Hồ Sơ Thần Côn

Chương 11: Phép thuật



Edit: jena

Hứa Du Thiện lấy bùa và bút, giấy vàng mực đỏ từ trong balo bày ra từng món từng món, ngẩng đầu nhìn em trai nhà mình.

Hứa Du Kỳ ôm cuốn sách ố vàng chậm rì rì đi qua, dù sao cậu cũng sinh ra trong một gia đình pháp sư, mấy thứ này đối với cậu không có gì là xa lạ.

"Được rồi, bây giờ thử xem."

Hứa Du Kỳ sờ sờ mũi: "Anh à, em..."

"Đừng có trốn tránh nữa." Hứa Du Thiện ngắt lời: "Mấy thứ này lúc nhỏ em đã học hết rồi, chỉ là vẫn chưa làm được, đúng không?" A Kỳ thật ra rất thông minh, cậu đã đọc gần hết sách trong nhà rồi. Lúc mới biết về thân phận của mình, cậu cũng không yếu đuối hay hổ thẹn gì với bản thân, vẫn luôn cố gắng mài giũa, chuyên tâm học hành nhưng những ánh mắt cay nghiệt, trào phúng của người trong nhà đã bóp chết hứng thú và ước mong của cậu.

Hứa Du Kỳ lại bất an sờ sờ mũi: "Nhưng em quên gần hết rồi, chỉ có thể nhớ vài thứ thôi..."

"Vậy cũng đủ rồi, lại đây."

Hứa Du Kỳ nhìn cuốn sách trên tay, cậu có ấn tượng với vài hình dạng bùa phép ở mặt trên. Cậu hít một hơi thật sâu, cầm bút bắt đầu vẽ bùa, một đường thẳng tắp, màu đỏ son dần dà chiếm trọn mặt giấy vàng. Hứa Du Thiện không khỏi tán thưởng, gật gật đầu, vừa nhìn đã biết là một lá bùa hệ phong.

Hứa Du Kỳ nhìn anh trai, mở cửa sổ ra một chút, sau đó quay về. Cậu cầm lá bùa, chậm rãi tập trung phép thuật trong người, tiếp theo không chút do dự đi ra ngoài. Lá bùa như thể được rót thêm sinh mệnh, bắt đầu bay lên trời, hiển nhiên là đã có tác dụng. Hứa Du Kỳ còn tưởng đó chỉ là cơn gió nhẹ, dù sao ai cũng biết cậu là một phế vật vô duyên với phép thuật, dù có phép thuật đi chăng nữa cũng vô cùng yếu đuối. Nhưng cậu vẫn chờ đợi. Cậu thấy lá bùa đang bay lên, những vật dụng gần cửa sổ đều bị thổi rớt, thậm chí cửa thủy tinh cũng bắt đầu không chịu nổi sức ép của gió, bắt đầu rung lên, gần như muốn vỡ ra.

Hứa Du Thiện kịp thời lấy một lá bùa khác chặn lại lá bùa hệ phong. Hắn nhìn gió to vừa bạo tàn lướt qua phòng ngủ, quay đầu nhìn em trai mình: "Sự thật đã được chứng minh." Hắn chậm rãi nói: "Bây giờ em có phép thuật, và không hề yếu chút nào."

Hứa Du Kỳ ngơ ngác nhìn một đống hỗn độn xung quanh, thăng cấp từ phế vật lên cấp bậc này thật quá khó để tiếp thu, cậu hơi hé miệng, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "... Tại sao chứ?"

"Có lẽ là liên quan đến linh hồn trong cơ thể của em." Hứa Du Thiện vừa nói vừa dọn dẹp lại đồ đạc trong phòng, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm: "A Kỳ, anh biết khó tiếp thu với em nhưng mà..." Hắn dừng lại một chút, cuối cùng nói: "Cha nói rằng nếu em có phép thuật thì... tuyệt đối không thể sử dụng được."

Cả người Hứa Du Kỳ run lên, không thể tin nổi: "Tại sao chứ?" Đời trước của cậu vì quá vô dụng, cậu đã tự trách chính mình vì không thể bảo vệ người thân yêu, đến lúc chết vẫn không thể buông xuống tảng đá này, bây giờ cậu thật vất vả mới có thể sống lại, thật vất vả mới có mắt âm dương, thật vất vả mới có phép thuật, thật vất vả cuối cùng mới có thể làm gì đó giúp đỡ người khác, tại sao lại nói như vậy?!

"Anh cũng không biết." Hứa Du Thiện bước tới ôm lấy vai cậu, giúp cậu bình tĩnh: "Chính là, A Kỳ à, cha sẽ không hại em, ông ấy có lẽ sợ linh hồn trong cơ thể em sẽ làm ảnh hưởng đến mạng sống của em."

"Hồn phách của em thì làm sao mà ảnh hưởng đến em được?" Hứa Du Kỳ vẫn không chấp nhận sự thật này.

Hứa Du Thiện thở dài: "Vậy em giải thích cho anh đi, tại sao bây giờ em lại có mắt âm dương và phép thuật?"

Hứa Du Kỳ lập tức nghẹn họng. Hứa Du Thiện lại thở dài một hơi, vỗ vỗ vai cậu: "Tất nhiên em cũng biết linh hồn trong thân thể mình có vấn đề, cho nên trước khi điều tra kĩ càng thì khoan hẵng dùng phép thuật, hiểu chưa?"

Hứa Du Kỳ đứng im một lúc lâu, cuối cùng không tình nguyện gật đầu. Hứa Du Thiện ôm cậu vào lòng, xoa xoa đầu cậu: "Anh sẽ điều tra thật nhanh, nếu không có chuyện gì thì sẽ giúp em dùng phép thuật."

Hứa Du Kỳ hít hít mũi, nhẹ nhàng "dạ" một tiếng.

Lúc này cửa phòng bật mở, giọng của Cát Thiệu truyền đến: "Này, ăn cơm thôi." Hắn nhìn tình huống trong phòng, một bên có dụng cụ vẽ bùa chưa dọn, cửa sổ còn giữ nguyên thảm trạng, hắn ngẩn ra, đóng cửa lại. "Sao vậy? Bây giờ Tiểu Kỳ phép thuật à?"

Hứa Du Thiện buông em trai mình ra, gật gật đầu: "Tôi hi vọng chuyện này cậu sẽ giữ im lặng một chút."

Cát Thiệu híp mắt nhìn, Hứa Du Kỳ đang cúi đầu quay lưng về phía hắn nên hắn không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu, đành thỏa hiệp: "Thôi được, đi ăn cơm đi."

Hứa Du Thiện xoa đầu em trai nhỏ, dẫn cậu ra ngoài.

Đậu Tử nhìn gương mặt của A Kỳ, nhịn xuống nghi hoặc, cho đến khi ăn xong lấy cớ học bài chung, vào phòng ngủ hỏi: "Nè, mày bị sao vậy?"

Hứa Du Kỳ lấy sách ra, ném lên giường, sâu kín thở dài: "Không sao, tâm tình không tốt."

Đậu Tử đi theo: "Lí do?"

"Chính là... ví dụ như mày vẫn luôn muốn chơi bóng rổ, nhưng chân có tật nên chỉ có thể ngồi ở ngoài nhìn người ta chơi. Bỗng nhiên có một ngày chân mày không biết vì sao lại hết tật, có thể ra sân chơi bóng rồi thì người nhà lại nói với mày không thể chơi, vậy thì mày làm gì?"

Đậu Tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Tao sẽ lén chơi, không nói cho bọn họ."

Hứa Du Kỳ đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm anh em mình. Đậu Tử bị ánh mắt sáng quắc của cậu khiến cho cả người sởn da gà, nhịn không được rụt cố lại: "Mày, mày lại làm sao vậy hả?"

Hứa Du Kỳ xoa đầu cậu: "Ý này không tồi nha."

Đậu Tử kinh ngạc: "Ý mày là chơi bóng rổ hả?"

"Đúng vậy." Hứa Du Kỳ gật đầu, tủm tỉm cười chọt chọt mặt cậu: "Là chơi bóng rổ đó!"

Đậu Tử lại rụt cổ, ôm sách mình lùi về phía sau: "Có cái này, tao không hiểu bài, tao đi hỏi người ta chút đây..." Cậu nói xong thì leo xuống giường, chạy ù ra ngoài.

Biểu tình của Hứa Du Kỳ không đổi, lâm vào trầm tư.

Buổi tối vô cùng yên lặng, Hứa Du Kỳ và Đậu Tử nghiêm túc học hành, Hứa Du Thiệu và Cát Thiệu bàn luận với nhau về biến cố phát sinh, thời gian trôi qua nhanh. Đến vấn đề chia phòng ngủ, Hứa Du Thiện muốn ngủ chung với Cát Thiệu, không ngờ em trai nhỏ lại dõng dạc giơ tay xung phong. Hắn không khỏi kinh ngạc: "...Tại sao?"

Cát Thiệu cười đến hai mắt híp lại, cũng đang chờ đợi đáp án của cậu.

Hứa Du Kỳ ôm một đống đề: "Vì em không biết làm bài."

Hứa Du Thiện ưỡn ngực: "Hỏi anh, anh giúp cho!" Hắn là sinh viên của đại học Nhạc Thương, xếp trước trường của Cát Thiệu một bậc đó được không?!

Hứa Du Kỳ ngây thơ đáp: "Nhưng mà anh á, anh đã học năm ba rồi, anh còn nhớ kiến thức của cấp ba không? Anh phải biết là một chút sai sót của anh sẽ ảnh hưởng đến cả tương lai của em đó..."

Cả người Hứa Du Thiện cứng đờ: "Nhưng... Bây giờ đã muộn rồi, nên đi ngủ chứ, ngày mai em lên trường hỏi thầy cũng được mà."

Hứa Du Kỳ xem đồng hồ: "Không sao, chưa muộn lắm."

Hứa Du Thiện gấp đến độ cào tâm cào phổi, trái tim vụn vỡ nhìn em trai nhỏ: "Vậy bây giờ em hỏi luôn đi, hỏi xong thì về phòng của Đậu Đậu ngủ."

"Em muốn hỏi nhiều lắm á. Ai biết được tới bao lâu, lỡ hỏi giữa chừng em ngủ gục luôn thì sao?"

Hứa Du Thiện bị mấy chữ cuối của cậu kích thích tới phát điên. Ý cười trong mắt Cát Thiệu ngày càng tăng lên, không chờ anh trai đáp lời đã kéo em trai vào trong, còn quay đầu lại cười, ý vị thâm trường: "Cứ như vậy đi, ngủ ngon." Dứt lời liền đóng cửa phòng lại.

Hứa Du Thiện vội vàng nhào tới cào cửa, nghĩ thầm A Kỳ à, em trai ơi sao em dại dột quá vậy hả?!

Đậu Tử cũng không biết làm sao, hơi hé miệng: "Anh à, anh làm sao vậy?"

Hứa Du Thiện như ngồi trên đống lửa, cuối cùng gom gối mền quăng lên sô pha phòng khách: "Tối nay anh ngủ ở đây."

"Sao vậy ạ?"

"Cho dễ hành động. Có tiếng động lạ anh sẽ nghe được."

"... Dạ?"

"Không có việc gì đâu, em đi ngủ đi, không cần lo cho anh."

Đậu Tử im lặng nhìn trong chốc lát, cuối cùng mang một đống dấu chấm hỏi đóng cửa phòng mình lại.

Hứa Du Kỳ đem một đống đề cho người ta, còn mình thì đi thăm quan phòng ngủ của chủ nhà, đặc biệt dừng lại trước tủ sách quan sát, lấy vài cuốn ra đọc.

"Lại đây, tôi biết làm, sẽ dạy được." Cát Thiệu ôm đống đề của cậu, cười nói.

Hứa Du Kỳ không ngẩng đầu, vẫn đọc sách, nói: "Anh cứ xem tiếp đi, lát nữa rồi gọi tôi."

Cát Thiệu bình tĩnh nhìn cậu, nụ cười rộng hơn: "Tôi còn vài cuốn sách cổ hay lắm, chắc chắn là những cuốn cậu cần, muốn xem không?"

Tay Hứa Du Kỳ hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn. Cát Thiệu tươi cười đứng đối diện: "Để tôi đoán thử. Đáng lý ra khi có phép thuật thì cậu phải nhảy cẫng lên vì vui sướng mới đúng, nhưng nhìn bộ dạng vừa rồi của cậu... Chà, hình như nhà cậu không hi vọng chuyện này xảy ra lắm nhỉ?"

Hứa Du Kỳ không khỏi nheo mắt: "Anh còn đoán ra được gì nữa?"

"Ví dụ như cậu rõ ràng là chán ghét tôi lắm nhưng lại muốn ngủ cùng tôi." Cát Thiệu nói: "Tôi đoán là nhà cậu không cho cậu dùng phép thuật, nhưng cậu không muốn nghe lời, mà ở chỗ tôi vừa vặn có những thứ cậu cần nên cậu mới chạy tới đây, đúng không?"

Hứa Du Kỳ cuối cùng cũng bỏ sách xuống.

Cát Thiệu cười cười, ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây nào."

Hứa Du Kỳ ngoan ngoãn đi đến: "Anh muốn làm sao?"

Cát Thiệu không đáp, lật mấy tờ đề ra: "Cậu không biết làm thật?"

"Đúng vậy."

"Được rồi, vậy bây giờ cậu cứ học chăm chỉ để chuẩn bị cho kỳ thi đi." Cát Thiệu lấy sách mà cậu lấy ra cất về chỗ cũ: "Còn chuyện khác... Cậu muốn học, có thời gian rảnh thì học, tôi sẽ không gây cản trở."

Hứa Du Kỳ không khỏi nheo mắt lần nữa, Cát Thiệu đóng tủ sách lại: "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không có ác ý gì cả. Chuyện mắt âm dương và phép thuật tôi đã không báo cáo, vậy thì chuyện cậu học phép thuật cũng như vậy thôi."

Hứa Du Kỳ cảm thấy hoài nghi: "Người giám hộ nào cũng dễ nói chuyện giống như anh hả? Anh không lừa tôi chuyện gì đúng không?"

"Cũng không có chuyện gì lớn đâu." Cát Thiệu nói: "Cậu biết hằng năm Hiệp hội Pháp sư có tổ chức một kỳ nghỉ đúng không?"

"Biết." Hứa Du Kỳ gật đầu, kỳ nghỉ đó thực chất là một đợt huấn luyện dành cho những người trẻ tuổi, đời trước của cậu không có cơ hội tham gia cái này bởi vì cậu không muốn bị người khác cười nhạo. "Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi... Từ từ, anh đừng nói là tôi phải tham gia?"

Cát Thiệu gật đầu: "Cậu cũng biết tình huống của cậu tương đối đặc thù, cho nên lần này dù cậu có nguyện ý hay không thì cậu vẫn phải tham gia, đến lúc đó dù không phải tôi thì những người khác cũng sẽ nhìn ra được."

Hứa Du Kỳ cứng đờ người, Cát Thiệu nhân cơ hội này xoa xoa đầu cậu, không khỏi híp mắt lại, thiếu niên này thật là mềm mại, sờ lên xúc cảm vô cùng tốt đẹp, hắn an ủi: "Được rồi, kết cục đã định thì cậu muốn cũng vô dụng, lại đây ngoan ngoãn học bài đi."

Hắn nhìn bốn phía, căn bản không có chỗ để ngồi học, cũng không có bàn sách, chỉ có một bàn để máy tính. Nhưng cả hai cũng muốn đi ngủ ngay, dọn đồ qua đó ngồi thì quá phiền nên hắn kéo cậu lên giường, chỉ chỉ vào bài tập: "Có nghe không?"

Hứa Du Kỳ hoàn hồn, sờ sờ mũi: "Anh giảng đi, tôi nghe."

Cát Thiệu hài lòng cười, bắt đầu giảng bài. Hứa Du Kỳ nghiêm túc học tập, lực chú ý đều dồn vào chữ viết. Hai người cách nhau rất gần, mùi hương trên người có thể ngửi thấy rõ ràng. Cát Thiệu nhìn ánh đèn vàng ấm áp rọi lên gương mặt nhỏ nhắn bên cạnh, thiếu niên có đôi lông mi đen và dài, từ góc nhìn của hắn thì vô cùng đẹp đẽ, áo ngủ vì động tác nằm bò mà cổ áo rộng mở, một phần xương quai xanh như ẩn như hiện lấp ló, thật là câu dẫn người khác phạm tội.

Hứa Du Kỳ đọc đề, nhưng suy nghĩ lại bay xa, trại huấn luyện... Trại huấn luyện, được rồi, cậu muốn ở đây tăng tốc học tập, cậu không tin đến lúc đó mình sẽ bị đám nhóc ranh kia cười nhạo như trước!

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau cửa phòng ngủ đã bật mở ra. Hứa Du Kỳ mơ mơ màng màng mở mắt nhìn, lập tức kinh ngạc: "Anh, anh bị sao vậy?"

"Không sao..." Hứa Du Thiện hai mắt thâm quầng, con ngươi đầy tơ máu đánh giá em trai nhỏ nằm trên giường, cuối cùng nắn nắn khuôn mặt mềm mại: "Em ngủ ngon không?"

Hứa Du Kỳ ngơ ngác gật đầu, nghĩ thầm anh trai nhà mình chẳng lẽ sợ cậu vì có phép thuật nhưng không được dùng nên lo lắng cả đêm không ngủ? Cậu tức khắc cảm động vô cùng, nắm lấy tay hắn: "Anh ơi, em không sao, em rất tốt, thật sự mà."

"Anh an tâm rồi..."

Cát Thiệu tủm tỉm cười nhìn bọn họ, cái gì cũng không nói, rời giường chuẩn bị đồ ăn sáng.

Hứa Du Kỳ đến trường học, Chu Viễn hôm nay đã đến trường nhưng lại bị thương, cậu không khỏi kinh ngạc: "Mày bị cái gì vậy?"

Chu Viễn đứng trên hành lang người qua kẻ lại, cố gắng bảo trì khuôn mặt mỉm cười, đáy mắt phát ra tinh quang, nghiến răng ken két nói: "Là thú cưng nhà cậu làm đấy."

Hứa Du Kỳ ngẩn ra: "Là sao?"

Chu Viễn duy trì nụ cười cứng ngắc, đem mọi chuyện kể lại lần nữa. Hứa Du Kỳ nhìn cậu, không khỏi lùi về sau một bước: "Đm... Là người ta tự động theo mày, mà mày cũng biết là nhận lầm người rồi đúng không?"

Chu Viễn tiếp tục mỉm cười: "Tao đéo quan tâm nhận lầm người hay không, tóm lại mày tới đem nó đi đi, tao chịu không nổi nữa!"

Hứa Du Kỳ tiếp tục lùi bước: "Chết thật... tao muốn đi học, tao đi đây." Dứt lời đã quay đầu chạy như điên. Chu Viễn nhìn thân ảnh đối phương biến mất, im lặng đứng tại chỗ nghiến răng. Cậu không thể xông lên đấm cậu ta một trận vì hình tượng của mình. Cậu nhẫn nhịn, kiên trì thuyết phục bản thân, cuối cùng nhấc bước chân nặng nề rời đi.

13.07.22