khởi chửi anh thứ chết dẫm, cô thi đậu đại học Hồng Kông bằng thực lực chính mình, học tập cũng vì chính Tô Bảo Trân đã chết, làm sao mà không khác mấy với tên này chứ?

Đường Duẫn hỏi: "Em nói thử coi, người với động vật khác nhau chỗ nào?"

Không thể hiểu nổi, Tô Khởi hạ giọng chửi "Đồ điên", anh hiển nhiên nghe thấy, xoay người dụi thuốc, hãy còn nói tiếp.

"Người cao cấp hơn động vật, ở chỗ người có thể khống chế ham muốn bản thân."

Anh ăn nói đứng đắn bất thình lình làm cho Tô Khởi mờ mịt không đỡ được, cô bèn không lên tiếng.

"Mùa giao phối động vật có thể có rất nhiều bạn tình, người không giống vậy, thế nên mới có hẹn hò và hôn nhân."

Cô không kìm được mà móc mỉa anh, "Vậy anh thừa nhận Thái Tử gia thích làm bậy là thú vật?"

"Ai không phạm sai lầm?" Đường Duẫn hỏi: "Từ khi anh quen em, anh đã làm gì có lỗi với em chưa?"

Tô Khởi đáp lại khô khốc, "Không có."

Đường Duẫn không nhiều lời nữa, xong một điếu thuốc, anh rời giường đi toilet đánh răng. Tô Khởi nằm tại chỗ như xác chết, khẳng định rồi lại phủ định thi nhau dày vò chính mình.

Cuối cùng dừng ở: Anh đã từng có lỗi với cô, cả nhà anh đều có lỗi với cô, huyết hải thâm thù, vĩnh viễn không dứt.

Đến khi anh lên giường lần nữa, Tô Khởi đã chập chờn vào giấc, trong mơ hồ nghe được Đường Duẫn thông báo cô: "Phì Phiên chết rồi, vừa lòng không?"

Tin xấu cũ rích.

Cô vốn cho rằng hành động vây bắt đêm giao thừa là Childe sắp xếp, thậm chí tự tin đến mức không hỏi đến một tiếng, hiện giờ lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ.

Nếu là Ôn Khiêm Lương ra tay, Phì Phiên tự sát anh nhất định sẽ nghe được phong thanh, sao có thể không nói với cô, có lẽ không phải Ôn Khiêm Lương; Chung Diệc Sâm cũng không có khả năng, anh ta cẩn thận đến mức quá đáng, không có được chứng cứ vô cùng chính xác từ cô anh ta tuyệt đối sẽ không làm bừa.

Như vậy, người vừa hiểu rõ đợt hàng này, lại vừa có thù hận sâu nặng với Phì Phiên, cô không khỏi mà phải nghĩ đến hai vị.

Đường Duẫn, cùng bà Đường.

Khi nghĩ đến đây, cô lạnh run cả người. Đường Duẫn đang nhắm mắt nằm cạnh cô đây, đúng là cô không hiểu rõ anh, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mờ mịt như lúc này, mờ mịt vô tri từ đầu đến cuối.