Hổ Tế

Chương 1646



Sau đó, Vương Tinh cười điên cuồng: “Ha ha ha ha! Chắc chắn là Joseph đã nhớ ra tôi là ai, chắc chắn là bậc thầy Joseph tới tìm tôi.”

Nói xong, Vương Tỉnh giơ ngón giữa vệ phía Dương Tiêu, như thê trước mặt anh ta Dương Tiêu rất dễ bị tổn thương.

“Bậc thầy.Joseph, cuối cùng ông cũng nhớ ra tôi!” Vương Tỉnh tiên lên một bước với vẻ mặt nịnh nọt.

Vèol

Tuy nhiên, Joseph quá xúc động nên đã bỏ qua Vương Tỉnh bước đến trước mặt Dương Tiêu.

Phichl Giây phút tiếp theo, Joseph quỳ một gôi xuông nghiêm trang nói: “Tôi doseph chào điện hại”

Chào… chào điện hạ?

Thợ may sô một thê giới, Joseph theo phong cách sách giáo khoa trong ngành quân áo vậy mà lại chào Dương Tiêu, đã vậy còn gọi là điện hạ?

ÀĂmI!!

Trong phút chốc, Vương Tỉnh chỉ cảm thây có một trận sâm sét từ trên trời rơi xuông đập vào đỉnh đầu, lập tức khiên cho cả người Vương Tinh trở nên đờ đẫn, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu dày đặc.

Dương Tiêu, tên dế nhũi này là điện hạ? Điêu này… làm sao có thê?

“Oal” Tô Thiên Lung nhìn thấy cảnh tượng này lập tức che đôi môi đỏ mọng gợi cảm không tin nồi.

Hai người vệ sĩ càng choáng váng hơn, họ chưa bao giờ thây bậc thây Joseph sẽ có ngày lại thô lỗ như vậy.

Dương Tiêu dở khóc dở cười: “Được rôi, được rôi, năm năm trước tôi đã nói, không cần lễ phép phức tạp như vậy đâu. Lão Jo, mau đứng lên đi!”

“Vâng, điện hại” Vẻ mặt của Joseph xúc động sau đó mới đứng lên.

Sau khi đứng lên, hai mắt Joseph cuÔng nhiệt: “Điện hạ, bên ngoài lạnh chúng ta vào trong nói chuyện đi!”

“Ừm, Thiên Lung, chúng ta vào rồi nói!” Dương Tiêu cười nhẹ.

“Vâng vâng!” Tô Thiên Lung vội vàng gật đâu, gương mặt xinh đẹp muôn đặc sắc bao nhiêu thì đặc sắc báy nhiêu đó.

Cô thật sự khó có thể tưởng tượng được bậc thầy dJoseph, thơ may sỐ một thế giới lại quỳ một gối chào anh Dương Tiêu.

Nhìn thây Dương Tiêu và Tô Thiên Lung đang đi vê phía bên trong khách sạn, Vương Tỉnh trở nên lo lăng: “Chuyện đó, đợi tôi với!”

“À đúng rồi, tôi chẳng quen biết gì với tên này đâu!” Dương Tiêu quay đầu lại nói.

Joseph liếc nhìn hai vệ sĩ, hai vệ sĩ xông lên xách nách Vương Tỉnh đưa ra ngoài.

Phịch, Vương Tỉnh bị hai vệ sĩ ném như rác bay ra ngoài rất xa.

Dương Tiêu giêu cọt nói: “Anh Vương, tôi đã nói rồi, tôi là một ngoại lệ. Anh không tin, tôi cũng bát lực!”

Nói xong, Dương Tiêu vỗ vai Tô Thiên Lung rồi đi về phía phòng của dJoseph.

“Chuyện… chuyện này làm sao có thệ? Làm sao tên dế nhũi này lại có thê quen biết bậc thầy Joseph?”

Nhìn Dương Tiêu biến mắt trong tầm mắt, đầu Vương Tịnh như bị trúng đạn, hai mắt đờ đẫn, suýt nữa hộc máu.