Hồ Sơ Thần Côn

Chương 54: Đá mẹ



Edit: jena

Khi Lăng Huyền trở về, con thỏ ngồi trên sô pha vẫn chưa rời đi, thấy hắn vào cửa thì cười ha hả: "Bị đá kìa."

Hoàn toàn là một câu khẳng định, Lăng Huyền cũng không đáp, chuẩn bị lướt qua đối phương rồi lên lầu.

"Cậu ta là chuyển thế của Phong Kỳ? Nghe thiên hạ nói rằng Phong Kỳ luôn gây hấn với các Thần tộc thượng cổ, cuối cùng thiếu chút nữa đọa vào ma đạo, thân thủ hẳn cũng mạnh lắm đúng không?"

Lăng Huyền dừng chân, cuối cùng quay đầu: "Đừng có chủ ý gì với em ấy."

"Sao mà tôi làm thế được." Con thỏ tiếp tục cười ha hả, bộ dáng vô tội thuần khiết: "Tôi là một con thỏ vô cùng thiện lương, không bao giờ hại người."

Lăng Huyền lạnh lùng nói: "Lần trước tôi dùng ngọc Phần Tâm trên cổ cậu tìm thấy hơi thở của Long tộc."

Nụ cười của con thỏ hơi cứng lại.

"Con thỏ nóng nảy cũng có lúc cắn người." Lăng Huyền nhàn nhạt nhìn đối phương: "Huống hồ quan hệ của cậu với Long tộc..."

Con thỏ không đợi hắn nói xong liền sụp hai vai xuống, chu mỏ, đôi mắt ngập nước, trong nháy mắt liền bày ra bộ dạng đáng thương, quả thực khiến người khác cảm thấy chỉ cần nói thêm gì nữa sẽ bị thiên lôi đánh xuống trừng phạt.

Hai chữ Long tộc là cấm kỳ của người này, Lăng Huyền không khỏi dừng lại, không cảm xúc nhìn con thỏ, một lúc lâu sau vẫn không thấy con thỏ thay đổi thì hỏi: "... Sao mà cậu lại làm ăn lớn được như thế này?"

"Tôi rất may mắn, hơn nữa tôi còn có thể nghe được bọn họ nghĩ gì trong đầu..." Con thỏ chẹp miệng sờ sờ ngọc Phần Tâm trước ngực, sau đó chuyên chú sờ lên hoa văn ở mặt trên.

Lăng Huyền liếc mắt: "Sao lại không học bơi?"

Vừa dứt lời thì con thỏ đã ngẩng đầu trừng mắt nhìn, đáy mắt đỏ hồng, nước mắt dâng trào, tùy thời đều có thể rơi xuống. Nó bấu hai đệm thịt lên mặt bàn, móng vuốt không ngừng cào cào, hận không thể cào ra lửa, hiển nhiên là đã tức giận.

Lăng Huyền không khỏi nhướng mày. Hắn nói chuyện rất ít, vì vậy tuy ở nơi này nhưng lại không quá hiểu biết về đối phương.

"Anh dẫm lên chỗ đau của cậu ấy." Trợ lý đứng phía sau nói, sau đó không biết từ đâu lấy ra một ly cà rốt, cúi đầu nhanh chóng nhét vào tay con thỏ.

Con thỏ hút hút rột rột, ôm chặt cái ly, oán hận trừng mắt nhìn Lăng Huyền: "Tôi sợ nước..."

"Sói thì sao?"

"Cũng sợ..."

Lăng Huyền nhìn trợ lý, lại nhìn ra hồ nước ở bên ngoài, im lặng một chút rồi nói: "Quá chấp nhất không phải là một chuyện tốt."

Con thỏ vẫn còn tức giận: "Anh không có tư cách để nói tôi!"

"..." Lăng Huyền im lặng.

Con thỏ hút vài ngụm là đã cạn đáy, nhét ngọc Phân Tâm vào lòng, đứng dậy chuẩn bị đến công ty.

Lăng Huyền xoay người trở về phòng, đi hai bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: "Cậu có biết gì về đá Chấp Thủ không?"

Con thỏ đã đi đến cửa, nghe xong thì xoay người nhìn hắn: "Không phải thứ đó nằm trong tay của sư phụ Nguyên Phong của anh à?"

"Tôi muốn biết có ai đã lấy viên đá đó biến thành dây chuyền không."

Con thỏ ngẩn ra: "Dây chuyền?"

Lăng Huyền gật đầu: "Dây chuyền tơ hồng có buộc đồng tiền."

"À, cái đó hả, tôi có nghe nói qua, thứ đó vốn là đồ chơi của một tên quái thai nào đó rảnh rỗi làm ra, sau đó lại rơi xuống Yêu giới, nhưng mà tác dụng không lớn đâu, cho nên thất lạc đến chỗ nào cũng ít người quan tâm." Con thỏ nói xong thì ngẩn ra: "Khoan, nếu để nhân loại dùng thì tác dụng vẫn rất lớn, anh hỏi cái này làm gì?"

Lăng Huyền không đáp, một mình trầm ngâm: "Yêu..."Con thỏ đã quen với việc bị hắn ngó lơ, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Thôi, tôi phải đi đây." Nói xong thì mở cửa đi ra ngoài, đi được vài bước lại chạy về: "Đúng rồi, quên nói với anh, nếu nhân loại dùng thì người đeo viên đá trong vòng ba ngày không tìm được người thứ hai đeo cùng mình sẽ bị đá mẹ hút sạch tinh nguyên."

Lăng Huyền giật mình, giương mắt nhìn đối phương.

"Không có cách cứu đâu." Con thỏ xua xua tay, lần này thì rời đi thật.

***

Hứa Du Kỳ run run rẩy rẩy về nhà: "Đúng là không nên chơi trò lạnh lùng..." Cậu tự động đứng dưới mưa, khi đó cậu cũng không quá chú ý đến chuyện này, mưa xối lên người còn giúp cậu thoải mái hơn, cũng từ chối luôn ý tốt của Lăng Huyền muốn đưa mình về, nói xong liền rời đi ngay. Nhưng một đường đi về mưa càng lúc càng to, cậu ướt nhẹp cả người, gió thổi nhẹ cũng đủ khiến cậu run rẩy không ngừng.

Biết vậy nên lấy dù của Lăng Huyền rồi, dù sao người ta cũng ở ngay đó. Hứa Du Kỳ run lập cập đi lên lầu, trong lòng nghĩ thầm, hơn nữa khi bị mình từ chối, người nọ cũng không phản kháng hay giãy giụa... Cậu không khỏi bước chậm lại, cảm xúc trong mắt sâu hơn.

Cậu vươn tay xoa ngực, mệt mỏi thở dài: "Làm bậy rồi..." Một đời trước đã đủ rồi, đời này cậu không muốn rơi vào kiếp nạn vô vọng nữa.

Cậu bước lên bậc thang cuối cùng, đang chuẩn bị mở cửa thì cửa phòng lại mở ra trước. Hứa Du Kỳ vẫn giữ nguyên động tác xoa ngực, kinh ngạc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Cát Thiệu, ngượng ngùng bỏ tay xuống, sờ sờ mũi: "Sao anh về rồi?"

"Cuối kỳ, không có nhiều tiết." Cát Thiệu nhíu mày đánh giá cậu, cũng không hỏi sao cậu lại ướt nhẹp như thế này, kéo cậu vào trong: "Đi tắm đi, anh nấu cho em chén canh gừng."

Hứa Du Kỳ ngay lập tức cảm thấy hơi chột dạ, tiến vào phòng tắm, khi ra ngoài thì canh gừng cũng đã nấu xong. Cát Thiệu đặt lên bàn: "Uống khi còn nóng."

Hứa Du Kỳ gật đầu, dịch mông đến bên cạnh hắn: "Anh không muốn hỏi em gì à?"

"Anh sẽ tự đoán." Cát Thiệu vươn tay ôm thiếu niên vào lòng: "Kết quả mà anh quan tâm là gì?"

"Anh nhìn thấy sao thì nó là như vậy." Hứa Du Kỳ nói xong thì bưng chén canh lên uống một ngụm, ngay lập tức bị phỏng rồi le lưỡi ra, vội vàng bỏ xuống bàn.

Cát Thiệu thấy thế thì nắm cằm cậu hôn xuống, đầu lưỡi ngựa quen đường cũ tiến vào trong khoang miệng ấm nóng đảo một vòng như trấn an, cuối cùng tách ra: "Anh rất vui khi em về nhà."

"Vô nghĩa, sao mà em lại không quay về." Hứa Du Kỳ tủm tỉm cười cười, vỗ vỗ lên mặt hắn: "Chẳng phải em vẫn còn muốn đè anh sao?"

"... Không cần bổ sung vế sau."

"Không thích."

Cát Thiệu bất đắc dĩ, im lặng một lúc thì hỏi: "Ý của anh ta như thế nào?"

"Em bảo anh ấy quay về." Hứa Du Kỳ nhún vai: "Không biết anh ấy có làm theo không."

"Anh cũng không biết." Cát Thiệu nhíu mày, tuy Lăng Huyền là một người chấp nhất nhưng cũng không đến mức là một người lì lợm ương bướng, không đoán trước được đối phương sẽ làm gì tiếp theo.

Hứa Du Kỳ không muốn tiếp tục đề tài này, ngoan ngoãn rúc ở trong lòng Cát Thiệu uống canh gừng, thỏa mãn thở ra một hơi: "Sống lại rồi..."

Cát Thiệu mỉm cười, vươn tay xoa đầu cậu, tiếp theo nghiêng đầu nghe ngóng: "A Kỳ, điện thoại của em đang kêu."

"Hả?" Hứa Du Kỳ ngẩn ra: "À, ở trong phòng tắm, anh lấy giúp em đi, em chưa uống xong."

Cát Thiệu đứng dậy, nhanh chóng quay về, đưa cho cậu: "Là Lăng Huyền."

Tay cầm chén giữa không trung của Hứa Du Kỳ khựng lại một chút, sau đó bình tĩnh nhận máy: "Alo, sao vậy... Dạ?" Cậu nhíu mày: "Anh nghe ai nói? Em cũng không rõ lắm vì sao Chu Ngọc Nhan có, ừm, em sẽ đi hỏi một chút."

Cậu treo máy: "Tiểu Viễn còn ở đây không?"

Cát Thiệu gật đầu: "Liên quan đến sợi dây chuyền?"

"Đúng vậy, lát nữa em nói kỹ hơn với anh." Hứa Du Kỳ nói xong thì đứng dậy về phòng ngủ chính, Chu Viễn và Hồ Tiểu Cửu vẫn còn ngủ, chăn bông trên người hơi loạn, mái tóc bạc dài rũ xuống phần lưng Hồ Tiểu Cửu lộ ra phần da thịt như ẩn như hiện.

Hứa Du Kỳ khen ngay: "Đẹp thật đó."

Cái đuôi của Hồ Tiểu Cửu động đậy, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh ơi..."

"Hey..." Hứa Du Kỳ gật gật đầu, Chu Viễn ngủ cũng không sâu, lúc này trợn trừng mắt với cậu, vẻ mặt đầy ghét bỏ - Cậu vào đây làm gì?!

Hứa Du Kỳ không trả lời, chỉ tay ra bên ngoài, ý bảo ra ngoài nói chuyện, sau đó liền ra ngoài ngay, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chu Viễn nhíu mày, đang do dự thì Hồ Tiểu Cửu đã ngồi dậy, dáo dác nhìn xung quanh: "Ơ, anh ơi, anh ơi?"

Thân thể của Hồ Tiểu Cửu cực kỳ xinh đẹp, bây giờ còn không mặc quần áo, Chu Viễn không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Hồ ly trắng hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, vẫn chuyên tâm tìm kiếm khắp phòng, cuối cùng cúi đầu đối diện với ánh mắt của Chu Viễn: "Anh của ta đâu?"

Chu Viễn đứng dậy, hai tay không an phận bắt đầu tác quái: "Ở bên ngoài."

Hồ Tiểu Cửu quay đầu chuẩn bị đi, lại bị người phía sau dùng sức đè xuống giường lớn mềm mại. Hồ Tiểu Cửu tức giận ngay: "Ngươi làm gì... Ưm..."

Chu Viễn nắm cằm đối phương, dứt khoát hôn xuống, cho đến khi thỏa mãn mới thả người ra: "Ngoan ngoãn ngủ tiếp đi, tôi ra ngoài một chút, có việc riêng cần phải nói với anh của anh."

"Ta cũng đi."

"Anh ngủ tiếp."

"Không."

Chu Viễn híp mắt, hai tay ôm eo đối phương nhanh chóng trượt xuống, nắm chắc bộ phận quan trọng nào đó. Hồ Tiểu Cửu cứng đờ người, còn chưa kịp nổi giận thì tay người này đã dời ra phía sau, nắm lấy đuôi mình, lực đạo vừa phải vuốt từ phần gốc đến ngọn, tốc độ rất nhanh, một luồng điện lưu lan tràn cả người khiến hồ ly không khỏi rên lên một tiếng, cả người đang giãy giụa phản kháng liền mềm nhũn ra.

Chu Viễn cúi đầu hôn: "Ngoan một chút."

Hồ Tiểu Cửu liền tức giận trừng mắt, ánh mắt phủ một tầng hơi nước.

Chu Viễn mỉm cười, lại cúi đầu hôn hôn, sau đó đứng dậy mặc quần áo. Hồ Tiểu Cửu nhìn đối phương đi ra ngoài, trở người, tiếp tục ôm đuôi nằm ngủ.

Chu Viễn còn đang muốn mắng vài câu nhưng thấy vẻ mặt ngưng trọng của Hứa Du Kỳ thì thu liễm tâm tình, kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì vậy? Là sợi dây chuyền?"

"Đúng vậy." Hứa Du Kỳ kể lại mọi chuyện một cách vắn tắt, Chu Viễn sau khi biết được tác dụng của nó liền đổ một tầng mồ hôi lạnh, không khỏi sợ hãi, cảm thấy nếu không có vợ mình ở ngay đó thì phỏng chừng bây giờ cậu toi đời rồi. Để đền ơn đáp nghĩa, sau này phải yêu thương vợ nhiều hơn.

Hồ ly cách một cánh cửa bỗng nhiên hắt xì một cái, cả người mềm oặt tiếp tục ngủ vù vù.

Hứa Du Kỳ bị nụ cười của anh em tốt nhà mình làm cho ghê tởm, đá một chân qua: "Lau nước dãi của mày đi, chuyên tâm nghe tao nói tiếp." Cậu nói lại nguy hiểm của đá mẹ: "Chu Ngọc Nhan có đeo chưa? Nếu không đeo còn sống tiếp được một hai năm, nếu đeo rồi..."

Chu Viễn cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, khôi phục lại bộ dạng đứng đắn, nhíu mày: "Tôi cũng không rõ lắm, trên cổ cô ấy có dây tơ hồng, nhưng tôi không chắc có phải là sợi dây chuyền đó hay không. Nếu cô ấy đeo thật thì cũng không rõ đã đeo bao lâu, từ ngày đó đến bây giờ đã qua hai ngày, nếu trong vòng ba ngày..."

Hứa Du Kỳ quyết định dứt khoát: "Gọi điện hẹn cô ấy đến đây, thuận tiện hỏi thứ này do ai đưa cho cô ấy."

Chu Viễn hẹn Chu Ngọc Nhanh đi ra ngoài là một chuyện rất dễ dàng, nhưng muốn nói lại từ đầu đến cuối thì lại không hề dễ. Bọn họ thảo luận một chút, quyết định để Chu Viễn thử trước, nếu không được thì ăn ngay nói thật để tiết kiệm thời gian.

Chu Ngọc Nhan nhận được điện thoại thì rất vui, hoàn toàn không quan tâm chuyện lần trước ở dưới mưa, nhanh chóng đồng ý, trang điểm tỉ mỉ một phen rồi đến điểm hẹn. Chu Viễn ngồi ở tiệm McDonald trong góc đường, thấy cô đến thì vẫy vẫy tay: "Muốn ăn gì không?"

"Gì cũng dược." Chu Ngọc Nhan cười đáp, ngồi đối diện cậu, cố ý nhìn về phía cổ của cậu. Khi phát hiện thấy không có sợi tơ hồng thì thần sắc hơi tối lại, sau đó nhịn xuống.

Chu Viễn nhận thấy được phản ứng của cô, cười hỏi: "Cha tôi có thấy dây chuyền cậu tặng tôi lần trước nên khá thích, cũng muốn mua một cái. Cậu mua ở đâu vậy?"

Chu Ngọc Nhan ngẩn ra, cười gượng: "Mẹ tôi đi công tác ở chỗ khác mua được."

"Chà, ở tỉnh nào thế? Cha tôi cũng hay đi công tác lắm, không chừng có đi đến đó, cậu có thể nói địa chỉ cụ thể cho tôi để tôi về nói lại với ông ấy được không?"

Chu Ngọc Nhan lại ngẩng ra, nhất thời không đáp.

Chu Viễn thử hỏi: "Sao thế?"

"Thật ra... không phải mua." Chu Ngọc Nhan cúi đầu: "Là do tôi tự tay làm..."

"Tự làm?" Chu Viễn kinh ngạc: "Cậu tự làm à?" Giọng điệu của cậu rất bình thường, hoàn toàn không có nửa điểm trách cứ, ngược lại còn có chút tán thưởng. Chu Ngọc Nhan liền ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Đúng vậy."

Chu Viễn không hề bủn xỉn khen ngợi: "Cậu giỏi thật đấy."

"Nào có..." Chu Ngọc Nhan hơi đỏ mặt.

"Dây chuyền cậu đang đeo cũng là cậu tự làm hả? Giống với cái của tôi?"

"Ừm." Chu Ngọc Nhan lấy ra: "Tôi chỉ biết làm một loại này."

Viên đá trên dây chuyền cũng có màu đen sẫm, nhưng soi dưới ánh đèn lại có sắc đỏ nhàn nhạt.

Đồng tử Chu Viễn co rụt lại, vẫn bình tĩnh nói: "Có thể tháo ra cho tôi mượn xem được không?"

Chu Ngọc Nhan sửng sốt một chút, gian nan nói: "Xin lỗi... Dây chuyền này tôi đã lên chùa xin phép, không thể tùy tiện tháo ra."

Cảm xúc trong đáy mắt Chu Viễn sâu hơn: "Khi tháo ra thì phép thuật không nhạy nữa?"

Chu Ngọc Nhan bướng bỉnh chớp mắt: "Đúng thế."

Chu Viễn nhắm mắt: "Thật ra tháo hay không tháo cũng đều như nhau cả..."

"Hả?"

"A Kỳ, các cậu ra đây đi." Chu Viễn nhìn gương mặt kinh ngạc của Chu Ngọc Nhan, nghiêm túc nói: "Chúng ta cần phải nói chuyện."

10.10.22