Hồ Yêu Nương Nương

Chương 1



Vào những năm nhà Đường của triều đại Trung cổ, tương truyền rằng: Thời thế vô cùng hưng thịnh, bá tánh dân làng an cư lạc nghiệp, buôn bán được lợi, đất đai phong phú, những người dân đi buôn thì ngày càng giàu có, phát triển không ngừng.

Giữa thời chiến tranh loạn lạc vậy mà nhà Đường vẫn giữ vững sự phồn hoa suốt hơn 279 năm, tạo cho người dân sự sung túc an yên, còn nơi chốn triều đình nghiêm trang, lại xướng lên vở kịch tình yêu ngọt ngào về một vị Hoàng Đế với niên hiệu Đại Kim đã tồn tại lâu nhất trong các vị Hoàng Đế nhà Đường với hơn 70 năm vững vàng trên ngai vàng.

Đường Trình Tranh - người con trai thứ 3 của tiên đế Đường Tông, sau khi phụ hoàng mình qua đời vì đám tiết độ sứ tranh nhau mưu quyền, ám sát hoàng đế, kết bè thêm phái nhầm lật đổ triều Đường nhưng may mắn nhờ có Đường Sở Tiêu và Đường Mộc Nhĩ ra tay tương trợ, phò tá vững vàng Đường Trình Tranh lên ngôi hoàng đế khi chỉ mới 16 tuổi.

Sau khi dọn sạch đám quan thần vô dụng, không có lòng trung thành kia, Đường Trình Tranh cùng hai vị huynh trưởng của mình gầy dựng lại đại nghiệp và giang sơn mà phụ hoàng mình đã hao tâm tổn sức xây nên, hai năm sau trong triều chỉ còn lại 12 vị đại thần quan trọng nhất.

Trong khi sự vui mừng vì triều chính đã yên ổn chứ được bao lâu, tộc Mông Cổ bấy lâu đã có hiềm khích nay thừa nước đục thả câu tiến đánh nhầm xâm lược cả nước Đại Kim, khi giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Đường Trình Tranh và hai vị huynh đệ của mình đích thân xuất chinh, đem toàn bộ những đặc lính tinh anh và xuất sắc nhất quyết chiến cùng Mông Cổ...

Sau hơn nửa năm giằng co cấu xé, Đại Kim giành thắng lợi, xác nhập hơn ba phần tư thảo nguyên và đất đai của Mông Cổ về phần mình, tính đến bây giờ sự trù phú và sự phát triển của Đại Kim giữa lục châu là lớn nhất và hùng mạnh nhất.

Năm Đường Trình Tranh vừa tròn 20 tuổi, vì chiến công hiển hách, văn võ song toàn, tuổi trẻ tài cao mà được nhiều nước láng giềng để ý đến, ngoài tài trí hơn người vị Hoàng Đế này còn thấu tình đạt lý, thư hoạ kiếm kịch không gì không biết, phải nói so với tiên đế năm đó tiếng tăm và tài sức của hắn còn nổi trội bất kỳ câu chuyện nào trong thành.

Nhưng điều đáng tranh cãi nhất vẫn là chuyện nơi chốn hậu cung của hắn, do quanh năm cùng các vị tướng quân xuất chinh đánh quân xâm lược mà hắn quên đi bản thân là một vị hoàng đế, đường đường là người trị vì một nước, người người kính trọng mà đến một vị tiểu phi tần cũng không có.

Hằng ngày không biết bao nhiêu là tấu chương yêu cầu Đương Kim Hoàng Đế Đường Trình Tranh mau chóng lập nên hậu cung, tuyển tú chọn phi, nạp thêm thê thiếp để củng cố lòng dân, bởi vì theo lời căn dặn của các vị tiên đến ngày xưa, một vì Hoàng Đế trị vì tốt là phải nhờ có sự ủng hộ của Hoàng Hậu và các vị phi tần, ấy vậy mà suốt bao năm lên ngôi Đường Trình Tranh đến một cô tì nữ cũng không có bên cạnh, dẫn đến nhiều lời đồn đoán rằng Hoàng Đế không thích nữ sắc, chỉ thiên ái nam nhân.

Hoàng Thái Hậu tức là chính phi của tiên đế năm xưa cũng là mẹ ruột của Đường Trình Tranh, nóng lòng vì con mình cứ mải mê đánh trận, bỏ quên hậu viện, bỏ quên luôn cả người mẫu hậu già yếu này, ngày ngày đều đốc thúc con mình nên sớm ngày chọn người thành lập gia thất.

Vì để không ai lãi nhãi bên tai những chuyện này nữa Đường Trình Tranh đành nạp phi, trên bàn bày đủ các bức tranh của mọi cô gái, ai nấy cũng gia thế hiển hách, dung mạo xuất chúng, cầm kỳ thi hoạ nhưng không một ai lọt vào mắt xanh của hắn.

Đường Sở Tiêu: "Trời ạ!! Hoàng Đế thân mến của ta, chỉ có việc chọn vợ thôi có cần lâu lắc và phiền phức đến vậy không??" - vị tướng quân có chức vị cao nhất hiện tại, võ công cao cường, không những giỏi võ mà còn giỏi mưu lược, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, năm xưa Đường tướng quân vốn không dòm ngó gì đến ngôi vị kia, một lòng muốn vì dân vì nước mà đánh trận không ngừng, giúp hoàng đệ của mình lên ngôi, tuy không cùng một phi tần sinh ra nhưng tướng quân lại rất yêu thương Đường Trình Tranh.

Trình Tranh: "Vốn chuyện này không phải chuyện mà trẫm muốn làm bây giờ nhưng cứ để mẫu hậu một mình chốn hậu viện cứ suốt ngày lủi thủi với đám nô tì, trẫm cũng đau lòng, cho nên...chỉ đành cẩn thận chọn một người có thể làm vui lòng mẫu hậu là được"

Đường Mộc Nhĩ bên cạnh nghe xong liền bật cười, y nhìn sang Sở Tiêu bên cạnh cả hai cười ngặt nghẽo, y lên tiếng nói:

"Vậy thì hôm nay nếu chọn ra được một vị công chúa hay quận chúa của phủ nào, xem ra là gả cho Cao Thái Hậu rồi, hahaha" - vị huynh đệ còn lại của Đường Trình Tranh là một người đam mê văn thơ, nhạc kịch, đồ cổ hoàn toàn một chút uy nghiêm hay dáng vẻ của một vị vua cũng không có, cho nên ngoài việc y giỏi về triều chính ra thì mỗi ngày nơi y thường xuyên lui tới là Xuân Hoa Lầu, còn về địa vị chỉ xếp sau Sở Tiêu và Trình Tranh, mọi người thường hay gọi y là Đại Vương Gia, vì y là con trai trưởng của tiên đế, mẫu hậu là Lệnh phi nương nương.

Đường Trình Tranh lắc đầu với mấy ông anh của mình, người nào cũng đã hơn 25 tuổi nhưng không ai đàng hoàng, nghiêm túc cả, đột nhiên hắn nhớ về người phụ hoàng của mình, khoé miệng khẽ nâng lên, Trình Tranh ôn thanh nói:

"Có lẽ trẫm giống với tiên đế, chỉ thích trị vì dân vì nước còn về phi tần, thê thiếp có hay không cũng không quan trọng!!"

Tại sao Đường Trình Tranh lại nói như vậy?? Bởi vì cả cuộc đời của ông, tiên đế chỉ nạp đúng 4 vị phi tần, cũng là do tình thế bắt buộc phải liên hôn để cầu sự an yên và mỗi người chỉ sinh cho ông một người con, trong đó chỉ có Cao Du Nhiên là sinh cho ông hai người con, đến khi Trình Tranh vừa lên 3 tuổi ông mới phong Cao Du Nhiên lên làm hoàng hậu lấy phong hiệu Cao Hiền Hoàng Hậu với đại ý là hiền thục, đoan trang xứng đáng là mẫu nghi thiên hạ, đây cũng là thanh mai trúc mã của tiên đế, có lẽ cũng là người ông yêu nhất.

Đường Sở Tiêu: "Được rồi!! Mau chọn đi, nhanh nhanh ta còn phải về quân trại, hôm nay lại có tân binh mới"

Cả ba lại loay hoay chọn người, đến khi Đường Mộc Nhĩ nghĩ ra một người, y lật tung cả bàn tranh, rồi lại nhặt trên nền đất một bức, liền gọi Trình Tranh đến xem:

"Hoàng đệ!! Người này khẳng định Cao Thái Hậu sẽ rất thích mà đệ tuyệt đối cũng vừa lòng" - y bung ra bức tranh, bên trên là một vị quận chúa cũng có thể xem là tuyệt sắc giai nhân, cầm kỳ thi hoạ, trước nay cũng rất ôn hoà, tính cách không tệ lại còn hay lui đến Đông cung của Thái Hậu vui chơi.

Trình Tranh/ Sở Tiêu: "Từ Tiểu Cầm quận chúa??"

Mộc Nhĩ: "Đúng rồi, cô ấy không phải là bạn thuở nhỏ của Hoàng đệ chúng ta sao?? Lâu Lâu cũng hay thường vào cung thăm Cao Thái Hậu, ta thấy cô ấy cũng khá thích Hoàng đệ đấy không phải sao??" - vừa nói y vừa huých vào vai của Trình Tranh, hắn cũng cảm thấy của Lại Bộ Thượng Thư, nhìn tình hình chung trong triều chính thì ông ta rất điềm tĩnh, làm việc cẩn thận, có vẻ cũng tận tụy tận tâm không ít nhưng dù sao ông ta cũng chỉ có một người con gái duy nhất, sợ rằng ông ấy lại không nỡ để con mình nhập cung, chôn thân ở chốn ngột ngạt, bức bách, lại gả cho một quân vương không mong muốn tình cảm nam nữ, nếu ở hậu cung có chức vị cao mà không có được sự sủng ái của vua, cũng giống như có tiếng nhưng không có miếng.

Đường Trình Tranh: "Vị quận chúa này cũng được, cứ để sang một bên, lát nữa chúng ta xem xong lại quyết định vậy"

Thế là cả một buổi trưa, ba người cứ quanh quẩn bên đống tranh vẽ các cô gái, đến khi chạng vạng mới rời đi, về đến tẩm cung của mình, Đường Trình Tranh mệt mỏi thở dài, đám nô tài giúp hắn thay y phục, ở sau tẩm điện là hồ suối nước nóng lớn ngoài trời do hắn yêu cầu xây dựng, cảnh quan rất đẹp, ánh trăng luôn tròn vành vạnh giữa hồ, trên cao là cây liễu vươn dài ra nửa hồ, hắn ngồi đó một mình, vừa ngâm mình vừa uống rượu, suy nghĩ đến một vài chuyện.

Sáng hôm sau trên triều, quan thần đại võ đều xôn xao bàn tán, còn Đường Trình Tranh trên cao lại nghiêm nghị, lạnh lùng, một tiếng lớn dập tắt sự ồn áo kia:

"Ồn quá!!

Cả đám đại thần im phăng phắc, hai vị thân vương bên dưới cũng nghiêm túc trở lại, Đường Trình Tranh lại ôn tồn nói:

"Theo như đề nghị của các thần quan đã ghi trong tấu chương, trẫm quyết định nạp phi tần cho hậu viện!!"

"Cuối cùng cũng đồng ý rồi!!"

"Không biết là tổ chức tuyển tú hay là trực tiếp chọn con gái nhà ai nữa??"

"Hi vọng không phải là con gái nhà ta!!"

"..v..v"

Rất nhiều những lời phán xét nhỏ lẻ, mừng vui, rầu rĩ, lo sợ hay thậm chí mỉa mai cũng có, hắn khẽ tằng hắn rồi tiếp tục trầm giọng nói:

"Lại bộ thượng thư"

- "Có thần!!" ( tên húy là Từ Vân)

Người đàn ông trung niên bước ra chính giữa, phong thái nho nhã, điềm tĩnh, nhẹ nhàng, ông ta cúi đầu chờ đợi ý chỉ của hắn, Đường Trình Tranh ôn nhu bảo:

"Hôm qua trẫm cùng các huynh đệ đã xem xét rất kĩ càng, chọn ra 3 người mà trẫm thấy ưng ý nhất, trong đó có con gái của Lại Bộ Thượng Thư - Từ Tiểu Cầm quận chúa, hiền hậu dịu dàng, cầm kỳ thi hoạ, trẫm rất vừa lòng, nếu như ông đồng ý ta sẽ chỉ nạp cô ấy thôi, đối xử và chăm sóc thật tốt cho quận chúa"

Lời mà vị quân vương này nói ra không phải là hỏi ý mà là yêu cầu nhưng Lại Bộ Thượng Thư là người ngay thẳng, phẩm chất không tồi, từ lúc tiên đế còn sống đã vô cùng coi trọng ông ta, Từ Vân không e dè sợ hãi mà hồi đáp:

"Con gái của thần được Hoàng Đế nhìn trúng thì là phước phần của nó nhưng còn việc vào cung hay không phải hỏi ý kiến của nó, hạnh phúc của Tiểu Cầm, nó sẽ là người quyết định chứ không phải thần"

Câu trả lời này của ông khiến người đứng bên cạnh cũng sợ vạ lây nhưng Đường Trình Tranh nào có phải quân vương thích cưỡng ép, mưu đoạt ai đó, hắn bật cười lớn, rất thích khí phách của Từ Vân:

"Được!! Ngươi cứ về nói với quận chúa, nếu cô ấy đồng ý thì 3 ngày sau vào cung, chuẩn bị hôn sự, lập tức phong vị"

Từ Vân: "Đa tạ ân điển của Hoàng Đế, Hoàng Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!"

"BÃI TRIỀUUUU!!"

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Tập đầu tiên của Hồ Yêu Nương Nương, nếu có sai sót mong mọi người góp ý nhiệt tình, hãy ủng hộ và theo dõi tới cuối cùng nhé!! Cảm ơn mọi người!!