Hồ Yêu Nương Nương

Chương 2



Từ Vân: "Con thật sự muốn lấy Hoàng Đế sao?? Tuy rằng ngài ấy không thua kém gì tiên đế năm xưa nhưng dù sao ai cũng biết ngài ấy chỉ đang làm qua loa cho qua chuyện mà thôi, ta sợ..con sẽ khổ cả quãng đời còn lại đấy con gái à!!"

Ông ngồi ở đối diện Từ Tiểu Cầm, khuôn mặt nặng trĩu không khỏi lo âu nhưng quận chúa thì lại khác, nghe tin được Hoàng Đế chọn mình vào cung, cô không quan tâm lý do vì sao chỉ quan tâm mình được ngài ấy nhìn trúng.

Từ Tiểu Cầm: "Phụ thân, con gái biết người lo cho con nhưng..từ nhỏ con đã thích Đường Trình Tranh rồi, huống hồ bọn con cũng là bạn thuở nhỏ, huynh ấy chắc chắn cũng sẽ có chút tình cảm với con"

Thấy con gái kể về Hoàng Đế mà ánh mắt long lanh không sao tả nổi, Từ Vân cũng bất lực, ông chỉ đành thuận theo ý con gái, để cô ấy nhập cung. Mười ngày sau, Từ Tiểu Cầm được phong làm Hoà An quý nhân, cả thành ăn mừng hết 3 ngày 3 đêm, hôn lễ cũng là tiệc lớn nhất từ trước đến nay, đến cả những bộ tộc lân cận cũng nghe thấy tiếng pháo nổ.

...----------------...

Thấm thoát thời gian trôi qua như thác đổ, giờ đấy Đường Trình Tranh cũng ít ra chiến trường, yên phận quản lý triều chính, tuy là nạp Từ Tiểu Cầm vào cung cũng đã gần 1 năm nhưng vẫn không nghe tin vị nương nương này có tin vui, nhiều lần hắn bị các đại thận thúc giục đến nổi trận lôi đình, đến cả việc riêng tư ở hậu cung của hắn cũng bị các đại thần quản lý dùm rồi sao??

Vì sự bực tức không được phát tiết, hắn quyết định để mọi chuyện lại cho Mộc Nhĩ, tự mình ra chiến trường lấy lý do là thăm Sở Tiêu, ai cũng cho rằng hắn làm càn nhưng hắn không quan tâm, tính cách bốc đồng vẫn còn đó.

Đường Trình Tranh đi một mạch liền đi cả 2 tháng, Mộc Nhĩ ở lại rối bời với đống tấu chương và quan thần trên triều đấu đá lẫn nhau, ngày nào cũng có chuyện, y nhiều lần gửi thư kêu hắn về nhưng không có hồi đáp, vừa lo vừa rối, đến khi nghe tin hắn và Sở Tiêu trở về, thương tích đầy mình, quân lính thiệt hại lớn nhưng may mà đã thắng trận.

Về đến nơi, Mộc Nhĩ chạy ra vui mừng chưa kịp nói gì, thì bị Sở Tiêu kéo đi, Đường Trình Tranh vội vàng về tẩm điện, đóng cửa bế quan, không gặp bất cứ ai, hắn chỉ nói 7 ngày sau mới ra ngoài, hai thân vương ngồi ở phủ của Sở Tiêu, tướng quân mặt mày căng thẳng, ấp a ấp úng, muốn nói rồi lại thôi:

Đường Mộc Nhĩ: "Có chuyện gì mau nói, đừng có mà ấp úng như vậy"

Đường Sở Tiêu: "Đường Trình Tranh ra chiến trường, trong lúc đuổi bắt tên cầm đầu, đệ ấy bị tên Hách Diệp kia bắn một mũi tên ngay bả vai, ngã lăn xuống vách núi, đệ cũng không biết chuyện cho đến khi..."

- "Đến khi cái gì?? Đang kể lại ngừng??" - Mộc Nhĩ cau mày nói, Sở Tiêu ghé sát tai y, thì thầm kể:

"Đến khi đệ ấy trở về đã là 5 ngày sau, đệ cho người lục soát khắp cái núi đó cũng không tìm thấy, cứ sợ Đường Trình Tranh bị thú dữ ăn thịt mất rồi thì người đưa đệ ấy về là...là một con cửu vĩ hồ!!"

Đường Mộc Nhĩ: " CÁI GÌ??" - y hét lớn

- "Suỵttttt, huynh đừng la lớn"

Đường Mộc Nhĩ: "Cái gì mà cửu vĩ hồ?? Đệ bị điên à??"

Đường Sở Tiêu: "Đệ nói thật đó, ta nghiêm túc, lúc Đường Trình Tranh được đưa về là giờ Tý, ta đang còn bận xử lý công vụ thì đột nhiên xoẹt một tiếng, trước mặt đệ đã là một con hồ ly vô cùng lớn, chín cái đuôi của nó cứ thế xoè ra trước mặt đệ, làm ta sợ gần chết nhưng nó không có ý muốn giết ta, cứ nhẹ nhàng để Đường Trình Tranh từ trên lưng xuống, vết thương cũng được chữa khỏi, con hồ ly đó cứ thế đi mất, chỉ để lại một thứ"

Đường Mộc Nhĩ: "Thứ gì?? Tín vật??" - từ trong túi, Sở Tiêu móc ra một chiếc ngọc bội màu đỏ, viên ngọc trong sáng lấp lánh, sợi tơ lụa trên chiếc ngọc là lông của hồ ly, Mộc Nhĩ cau mày suy nghĩ rồi nói:

"Có lẽ là để lại cho Đường Trình Tranh, nếu mà ơn này không trả thì coi chừng con hồ ly đó diệt vong luôn Đại Kim ta luôn đấy, mau đưa cái này cho đệ ấy đi"

Đường Sở Tiêu gật đầu, cả hai trầm ngâm suy nghĩ về câu chuyện kì lạ này, sau khi Đường Trình Tranh kết thúc bế quan, hắn lên triều sau cuộc chiến sa trường đã bị tổn thất nặng nề, giọng điệu cũng có phần mệt mỏi:

"Hôm nay lên triều một là chuyện củng cố lại binh mã, hai là mở cuộc thi trạng nguyên nhầm để mời được nhiều nhân tài mới vào cung cùng lên triều, giúp các thượng thư bớt phần cực nhọc, các đại thần thấy thế nào??"

Thái phó: "Nếu được như vậy thì quá tốt rồi!!"

"Cũng được, như thế chúng ta có thể chia việc ra đều đều rồi"

"Đúng ah!! Đúng ah!!"

Đường Mộc Nhĩ: "Hoàng Đế!! gần đầy Mông Cổ lại gửi thư sang, sắp tới là lễ tạ ơn của họ, họ muốn bày tỏ tấm lòng trung thành liền muốn gửi vị tiểu công chúa qua đây, nghe nói đây là con gái út của Mộc Đề Tư Mã Lan"

Đường Trình Tranh sắc mặt vẫn lạnh tanh, hắn suy nghĩ: Lúc trước khi hai bên vừa lập khế ước hoà bình vĩnh cửu, Mông Cổ cũng đưa qua hai vị công chúa của một thân vương, lúc ấy hắn không quan tâm nữ sắc nên đã ban cho hai vị huynh trưởng của mình nhưng có lẽ bọn họ muốn được chú ý nhiều hơn, được hưởng lợi nhiều hơn nên lại đưa đến một người, lần này quả thật hắn không thể từ chối được, dù sao mối liên hệ Kim - Mông mới là quan trọng nhất.

Đường Trình Tranh: "Khi nào thì bọn họ đến??"

Đường Mộc Nhĩ: "Khoảng nửa tháng nữa họ sẽ qua đến"

Đường Trình Tranh: "Nhớ tiếp đón họ chu đáo, còn việc cô công chúa gì đó, tới đó ta sẽ có dự tính riêng, việc này giao cho Lễ Bộ Thượng Thư vậy!!"

Lễ Bộ Thượng Thư: "Tuân lệnh!!"

...----------------...

Giữa đêm canh ba, Đường Trình Tranh một mình ở tầng hầm bí mật ở tẩm cung của mình, nơi hang động bằng đá được xây dựng rất quy mô và tinh xảo, mọi thứ được sắp xếp giống y chang với chỗ nghỉ ngơi của hắn nhưng khác một chỗ là chiếc giường trước mặt được làm bằng băng đá, bên dưới cũng là băng cất giữ lâu năm, vốn để giữ xác người giúp cho việc phân hủy sẽ không xảy ra.

Nhưng bên trên là một con cữu vĩ hồ rất to lớn, chín chiếc đuôi không ngừng ngoe nguẩy, con hồ ly với cặp mắt đỏ au nhìn chằm chằm hắn, Đường Trình Tranh khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng đi về phía nó, hồ ly dùm chiếc đuôi lớn ôm lấy hắn, một giọng nói trong veo, thánh thoát vang lên:

"Quả là một vị vua anh dũng!! Ta chờ đợi huynh rất lâu rồi" - là giọng của một thiếu nữ, thanh âm nhẹ như gió, giọng điệu sắc xảo đang nói chuyện với hắn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Đường Trình Tranh có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng con hồ ly này lại còn nói được:

"Cảm ơn cô đã cứu giúp ta, đại ơn này ta không biết làm sao mới có thể trả cho cô" - nhớ lại lúc trong rừng, hắn bị bắn trúng, ngã xuống vực sâu, may mắn lại ngay lãnh thổ của tộc cửu vĩ hồ nghìn năm, Đế Nữ của tộc hồ ly đã mang hắn về trị liệu kĩ càng, kề cận chăm sóc, lúc hắn lên cơn nguy kịch, vì không có đại phu ở đó, nàng chỉ đành tách đôi yêu đan của mình, truyền lại cho hắn, bản thân vì vậy mà biến lại thành chân thân, sau khi tỉnh lại hắn biết mình được cứu, không những lành thương còn nhận được yêu đan, có thể giúp hắn nâng cao nhiều lần sức khoẻ, thậm chí có thể sống được trăm tuổi. Đường Trình Tranh biết mình gặp được đại ân nhân liền mang nàng về cung chăm sóc, hứa rằng sẽ cho cô những gì cô muốn, thậm chí lấy lại yêu đan cũng được.

Hồ ly: "Ngọc bội của ta gửi cho ngươi, có đó không??"

Đường Trình Tranh: "Có, ở đây" - hắn đặt ngọc bội lên thân của nàng, ánh sáng bên trong liền dao động, dòng chất lỏng màu đỏ cũng dần chảy ra thấm vào người nàng, hắn chứng kiến những điều này, kinh ngạc không thôi, tròn mắt quan sát.

Một lát sau, ngọc bội biến thành màu trắng xoá, hồ ly có vẻ cũng khá hơn ban nãy, nàng chầm chầm ngồi dậy, cả thân hình cao gấp 3 lần hắn, to lớn hùng vĩ, hắn thầm nghĩ nếu biến ra thành một cô gái liệu...có vạm vỡ giống như vầy không??

Hồ ly: "Ta nghe nói huynh sắp lấy một cô công chúa người Mông Cổ??"

Đường Trình Tranh: "Có lẽ là như vậy, dù sao lần này ta cũng không từ chối được nữa, cô có thể nghe ngóng được tin này chắc cũng nghe được việc tại sao ta không thể từ chối" - hắn ngồi xuống cạnh nàng, cả người mệt mỏi khó chịu lèm bèm nói.

Nàng thấy vậy liền dùng đuôi để dìu hắn nằm xuống những chiếc còn lại bao bọc lấy hắn, khung cảnh này cũng không lạ, lần trị thương trước cũng như vầy nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy thoải mái dễ chịu đến lạ thường.

Hồ ly: "Nếu huynh không muốn lấy cô ấy, ta sẽ có cách giúp huynh"

Đường Trình Tranh: "Cách...gì chứ??" - giọng nói dần lệch lạc, hắn chầm chậm chìm vào giấc ngủ nhanh như chóng.

Hồ ly: "Giúp huynh...xử lý tốt cô ta!!"

...----------------...

Thế là mỗi đêm hắn điều đến tầng hầm thăm nàng hồ ly rồi dần ngủ lại đó, nàng giúp hắn xoa dịu tinh thần và ngủ ngon hơn thường ngày, cứ vậy hắn buông lỏng cảnh giác dần kể cho nàng nghe về chính sự, về những chuyện nhỏ nhặt thường ngày, hồ ly cũng rất biết cách thuận theo hắn.

Hồ ly: "Hôm nay thế nào rồi?? Ta lại nghe nói ai nấy cũng háo hức chờ đợi diện kiến Mộc Đề Á Mã Lạp - công chúa Mông Cổ có phải không??"

Đường Trình Tranh: "Đúng, đến Sở Tiêu và Mộc Nhĩ cũng háo hức không kém, ta nghe nhiều người đồn đoán rằng cô ấy rất đẹp, tài sắc vẹn toàn, chỉ mới mười sáu tuổi nhưng đã thể hiện phong thái hơn người, thông minh lanh lẹ"

Hồ ly: "Huynh cũng thấy cô ấy thú vị rồi sao??"

Đường Trình Tranh: "Ta không có, việc ta bận tâm bữa giờ là cô đó, tên tuổi là gì, rốt cuộc cô muốn làm gì, ta còn chưa biết"

Hồ ly: "Vào ngày Mộc Đề Á Mã Lạp công chúa vào cung, ta sẽ cho huynh biết ta là ai, tên gì và có mục đích gì, còn bây giờ thì ngủ thôi!!"