Vương Tỉnh khinh thường nói: “Giả vờ! Anh tiếp tục giả vờ đi! Tùy tiện gọi điện thoại, nói mây lời nhảm là có thê liên lạc được với bậc thầy Joseph? A phi! Tôi còn lâu mới tin!”
Sau khi Vương Tỉnh bị thiệt, anh ta càng khinh thường Dương Tiêu hơn.
Trong mắt anh ta, Dương Tiêu hoàn toàn là dễ nhữi, quen biết bậc thầy doseph là chuyện không thê.
Ngay cả mình đòi gặp bậc thầy doseph cũng bảo cút, càng không phải nói tới Dương Tiêu.
“Hừ! Vương Tỉnh, tôi nói cho anh biết, anh không thể tưởng tượng được anh Dương Tiêu mạnh đên mức nào đâu!” Tô Thiên Lung tức giận nói. Tải app truyệnhola đọc nhiều mỗi ngày nhé!
Người khác không biết, nhưng Tô Thiên Lung biệt rât rõ.
Dương Tiêu đã từng là quân nhân, hơn nữa còn là quân nhân rât mạnh, vì vậy việc biết bậc thầy Joseph không phải là một vần đề lớn.
Vương Tỉnh giễu cọt: “Thiên Lung, em quá ngây thơ, chẳng lẽ anh ta nói gì em cũng tin? Lời đàn ông nói em đừng có tin!”
“Ý anh là anh cũng nói những lời vô nghĩa?” Dương Tiêu nhìn Vương Tỉnh nói đùa.
Tô Thiên Lung kiên định nói: “Tôi không tin những gì người đàn ông khác nói, nhưng tôi tin những gì anh Dương Tiêu nói, bởi vì người đứng trước mặt tôi là anh Dương Tiêu tôt nhất trên thế giới này!”
Nghe đến đây, Dương Tiêu cảm thấy trong lòng âm áp. Mình không yêu thương con nhóc này vô ích.
“Anh Dương Tiêu tốt nhất? Oẹ!”
Vương Tỉnh tỏ vẻ muốn nôn.
Bộp bộp bộp!
Đúng lúc này, bậc thầy Joseph đi như bay ra khỏi khách sạn.
Tô Thiên Lung nhìn thấy lập tức hô lên: “Anh Dương Tiêu mau nhìn kìa, bậc thầy.Joseph đến rồi!”
“Bậc thầy doseph thật sự tới? Chẳng lẽ ông ấy đuổi theo mình? Không lẽ doseph đã nhớ ra mình là ai rôi?”