Hồ Sơ Thần Côn

Chương 53: Chấp Thủ



Edit: jena

Chu Viễn đến rất nhanh, Hứa Du Kỳ còn chưa kịp dỗ xong Hồ Tiểu Cửu. Cậu đẩy cửa phòng ngủ rồi đóng lại: "Tiểu Viễn à, dù sao thì Tiểu Cửu cũng là em trai tao, sao mà mày nỡ..."

Chu Viễn nôn nóng nhìn vào trong phòng, hận không thể trừng ra một cái lỗ trên cửa: "A Kỳ, cho tôi vào đi."

"Không được." Hứa Du Kỳ khó xử nói: "Dù sao tao cũng là anh nó, không thể khoanh tay đứng nhìn, lại đây, mày nói chuyện với tao trước, rốt cuộc chuyện cái dây chuyền là sao?"

Chu Viễn và Hứa Du Kỳ giằng co một lúc lâu, cuối cùng cậu nhụt chí ngồi xuống sô pha: "Còn không phải là vì Chu Ngọc Nhan à..."

Cát Thiệu rót một ly nước, đặt trước mặt cậu, cũng ngồi xuống sô pha, sau đó vươn tay với Hứa Du Kỳ, thiếu niên vô cùng tự nhiên ngồi trong lòng hắn.

Chu Viễn tiếp tục nói: "Dây chuyền là do hôm nay cô ấy tặng tôi, nói là quà kỷ niệm. Khi đó Tiểu Cửu không cho tôi nhận, cậu cũng biết Chu Ngọc Nhan có ý khác với tôi mà, cho nên tôi nghĩ rằng Tiểu Cửu ghen."

Hứa Du Kỳ nhịn không được mà nói: "Còn có khả năng là dây chuyền có vấn đề."

"Tôi biết, nhưng tôi không nghĩ đến chuyện này." Chu Viễn vừa nói vừa nhìn về phía phòng ngủ, cũng không biết người trong phòng có nghe thấy hay không.

Hứa Du Kỳ gật đầu: "Được rồi, trước tiên để cái dây chuyền đó qua một bên, kể lại tình huống của Tiểu Cửu đi, sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Chu Viễn ngẩn ra: "Không phải cậu biết rồi hả?"

"Tao chỉ biết kết quả." Hứa Du Kỳ nói dối không chớp mắt: "Chỉ không biết quá trình. Mày tỉ mỉ nói lại, lỡ như giữa chừng tao phát hiện ra vấn đề có thể giúp đỡ thì sao, đúng không?"

Toàn bộ tâm tư của Chu Viễn đều đặt trên người người nào đó, đương nhiên không nhìn ra Hứa Du Kỳ đang lừa mình, nói: "Sau khi Đậu Tử xảy ra chuyện, Tiểu Cửu cũng nhanh chóng rời đi, tôi tiện tay nhận dây chuyền rồi đuổi theo, sau khi về nhà sờ vào túi mới thấy. Tôi lấy ra cho Tiểu Cửu nhìn, Tiểu Cửu bắt tôi vứt đi, tôi hỏi lý do, Tiểu Cửu không chịu nói, tôi càng thêm kiên định vào suy nghĩ kia, hơn nữa cha mẹ không có ở nhà nên tôi với anh ấy... Tuy anh ấy mạnh hơn tôi nhưng dù sao tôi cũng là bạn cậu, anh ấy không dám tổn thương tôi, hơn nữa dưới tình huống anh ấy muốn phản kháng cũng... Khi đó tôi tương đối kích động, nhất thời không khống chế tốt. A Kỳ à, cậu cho tôi vào trong đi."

Hứa Du Kỳ chớp chớp mắt, chậm rãi tiêu hóa: "... Mày thịt con người ta...?"

Chu Viễn ngơ ngác gật đầu: "Thịt... Không đúng, cậu biết rồi sao còn hỏi tôi cái này?" Cậu liền nghi ngờ đối phương, chỉ số thông mình tăng lại: "Cậu lừa tôi?"

Hứa Du Kỳ im lặng rúc về phía sau, hậu quả chọc điên Chu Viễn rất kinh khủng. Cậu ho khan một tiếng, thức thời lảng sang chuyện khác: "Còn dây chuyền cậu mang đến thì sao? Đưa tôi nhìn thử, lỡ như có vấn đề thì cậu sẽ hiểu Tiểu Cửu hơn."

Chu Viễn híp mắt nhìn đối phương, Hứa Du Kỳ lại tiếp tục rúc về sau. Chu Viễn thảy dây chuyền sang cho cậu, đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính, mở cửa đi vào trong.

Hứa Du Kỳ tự biết mình đuối lý, cũng không cản bạn mình, cẩn thận quan sát dây chuyền, sau đó nhíu mày.

Cát Thiệu ôm cậu từ phía sau, hắn dùng linh hồn Bạch Hồn quan sát viên đá, kiếp trước hắn không có quá nhiều hiểu biết về những thứ như thế này, không biết tác dụng, chỉ nói: "Không đơn giản, anh thấy viên đá có tà khí."

"Tà khí?" Hứa Du Kỳ quay đầu nhìn.

"Đúng vậy, anh cảm giác được."

"Thật không?" Hứa Du Kỳ dùng ngón cái miết nhẹ lên viên đá: "Cảm giác này... Hình như em có cảm giác tương tự với viên đá khác, nhưng không hình thái thế này, cũng không nhỏ như vậy." Cậu trầm ngâm một lát, bỗng nhiên hơi chấn động: "A, em nhớ ra rồi, em từng thấy viên đá này ở trên người sư phụ, là một viên đá Chấp Thủ, nhưng sao lại có tà khí, và sao lại còn có một chút xíu như thế này? Chẳng lẽ là lấy ra từ viên đá kia?"

Cát Thiệu kinh ngạc: "Chấp Thủ?"

"Đúng vậy, Chấp Thủ gồm hai viên đá, chia cho hai người, có thể đồng sinh cộng tử với nhau, nhưng nó cũng giống như ngọc Phần Tâm, nó có tác dụng khác, nhưng khi đó em không có chú tâm nghe nên không nhớ tình huống cụ thể là gì." Hứa Du Kỳ giơ cao dây chuyền: "Viên đá không có sợi dây vải đỏ và đồng tiền, cho nên sợi dây vải này cũng không đơn giản, hơn nữa em cảm thấy viên đá không thuần, Lăng Huyền rành những vật này hơn em, có lẽ có thể đi hỏi anh ấy một chút. Dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp nhau, chi bằng mượn cơ hội này để nói chuyện."

"Ngay bây giờ?"

"Ngày mai, bây giờ muộn rồi."

"Ồ, còn chúng mình thì sao?"

Hứa Du Kỳ nhìn phòng ngủ chính, phân phó: "Em ngủ trong phòng, anh ngủ sô pha."

"Kỳ à, tay của anh..."

"Không sao." Hứa Du Kỳ ngắt lời, đứng dậy, vuốt ve sườn mặt hắn: "Ngoan, không chết được đâu."

"..." Cát Thiệu nhìn người nào đó rời đi không thèm quay đầu, thở dài một hơi, cảm thấy giả bộ đáng thương cũng vô dụng, nhưng nếu hắn chịu ngoan ngoãn ngủ ở ngoài thì hắn cũng không còn là Cát Thiệu nữa. Vì vậy khi Hứa Du Kỳ vừa hơi buồn ngủ liền cảm thấy cả người bị người khác ôm lấy, lập tức khó chịu: "Vào đây làm gì?"

"Ngủ."

"Không phải em bắt anh... Ưm..." Hứa Du Kỳ còn chưa nói xong đã bị người nào đó dùng miệng bịt kín, dây dưa một lúc lâu mới chịu buông ra. Cậu thở hổn hển mấy hơi: "Tiểu Bạch, em nói cho anh biết... Ưm!" Vừa dứt lời lại bị hôn, cứ lặp đi lặp lại vài lần cũng không thể chịu nổi nữa, đành phải thỏa hiệp: "... Thôi được rồi, ngủ đi."

Cát Thiệu cười: "Không có điều kiện kèm theo à?"

"Có, biến thành mèo bự cho em ôm, nếu không thì cút."

"Em biết là anh không thể biến được." Cát Thiệu bất đắc dĩ nói: "Trừ khi chúng ta xuống Minh giới, anh biến trở về để cho em ôm là được, à, trong lúc đó thì em đừng quên né Huyết Dư, anh không chắc lần này Tố Hi sẽ tiếp tục giúp mình nữa đâu. Sao, muốn đi không?"

Hứa Du Kỳ trầm mặc một lúc lâu, rầm rì xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Cát Thiệu nở một nụ cười thắng lợi, xích lại gần thiếu niên, tiếp tục ôm cậu từ phía sau: "Chà, kiếp trước toàn là em ôm anh, bây giờ đến phiên anh ôm em ngủ, công bằng, đúng không?"

Mưa dầm khiến cho không khí cực kỳ ẩm ướt lạnh lẽo, Hứa Du Kỳ đành phải cam chịu, rúc vào trong lòng hắn, nhanh chóng ngủ say.

Mưa kéo dài, đến ngày hôm sau vẫn chưa tạnh. Hứa Du Kỳ đã tỉnh từ sớm, Cát Thiệu cũng đã nấu bữa sáng xong, nhưng phòng ngủ chính vẫn không có một âm thanh nào. Hứa Du Kỳ phát sáng hai mắt đứng ở bên ngoài giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng chịu thua con tim, hé cửa ra một cái khe nhỏ, nhìn thấy hai người nào đó vẫn còn đang nằm im trên giường thì nhẹ nhàng bước vào.

Chu Viễn đã trợn mắt từ khi thấy cửa mở, thấy cậu vào thì giơ ngón trỏ lên miệng làm động tác im lặng: "Đừng ồn, anh ấy vừa mới ngủ."

Hứa Du Kỳ cúi đầu nhìn, Hồ Tiểu Cửu đã hóa hình người, mái tóc bạc bung xõa khắp giường, trên làn da bạch ngọc còn lộ ra những dấu vết ái muội. Hồ Tiểu Cửu nhắm hai mắt, hàng mi dài cong vút rũ xuống, trông vô cùng ngoan ngoãn, còn rúc vào trong lồng ngực Chu Viễn ngủ ngon lành, bên ngoài chăn còn lộ ra một góc đuôi bông xù, đôi khi sẽ cong lên một chút, tựa hồ như rất thích ý.

Cậu chỉ nhìn một lát thì lắc đầu thở dài, chẳng trách Tiểu Viễn lại như vậy, đúng là sắc lệnh trí hôn* mà.

*色令智昏: Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp, dục vọng

Dù sao cũng là anh em nhiều năm, nhìn vẻ mặt của cậu là Chu Viễn đã hiểu ngay, đang muốn phát tác thì Hứa Du Kỳ thu hồi tầm mắt, dùng khẩu hình miệng hỏi: Ăn sáng không?

Cậu lập tức lắc đầu.

Hứa Du Kỳ lại thở dài một hơi, Chu Viễn không khỏi đen mặt. Hứa Du Kỳ cười he he, thấp giọng nói lát nữa cậu sẽ đi ra ngoài, ý bảo, bọn họ muốn làm gì cũng được, sau đó gật gật đầu rồi ra khỏi phòng.

Chu Viễn dời tầm mắt về phía người trong lòng, sau đó chú ý đến cái đuôi trắng lộ ra ngoài. Cậu vươn tay gói ghém nó vào trong chăn. Hồ Tiểu Cửu đang ngủ mơ cũng cảm giác được, xoang mũi hừ hừ một tiếng mềm như bông, lại duỗi đuôi ra, cọ cọ vào trong lòng ngực cậu.

Hô hấp của Chu Viễn căng thẳng, vội vàng ngẩng đầu nhìn trần nhà, không được, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, làm nữa chắc chắn sẽ về chầu ông bà.

Cát Thiệu ăn sáng xong thì đến trường, còn Hứa Du Kỳ cầm dây chuyền đi tìm Lăng Huyền. Lăng Huyền nhận được điện thoại của cậu sớm như vậy thì có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cho xe đến đón cậu.

Hứa Du Kỳ biết bây giờ hắn đang ở nhà một yêu quái làm thương nhân, hơn nữa người này còn làm ăn vô cùng lớn, nhưng khi cậu nhìn thấy đối phương thì không khỏi trầm mặc, sao lại là một con thỏ tinh? Hơn nữa nếu cậu nhìn không lầm thì thư ký kiêm vệ sĩ phía sau con thỏ cũng không phải con người, mà là sói thành tinh.

Sói già cam tâm tình nguyện làm vệ sĩ cho một con thỏ... Hứa Du Kỳ im lặng ngồi trên sô pha, nhìn con thỏ vẻ mặt ngu ngốc cười đầy vô hại, cảm thấy có lẽ con thỏ này toàn một bụng đen tối, nhưng cậu chưa kịp đánh giá xong thì đã thấy Lăng Huyền, cậu không khỏi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lồng ngực hơi khó chịu, vì vậy đành cười khổ.

Dù sao cũng đã nhớ lại hết, bản thân mình cũng không hề tốt lành gì như trong tưởng tượng, cậu nhìn gương mặt không cảm xúc của Lăng Huyền: "Chúng ta ra ngoài nói đi."

Lăng Huyền gật đầu, bung dù, cùng cậu đi ra ngoài. Cảnh sắc ở đây hợp lòng người, rời xa phố phường sầm uất thì không gian vô cùng tốt lành. Hai người từ từ đi dọc theo đường núi, vô cùng yên tĩnh. Hứa Du Kỳ im lặng một lúc lâu thì đột nhiên cười, bỏ qua sự buồn rầu trong ngực: "Trước đây... Chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày có thể tản bộ cùng với anh."

Lăng Huyền hơi chấn động: "Em..."

"Đã nhớ ra rồi." Hứa Du Kỳ thản nhiên nói.

Trong nhất thời Lăng Huyền cũng không biết nên nói gì.

Hứa Du Kỳ nhìn hắn một cái: "Chuyện khi đó anh không cần phải xin lỗi, cũng không phải lỗi sai của anh, mà là tôi." Cậu thở dài, thấp giọng nói: "Khi đó tôi... quá chấp nhất."

"Không phải." Lăng Huyền nắm lấy tay cậu, vẫn không biết nên nói như thế nào, im lặng một lúc lâu chỉ có thể lặp đi lặp lại: "Không phải."

Hứa Du Kỳ cũng không tránh né, cảm thấy trong lòng hơi đau đớn, lại thở dài, quyết định tạm thời từ từ nói chuyện, đổi đề tài khác, lấy dây chuyền ra: "Anh từng nhìn thấy thứ này chưa?"

Lăng Huyền nhận lấy, cẩn thận nghiên cứu: "Đây là đá Chấp Thủ, nhưng nó không thuần, bên trong có tạp chất."

"Ừm, tôi biết, anh xem nó có tác dụng gì?"

"Đá Chấp Thủ có thể giúp cho người dùng chuyển một nửa đau đớn trên người sang cho người khác." Lăng Huyền nói: "Tiền đề là hai người này phải có đạo hạnh, không có tác dụng với người thường. Thứ này dùng đồng tiền để làm vật môi giới, nếu người thường dùng chỉ e rằng..."

Hứa Du Kỳ nhíu mày: "Sao vậy?"

"Từ xưa, đồng tiền đã có mối liên quan mật thiết đến vận mệnh, nó có thể đoán mệnh, cũng có thể lấy mệnh."

Hứa Du Kỳ chấn động: "Lấy mệnh?"

"Đúng vậy, dây chuyền này có thể chuyển ốm đau bệnh tật, đương nhiên cũng có thể chuyển mệnh người dùng. Nếu người dùng có trạng huống không nghiêm trọng thì vẫn có thể tiếp tục sống cho đến khi sinh mệnh tiêu hao hết, nếu nghiêm trọng thì..."

Hứa Du Kỳ chợt nhớ tới Chu Ngọc Nhan, lẩm bẩm: "Sẽ chết."

"Ngoài ra, dây chuyền có dây tơ hồng, đại biểu cho việc thao túng." Lăng Huyền nói: "Người dùng sẽ giống như rối gỗ." Hắn trả lại dây chuyền cho thiếu niên: "Từ đâu mà em có?"

"Chu Ngọc Nhan tặng cho Chu Viễn, ai mà biết sao cô ấy có được thứ này..." Hứa Du Kỳ nghĩ mà sợ, cảm thấy may mắn mà Tiểu Cửu cản lại, nếu không thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả.

Khi hai người nói chuyện cũng đã đi đến đỉnh núi, Hứa Du Kỳ ngẩng đầu, "ồ" lên một tiếng: "Ở đây mà cũng có nước suối." Cậu đi đến tảng đá lớn bên cạnh con suối, nhìn xuống dưới, nước suối trong vắt nhìn thấy cả đáy nước, mưa rơi khiến cho mặt nước không ngừng rung động. Lăng Huyền nghiêng đầu nhìn cậu, im lặng một lát rồi nói: "A Kỳ, chúng ta..."

Hứa Du Kỳ thở dài: "Chuyện đã qua rồi."

Lăng Huyền buột miệng thốt ra: "Nhưng anh đối với em cũng không phải hoàn toàn không có..."

"Anh đừng nói nữa." Hứa Du Kỳ ngắt lời, chỉ cảm thấy trái tim tiếp tục đau, cậu hít sâu một hơi, đang muốn nói thì Lăng Huyền lại nhàn nhạt hỏi: "A Kỳ, uống với anh một ly không?"

— Lăng Huyền, uống với đệ một ly không?

Cậu đỏ mắt, ký ức và tình cảm đã khảm sâu trong cốt tủy, đã thấm vào trong sinh mạng của một người, khó lòng xóa nhòa.

Lăng Huyền tiến lên một bước, giơ dù lên trước mặt cậu: "Được không?"

Hứa Du Kỳ đối diện với hắn, ngay lúc đó đau buồn và tuyệt vọng không ngừng đan xen nhau. Đây là điều mà trước đây dù đã trả giá rất lớn nhưng cậu vẫn không thể có được, hiện tại lại ở ngay trước mắt mình, chỉ cần vươn tay ra là chạm được.

"Không được." Cậu lùi về phía sau một bước, lại đứng ở trong mưa: "Tôi đã có người uống cùng rồi."

Gương mặt Lăng Huyền tái nhợt ngay lập tức, Hứa Du Kỳ dời tầm mắt, quay đầu nhìn mặt nước: "Khi tôi quyết định buông bỏ những chấp niệm kia, tôi đã không có quyền bắt anh phải yêu mình, cho nên tôi chỉ có thể khiến bản thân không yêu anh nữa. Tuy vậy, dù có đầu thai, tôi vẫn sẽ nhớ đến một chút chuyện kiếp trước, sau đó lại rơi vào tuyệt vọng, dù có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ nhớ đến, thế thì chi bằng cứ trực tiếp bước qua."

Sắc mặt của của Lăng Huyền ngày càng tái nhợt: "Quả nhiên..."

"Đúng vậy, khi đó tôi đã muốn hồn phi phách tán, không ngờ Tiểu Bạch lại đuổi đến." Hứa Du Kỳ nhớ đến con mèo bự, nỗi đau trong ngực mới từ từ chuyển biến tốt hơn: "Tôi đã có cơ hội sống, một đời này không còn là Phong Kỳ, tôi là Hứa Du Kỳ."

Cậu đối diện với Lăng Huyền: "Lăng Huyền, kiếp trước đã rất xa rồi, người đứng trước mặt anh bây giờ cũng không còn là người đó nữa, cũng không phải là người ở trong trí nhớ của anh. Người đó đã chết hơn 300 năm trước, đến khi chết, cậu ấy vẫn yêu anh." Hứa Du Kỳ nhìn sâu vào mắt hắn, thậm chí nghẹn ngào: "Cậu ấy sẽ không quên, cũng không hối hận bản thân đã chấp nhất như thế nào, dùng toàn bộ mạng sống để yêu anh, nhưng Lăng Huyền à, tôi không phải cậu ấy."

Lăng Huyền đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích.

"Tôi không phải cậu ấy." Hứa Du Kỳ thấp giọng nói: "Anh sẽ không tìm thấy Phong Kỳ ở đây."

Mưa càng lúc càng lớn, giống như Phật tổ muốn rửa sạch toàn bộ thế giới, để cơn mưa bao phủ toàn bộ những thứ cần phải quên đi.

"Lăng Huyền, mưa to rồi, đi thôi."

02.10.22

;; v ;; xót LH nhưng mà đúng là HDK không thể chấp nhận LH được nữa