Hồ Sơ Thần Côn

Chương 12: Huyết án



Edit: jena

Từ hôm đó, mỗi ngày sinh hoạt của Hứa Du Kỳ đã trở nên phong phú, náo nhiệt hơn. Buổi sáng cậu và Đậu Tử liều mạng học hành, buổi tối lại bắt đầu học phép thuật. Sách của Cát Thiệu phần lớn là thông tin cơ bản, một chút phép thuật sơ cấp, không có thứ gì quý giá liên quan đến nhà họ Cát, và tất nhiên dù cho có đi chăng nữa thì cậu cũng không được xem. Tuy rằng bọn họ đều là pháp sư nhưng các gia tộc vẫn cạnh tranh với nhau.

Cát Thiệu luôn đứng bên cạnh, hề hề cười hỏi cậu có cần giúp không nhưng Hứa Du Kỳ luôn lạnh mặt từ chối. Cát Thiệu cũng không để ý, luôn tốt tính lấy sách của mình ra cho cậu xem.

"Tôi vẫn không hiểu." Hôm nay Hứa Du Kỳ vẫn muốn đọc sách như mọi khi, nhìn người đối diện đang lấy hết cuốn sách này đến cuốn sách khác ra cho mình, cuối cùng nhịn không được mà nói.

Cát Thiệu đặt một cuốn sách xuống bàn: "Hả?"

Hứa Du Kỳ bắt đầu chọn sách, không ngẩng đầu lên, nói: "Anh thoải mái như vậy... Thật sự không sợ tôi học phép thuật xong sẽ làm ra chuyện gì à?"

Cát Thiệu cười, ngồi xuống giường: "Cậu cũng không phải trẻ con, nếu đã quyết định làm gì thì sẽ không dễ dàng khuyên bảo được, so với việc ép buộc cậu nghe lời, để cậu tự mình học thì tôi quan sát cậu học, tôi có thể khống chế được những thứ cậu học trong phạm vi của mình, như vậy tốt hơn. Hiểu không?"

Hứa Du Kỳ chọn ra hai cuốn sách, ngửa lên cho hắn đọc tựa đề, đôi mắt sáng lấp lánh, hơi nâng cằm: "Được thôi, tôi đổi cách hỏi khác, anh không sợ tôi học được phép thuật sau này sẽ trở thành một tai họa cho người khác à?"

Trong khoảng thời gian sống chung với nhau, Hứa Du Kỳ đã giảm bớt thành kiến với người đàn ông này. Phần lớn thời gian họ ở chung vô cùng hòa bình, thậm chí cậu không thể không thừa nhận rằng khi cậu ở bên cạnh hắn, không khí khá là nhẹ nhàng, thoải mái, giúp cậu bộc lộ trọn vẹn bản thân, không cần phải cố gắng làm một học sinh cấp ba làm gì. Dù về mặt sinh học đối phương lớn hơn cậu một tuổi nhưng khí chất lại trầm ổn, cậu cảm thấy cả hai có thể nói chuyện bình đẳng, ngang hàng với nhau, tuổi tác không còn là vấn đề nữa. Khi cậu sống lại, chỉ có hai người cho cậu cảm giác này, một là Cát Thiệu, hai là học sinh mới chuyển đến - Lăng Huyền.

Tính cách của Lăng Huyền cũng giống như vẻ ngoài lạnh lùng của hắn, luôn lãnh lãnh đạm đạm, khiến người khác cảm thấy thật khó gần. Ngoại trừ Hứa Du Kỳ có thể thân cận, những người khác hoàn toàn nằm ngoài phạm vi tiếp xúc với Lăng Huyền. Hứa Du Kỳ từng hỏi lí do vì sao, hắn chỉ nhàn nhạt đáp: "Tôi cảm thấy cậu không giống người bình thường. Đừng hỏi tôi tại sao, do trực giác thôi."

Tóm gọn lại một câu đó là cả hai đã trở thành bạn bè.

Cát Thiệu bình tĩnh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh trước mặt, cười cười đứng dậy đi qua. Cửa tủ sách vẫn còn đang mở, nhưng có một cánh đang hướng vào do thiếu niên dựa lưng. Hắn dọn những cuốn sách thiếu niên không chọn bỏ lại chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn cậu, môi gần như dán lên tai đối phương, thổi nhẹ một luồng khí, thấp giọng nói: "Nếu thực sự có ngày đó, thân là người giám hộ của cậu, tôi sẽ đích thân kết liễu cậu."

Tay cầm sách của Hứa Du Kỳ hơi khựng lại, hướng mắt lên đối diện với hắn, nhướng mày: "Anh chắc không?"

Thật đúng là một chút phản ứng khiêu khích cũng không có... Cát Thiệu mỉm cười, xem ra Hứa Du Thiện nói không sai, người này quả nhiên không phải gay. Bọn họ đứng rất gần nhau, đối với Cát Thiệu đây gần như đã là khoảng cách nguy hiểm, hắn điều chỉnh lại hô hấp, biểu tình không đổi, gật đầu mà cười: "Chắc chắn."

Hứa Du Kỳ lại nhìn hắn trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài: "Được rồi, nếu có ngày tôi thực sự không thể khống chế được linh hồn trong thân thể mình, anh nhất định phải giết tôi, tôi không muốn chết trong tay người nhà đâu."

"Đây là mục đích của cậu khi cậu nhìn tôi lúc bị người nhà nghi ngờ?"

Hứa Du Kỳ đang ra ngoài, tay cậu đã đặt trên nắm cửa, giọng điệu lười biếng đáp: "Chứ anh nghĩ sao?".

Cánh cửa nhẹ nhàng được đóng lại.

Cát Thiệu đứng tại chỗ nhìn theo một lúc, cười cười đóng cửa tủ sách lại. Hắn nhìn sách bên trong, hơi híp mắt lại. Hứa Du Thiện còn đúng thêm một chuyện, Tiểu Kỳ quả thật rất thông minh, chuyện này nhìn tốc độ đổi sách của cậu có thể nhìn ra được, thật là...

Hắn lấy ngón trỏ gõ gõ trán, nuôi không tốt thì tương lai con mèo nhỏ có thể thành tai họa thật rồi.

Mưa vẫn không ngớt. Mưa to liên tục vài ngày, đài khí tượng đã đẩy mức độ báo động lên đèn vàng.

Tiết tự học buổi tối của học sinh cấp ba tạm thời ngừng lại, thời gian học phép thuật của Hứa Du Kỳ lại nhiều hơn. Đậu Tử không học chung với cậu, chỉ có thể ai oán gặm sách vở trên trường. Cậu nhìn chồng đề cao ngất, thở dài thườn thượt lật từng tờ làm. A Kỳ mua một chiếc bàn máy tính, bên trên đựng đầy mực đỏ và giấy bùa, có những lá bùa được vẽ rất đẹp, cậu nhìn một hồi, cảm thấy có vẻ hay ho nên cầm lên xem.

Hứa Du Kỳ vừa từ phòng Cát Thiệu về, mở cửa ra thấy Đậu Tử cầm lá bùa lật ngang lật dọc trước ánh đèn, không khỏi phụt cười: "Làm bài xong chưa?"

"Chưa xong, nhưng tao mệt rồi." Đậu Tử vẫn đang xem lá bùa: "A Kỳ, thứ này dùng như thế nào?"

Hứa Du Kỳ hiểu rõ đạo lý vật cực tất phản*, không có ép Đậu Tử phải học lại ngay. Cậu bỏ hai quyển sách xuống, nhìn lướt qua lá bùa hệ lôi trên tay cậu ta, ngồi xuống giường, nói từ tốn: "Là dùng một loại cảm giác. Giống như khi mày học chạy xe đạp hai bánh ấy lúc nhỏ ấy, chạy từ từ, thân thể quen với cảm giác khi ngồi trên xe sẽ tự giữ được thăng bằng. Nếu giải thích cách dùng thì... Được rồi, mày cứ dùng hết sức, tập trung nhìn vô lá bùa xong ném nó đi là được. Thế nhưng bùa của mỗi pháp sư chỉ có pháp sư đó dùng được."

*物极必反: trích "Đạo Đức Kinh", quyển sách gồm 5000 chữ kết tinh cả một đời trí tuệ của Lão Tử. Câu nói này có nghĩa là một sự vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn của nó thì sẽ phản đảo lại.

Đậu Tử "ồ" lên, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm lá bùa, cũng đang muốn thử sức lại nghe câu cuối cùng của cậu, chẳng khác nào bị tạt một xô nước lạnh. Cậu đứng dậy đi về phía Hứa Du Kỳ, bắt đầu nghiêm túc hơn, hưng phấn hỏi: "Vậy đây là bùa gì?"

"Bùa hệ lôi, đánh ra năm tia sét." Hứa Du Kỳ lấy một tờ giấy trên bàn ra, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Triệu hồi sấm sét đến, nếu gặp phải yêu quái thì..." Cậu còn chưa nói xong, bỗng nhiên một tiếng nổ vang ầm ầm bên tai. Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy trên màn cửa đã thủng một lỗ nhỏ, cửa sổ xung quanh vẫn còn khói bốc lên, có cả vài tia lửa cháy. Cậu vội vàng đi đến dập lửa, kéo màn ra nhìn. Cửa sổ còn có một vết nứt mờ nhạt, cậu cứng đờ người nhìn Đậu Tử, không nói nên lời.

Đầu sỏ gây tội cũng ngơ ngác đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn tay mình rồi lại nhìn sang màn cửa, cuối cùng nhìn về phía Hứa Du Kỳ: "A Kỳ... Tao..."

Cửa phòng bật mở, Cát Thiệu nghe tiếng động lạ chạy đến, bất đắc dĩ nói: "Tôi không phải đã nói với cậu đừng khai triển bùa chú trong phòng rồi hả? Sao lại không nghe lời vậy?"

Hắn đi đến cửa sổ nhìn, hơi nhướng mày: "Dùng bùa gì? Sao uy lực yếu vậy?"

Hứa Du Kỳ còn chưa hoàn hồn, nói theo bản năng: "Bùa hệ lôi..."

Cát Thiệu ngẩn ra: "Bùa hệ lôi? Không có khả năng, với phép thuật hiện tại của cậu sao chỉ phá hư được nhiêu đây..." Hắn bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt xoay chuyển, hơi nheo lại: "Ai có thể giải thích cho tôi đã xảy ra chuyện gì được không?"

Hứa Du Kỳ liếc mắt nhìn hắn: "Không phải tôi làm..."

Đậu Tử yếu ớt giơ tay lên: "Tôi, tôi không cố ý..."

Vài phút sau, Cát Thiệu ngồi trên ghế sô pha vẫn cảm thấy thật khó tin: "Không có khả năng, dù cho cậu ta có phép thuật thì cũng không thể dùng bùa do cậu vẽ được."

"Đúng vậy." Hứa Du Kỳ nói: "Tôi cũng không hiểu chuyện này, anh nghĩ thử..." Cậu thử hỏi: "Lỡ như khi tôi quay về đây, tác động đến cậu ta khiến cho cậu ta cũng có phép thuật, mà phép thuật đó dù sao cũng là của tôi nên bùa tôi vẽ ra thì cậu ta cũng dùng được?"

Cát Thiệt trầm ngâm một chút, lắc đầu: "Vẫn không có khả năng lắm... Kỳ lạ quá."

Hứa Du Kỳ nhìn hắn: "Anh vẫn muốn báo cáo hả?"

"Không. Dù sao các cậu vẫn đang chuẩn bị thi cử rồi."

"Vậy thì tốt. Cậu ấy vô tội." Hứa Du Kỳ đối diện với hắn: "Chuyện này dù sao cũng liên quan đến linh hồn trong thân thể tôi, nếu điều tra ra tôi thật sự có vấn đề thì tìm cậu ấy cũng chưa muộn. Hơn nữa phép thuật của cậu ấy cũng ít, có lẽ chỉ là giai đoạn tạm thời, có thể một thời gian nữa sẽ không còn, đúng không?"

"Cũng có khả năng." Cát Thiệu gật đầu. "Tôi sẽ chú ý đến cậu ta nhiều hơn, chờ thi đại học xong thì tính tiếp.

Hứa Du Kỳ không phản đối, cùng hắn nói chuyện thêm vài câu thì về phòng. Đậu Tử đã sớm hoàn hồn lại, đang cầm sách nhìn quả bầu vẽ ra chiếc gáo, kích động nhìn Hứa Du Kỳ. Cậu tức giận hỏi: "Mày lại bị gì nữa?"

"Vẽ bùa." Đậu Tử phun ra hai chữ. Nói xong thì buông bút xuống, hưng phấn cầm lá bùa mới vẽ ném lên, nhưng lá bùa chỉ nhè nhẹ bay rồi từ từ rơi xuống đất, một chút phản ứng cũng không có.

Hứa Du Kỳ không cảm thấy ngoài ý muốn, về bàn tiếp tục đọc sách. Đậu Tử ngẩn ngơ, tức khắc đau lòng: "Tại sao chứ?"

"Vẽ bùa cũng phải có quy củ, mày biết cái gì gọi là từ cao tới thấp, từ cơ bản đến nâng cao không?" Hứa Du Kỳ lười biếng đáp: "Nếu mày có thể dễ dàng vẽ bùa thì dứt khoát đâm tao một dao luôn đi."

"Vậy, vậy phải làm sao? Hay mày dạy tao đi?" Đậu Tử ngay lập tức nhào tới chỗ Hứa Du Kỳ làm nũng. Từ nhỏ cậu đã lon ton theo A Kỳ và Chu Viễn quậy phá, quyết định gì cũng nghe theo bọn họ, ngẫu nhiên bị người khác chặn đánh cũng có Chu Viễn đứng ra giải quyết, chưa bao giờ gặp tình huống như hôm nay. Cậu có cảm giác mình đang thăng hoa.

"A Kỳ, tao cảm thấy lần trước mày nói làm pháp sư cũng không tệ lắm, đến lúc đó chúng ta lang bạt giang hồ đại sát thiên hạ, đúng là rất ngầu nha!" Đậu Tử nhảy vòng tròn quanh Hứa Du Kỳ, chờ mong nhìn cậu: "Đúng không? Đúng không?"

Hứa Du Kỳ bị cậu đu càng thì thiếu kiên nhẫn, một chân đá ra: "Đi học bài đi!"

Đậu Tử ôm chân la oai oái nhảy lên, do dự nhìn cậu, cuối cùng bị cậu khinh bỉ nhìn một cái thì trở thành tiểu tức phụ nhỏ bé im lặng gặm sách vở.

Cuộc sống học sinh cuối cấp ba buồn tẻ nhạt nhẽo, học hành liên miên khiến người ta mệt mỏi bất kham, cần phải có những hoạt động rèn luyện gân cốt bồi bổ sức khỏe. Đáng lý ra buổi trưa học sinh có thể chạy bộ nhưng vì mấy ngày mưa to liên tục đã không thể chạy, cho nên khoảng thời gian này học sinh được hoạt động tự do.

Hứa Du Kỳ đã chịu đựng qua được giai đoạn đầu, bây giờ kiến thức cấp ba đối với cậu khá đơn giản, vì vậy nhàn nhã đứng dậy đi ra ngoài. Người trên hành lang cũng không nhiều, lớp của cậu lại ở cuối dãy, đi qua khúc cua sẽ có một mái hiên. Cậu tìm một chỗ vắng vẻ đứng yên, mở cửa sổ hít thở không khí, bên ngoài mưa vẫn rơi, không khí chỉ toàn hơi nước ẩm ướt.

"Cậu ở đây làm gì?"

Phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp, Hứa Du Kỳ không cần quay đầu cũng biết là ai: "Học hành mệt mỏi, ra đây hóng gió. Cậu đi dâu đây? Tới đây làm gì?"

"Chán."

Hứa Du Kỳ liền cười, xoay người lại, tựa lưng vào lan can nhìn hắn. Người này biểu tình lạnh nhạt, cậu cảm thấy hứng thú, hỏi: "Hình như cậu cũng không thích năm cuối cấp này lắm?"

Lăng Huyền bước đến đứng bên cạnh cậu: "Đúng, không thích."

"Tại sao vậy?"

Lăng Huyền đang muốn trả lời, lại nghe thấy hàng hiên bên cạnh truyền đến một giọng nam: "Tiểu Nhan, cậu nghe tôi nói này, tôi biết lúc trước tôi từng cười nhạo cậu, nhưng bây giờ tôi thật sự..."

"Đủ rồi." Người nọ chưa nói xong đã bị một giọng nữ ngắt lời: "Tôi nhớ tôi đã nói rất rõ ràng rồi."

"Tiểu Nhan à..."

Hứa Du Kỳ hơi nhướng mày, giọng nữ này cậu đã nghe qua, chính là Chu Ngọc Nhan gần đây rất nổi tiếng. Cô ta càng ngày càng đẹp, giống như từng ngày lột xác, bây giờ lấy hình ảnh lúc trước ra so sánh quả thật như hai người khác nhau, khiến cho người khác không thể tin nổi.

Lăng Huyền nhìn cậu lén lút nghe trộm, đi đến bên cạnh: "Cậu..." Hắn chưa nói xong đã bị tay người nọ bịt kín miệng, bàn tay truyền đến hơi ấm kỳ lạ, đáy lòng hắn khẽ động một cái.

Ngón trỏ Hứa Du Kỳ đặt lên một, "suỵt" một cái, đôi mắt lấp lánh ý cười tinh ranh, ý bảo hắn đừng lên tiếng, vì cậu muốn hóng chuyện.

Lăng Huyền nhìn người đang ở gần trong gang tấc, gật gật đầu. Hứa Du Kỳ hài lòng buông tay, tiếp tục dựng tai lên nghe ngóng. Cậu nghe Chu Ngọc Nhan nói: "Bây giờ tôi chỉ muốn chăm chỉ học tập, hơn nữa lúc trước tôi đã nói là tôi không thích cậu rồi, cậu đừng đến làm phiền tôi nữa, sắp phải thi đại học rồi, cậu cũng nên chăm chỉ học đi."

"Nhưng đầu óc tôi toàn là hình bóng của cậu, cậu muốn tôi phải học như thế nào chứ?" Người nọ khẩn cầu: "Cậu cho tôi một cơ hội được không? Thật sự tôi rất thích cậu, vì cậu tôi chết cũng nguyện ý!"

"Nhưng tôi không thích cậu, tôi đã có người trong lòng rồi." Chu Ngọc Nhan đáp: "Tôi muốn ở bên người đó, Dương Khải, có nghĩa rằng chúng ta không có khả năng."

Giọng của nam sinh không khỏi lạnh xuống: "Là Chu Viễn ở lớp Một đúng không? Tôi thấy gần đây cậu toàn đi tìm cậu ta."

"Cậu, cậu đừng có đoán mò. Tôi tìm cậu ấy để hỏi bài thôi."

"Tôi mặc kệ đó là ai, tôi sẽ không từ bỏ cậu đâu. Tôi sẽ theo đuổi cậu cả đời, không tin cậu cứ chờ đi!"

"Cậu không nói lý gì hết! Buông tay ra!"

"Này, Tiểu Nhan..." Nam sinh gọi đầy thành khẩn. Chu Ngọc Nhan muốn tránh ra, tiếng bước chân vang lên ngày càng gần. Hứa Du Kỳ kịp thời quay lại chỗ cũ, giả bộ đang đứng ngắm mưa. Lăng Huyền nhìn cậu, quay đầu lại thấy hai người kia, vẻ mặt vô cảm: "..."

Hai người kia nhìn thấy hắn thì thấy mất tự nhiên. Chu Ngọc Nhan phản ứng lại, cắm cổ chạy, nam sinh cũng chạy ngang qua đuổi theo, xung quanh lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.

Hứa Du Kỳ cười đến ngã người ra sau: "Ha ha ha, sao cậu không biết đường trốn đi vậy hả?"

Lăng Huyền tiếp tục giữ nguyên vẻ mặt vô cảm.

Hứa Du Kỳ nhìn hắn, há mồm muốn nói lại thấy nam sinh kia quay lại, trừng mắt nhìn Hứa Du Kỳ: "Tôi biết cậu là bạn của Chu Viễn. Về nói với cậu ta tránh ra Tiểu Nhan một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí!" Dứt lời liền rời đi.

Hứa Du Kỳ hơi nhướng mày. Cậu biết nam sinh nọ học ở lớp Năm, thành viên của câu lạc bộ thể dục thể thao, là cầu thủ chủ lực tham gia mấy cuộc thi bóng rổ. Hứa Du Kỳ thở dài, người này tốt nhất không nên tìm đến Chu Viễn rước lấy phiền toái, nếu không chắc chắn sẽ bị cậu ta hành đến chết. Chu Viễn so với cậu... ra tay nặng hơn nhiều.

Cậu nhìn hành lang trống rỗng, "chậc" một tiếng: "Trẻ con thì biết tình yêu là gì chứ?"

Lăng Huyền nhàn nhạt hỏi: "Cậu thì biết?"

Hứa Du Kỳ ngẩn người. Đời trước của cậu khi học đại học có quen vài người, nhưng chỉ quen chơi chơi qua đường, chưa yêu đương nghiêm túc bao giờ. Cậu lắc đầu, giương mắt nhìn hắn: "Không biết. Cậu thì sao? Không, tôi hỏi lại, cậu yêu đương rồi hả?"

Lăng Huyền đứng đối diện cậu, con ngươi sâu không thấy đáy. Trong chốc lát Hứa Du Kỳ cảm thấy có vẻ hắn sẽ không nói gì hết, nhưng ngay sau đó đối phương lại gật gật đầu: "Tôi từng có người yêu.", hắn dừng lại một chút: "Thật lâu trước kia."

Hứa Du Kỳ lại ngẩn ra, theo bản năng muốn trêu chọc một câu: "Cậu trẻ như vậy, lâu là lâu bao lâu?" nhưng chuông đã reng lên, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn quay lại lớp.

Thời gian buổi sáng nhanh chóng trôi qua, đến giữa trưa, cơm nước xong xuôi, Hứa Du Kỳ kéo Đậu Tử đi tìm Chu Viễn, chuẩn bị nhiều chuyện với anh em tốt nhà mình, ai ngờ vừa mới đến cửa lớp Năm đã nghe bên trong truyền đến những tiếng kêu sợ hãi. Cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, trong lớp đã sớm loạn thành một đoàn, mọi người vây quanh trong một góc, có nữ sinh nhát gan chạy ra ngoài bị cậu túm lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Chết... người chết..." Sắc mặt nữ sinh kia tái nhợt, giọng nói run rẩy: "Dương, Dương Khải tự sát!"

hj truyện này hợp gout toi ghê mà không có ai đọc =))) thức tới 1h sáng edit nè

14.07.22