Hồ Yêu Nương Nương

Chương 17



Chiều tà dần buông xuống vạch ra màu cam đỏ rất đậm, mặc dù hoàng hôn ở Phúc Giang rất đẹp nhưng bây giờ chả ai dám bước chân ra ngoài để xem cả, chỉ có Chiêu Dao ngồi trước bàn đá ngoài sân phủ, ngắm mặt trời dần lặng, Tô Tô ở bên trong lớn tiếng gọi:

"Nương nương!! Đại Vương Gia gọi người kìa, bọn họ đợi dùng thiện lâu lắm rồi"

Chiêu Dao: "Nghe thấy rồi, lập tức vào ngay!!"

Khi bóng lưng quay vào trong, chút hàn lạnh và luồng khí quen thuộc nào đó như sọc thẳng vào lưng nàng, Chiêu Dao trợn tròn mắt, màu đỏ như lửa tức khắc hiện lên, đôi tay xinh đẹp với sự phản ứng nhanh nhạy lộ ra những chiếc móng vuốt nhọn hoắc, khi Chiêu Dao quay lại thì chả thấy gì, nàng nheo màu bực dọc nhưng cũng dần bình tĩnh lấy lại phong thái của mình rồi vào trong.

Ngồi trên bàn ai nấy cũng tập trung ăn vì đói, nhìn Đường Trình Tranh mãi xem cuốn sách trong tay, nàng liền nhắc nhở:

"Bệ hạ cả ngày đã không ăn gì nhiều, người có thể ăn trước đã rồi xem sách sau không??"

Trình Tranh: "Nàng biết trẫm đang xem gì không??"

Chiêu Dao: "Bệ hạ..xem gì thế ạ??"

Trình Tranh: "Trẫm đang xem..cách thu phục và tiêu diệt yêu tinh"

Hắn nhìn nàng với ánh mắt bình thản, có vẻ muốn xem phản ứng của nàng, Chiêu Dao cũng có chút gợn sóng trong lòng khi nghe hắn đáp nhưng vẻ mặt tĩnh lặng của nàng cũng khiến hắn có chút bối rối, Chiêu Dao đáp:

"Thì ra..bệ hạ cũng đang nghĩ giống thần thiếp sao?? Nhưng bệ hạ có biết ở đây không chỉ có hồ ly tinh mà còn có những yêu tinh khác còn ác hơn cả chúng thiếp nữa đấy"

Tô Tô ánh mắt dần đanh lại, có vẻ chờ đợi cơ hội ra tay, chỉ cần nàng kêu tên cô, lập tức ba vị huynh đệ ở đây chết không toàn thây, cảm nhận bầu không khí căng thẳng Mộc Nhĩ có chút sợ hãi liền lên tiếng nói:

"Đang ăn ngon mà bị hai người làm mất hứng hết rồi, có gì đợi ăn xong mới bàn được không??"

Chiêu Dao nghe vậy cũng im lặng không nói thêm gì, Đường Trình Tranh cũng không xem sách nữa mà lặng lẽ dùng bữa, sau khi ăn xong, trời đã sụp tối, cả năm người ngồi lại với nhau uống trà ăn bánh bàn cách tìm ra kẻ đứng sau:

Mộc Nhĩ: "Nếu lúc nãy Trình Tranh đã nói rằng là do yêu tinh gây ra vậy..làm sao đệ chắc chắn như vậy chứ??"

Trình Tranh: "Đệ cũng chỉ đoán mò mà thôi, đệ chưa nói rằng hoàn toàn là do yêu tinh gây ra"

Lúc này hắn nhìn về phía Chiêu Dao, nàng chạm mắt với hắn, có phần giận dỗi nhưng vì công vụ liền nói:

"Thần thiếp cũng chỉ mạo muội đoán rằng là do yêu tinh gây ra nhưng...thiếp chắc chắn một trăm phần trăm rằng không phải do hồ ly bọn ta ra tay"

Sở Tiêu: "Lấy gì làm chứng??" - Nhìn bọn họ nhà ba người nghi ngờ mình, Chiêu Dao có chút nóng giận, chả thèm giải thích mà bảo Tô Tô nói:

"Đầu tiên là khí độc khi đánh nhau, độc chỉ phát tác khi người bị trúng độc vận nội công, di chuyển nhanh, tộc hồ ly không chuyên về độc dược hay độc khí chỉ chuyên về xuân dược và mê dược!!"

Mộc Nhĩ/Sở Tiêu: "Cái gì?? Xuân dược??" - nói đến đây người có vợ có con thì ngạc nhiên đỏ mặt còn người chưa con thì chả chút biểu hiện gì, Chiêu Dao khẽ nhếch môi châm chọc:

"Xuân dược của tộc bọn ta lợi hại lắm đấy, muốn dùng không, ta sai người đem cho hai vị một ít, đặc biệt là Nhị Vương Gia đây"

Mộc Nhĩ: "Không..không cần!! Đừng có mà nghĩ bọn ta là người như vậy, đúng không đại ca!!"

Sở Tiêu: "Không có 'bọn', chỉ có mình đệ thôi, đừng thêm bọn ta vào"

Trình Tranh: "Tiếp tục đi!!"

Tô Tô: "Việc chứng minh tộc hồ ly không điều chế độc khí có thể xem trong sử sách có viết rõ, thứ hai trước khi chết còn bị hút máu thì rõ ràng hồ ly bọn ta..ừm..hồ ty nhà nô tì từ khi còn chưa thành người đã kiên kị máu người đặc biệt là nam giới, nếu dẫn máu bẩn hoặc máu của người phàm vào người sẽ dẫn đến mất đi tu vi"

Trình Tranh: "Nhưng không phải để luyện hoá thành người...các cô cũng cần thuốc dẫn là máu sao??"

Chiêu Dao: "Đúng là bệ hạ am hiểu sâu rộng thật đấy, thứ bọn thiếp dùng để làm thuốc luyện thành người là máu của...chính đồng tộc, nói chính xác hơn là dùng máu của hồ ly mẹ để nuôi dưỡng con cái mình, hi sinh càng nhiều thì con cháu sau này sẽ càng mạnh càng vượt trội hơn thế hệ trước"

Chiêu Dao tuy trong lòng như lửa đốt nhưng nàng vẫn bình thản thốt ra từng lời một, mỗi khi nhắc lại những năm luyện hoá thành người như nỗi đau không ai thấu của nàng, vì để con gái, con trai của mình có được sức mạnh tối cao nhất, ba mẹ nàng đã hi sinh cả tu vi, máu đầu tim lẫn nội đan của bản thân, sau khi nàng hoá thành người cũng là lúc bọn họ trở nên yếu ớt và quay về nguyên hình.

Cả đám người nhìn nàng ánh mắt chợt buồn hẳn, sự lãnh đạm ban nãy của Đường Trình Tranh cũng dần phản ứng lại với lời nói của nàng, hắn chợt đau lòng, chợt tự trách mặc dù chả biết điều đó có phải là sự thật hay không, chỉ biết sâu thẳm trong đôi mắt kia là nỗi buồn man mác, sâu thẳm trong sự bình tĩnh là sự giả vờ vụng về.

Chiêu Dao: "Thứ ba, mùi hương của yêu tinh rất dễ nhận ra, hồ ly đặc biệt hơn các loài khác là cả năm giác quan đều rất mạnh, mạnh đến mức...ai kia ở ngoài cửa sổ cũng có thể nghe thấy đấy"

Lời nói vừa thốt ra lập tức Sở Tiêu và Đường Trình Tranh phóng như bay ra ngoài cửa sổ, người đứng bên ngoài kia cũng rất nhanh chân chạy đi, thấy trời đã khá tối, Chiêu Dao lớn tiếng kêu:

"Đừng đuổi theo!! Trời đã tối rồi, nói không chừng hai người đuổi theo sẽ không có đường về đâu"

Mộc Nhĩ: "Tên đó đã đứng nghe được bao lâu rồi?? Sao chúng ta chả phát giác ra được vậy nhỉ??"

Sở Tiêu: "Đến tiếng bước chân cũng không nghe được"

Chiêu Dao: "Không sao, chỉ mới đến đây được một khắc thôi, bước chân của mèo...các huynh cho dù có mười cái lỗ tai cũng chả nghe ra được đâu"

Nói rồi Chiêu Dao và Tô Tô bước đi về phòng, ba người thắc mắc bước chân của mèo là gì?? Đường Trình Tranh cũng vội vàng đuổi theo sau, đến trước cửa phòng nàng, Chiêu Dao ôn tồn bảo:

"Mời bệ hạ về cho, người nên nhớ hôm nay... người thua cược thần thiếp đấy, còn chưa tính toán xong đâu"

Trình Tranh: "Trẫm muốn nói chuyện nhiều thêm, ắt hẳn nàng đã biết đầu đuôi mọi việc"

Nghe hắn gấp gáp, nàng cũng sợ làm khó vua thì chỉ có trời mới làm được, Chiêu Dao mà vẫn tiếp tục cương ngạnh có khi suốt đời bị ghẻ lạnh cho xem, Chiêu Dao ra lệnh cho Tô Tô đứng bên ngoài canh cửa, nàng và hắn cùng nhau ngồi lại nói thêm chút chuyện:

Trình Tranh: "Rốt cuộc là ai làm ra?? Nàng có cách nào tóm gọn một mẻ không??"

Chiêu Dao: "Thần thiếp cũng chỉ là đoán bừa mà thôi, muốn bắt cọp con phải vào hang cọp, huống hồ người mà bệ hạ muốn bắt là yêu tinh chứ không phải người bình thường"

Trình Tranh: "Thật sự là do yêu tinh làm sao??"

Chiêu Dao: "Buổi chiều thần thiếp có bảo Tô Tô đi loanh quanh xem tình hình người dân thế nào, nam nhân đã bị bắt đi gần hết nhưng đa số cứ hai ba nhà là có thai phụ hoặc trẻ em sơ sinh, hơn nữa bình thường nếu nhà có con nít hoặc thai phụ thì không nên nuôi động vật quá nhiều, nhưng nhà nào cũng có ít nhất ba con mèo, nhiều nhất gần chục con"

Trình Tranh: "Bọn họ là đang nuôi miêu tinh sao??"

Chiêu Dao: "Thiếp cũng không biết, nếu muốn chắc chắn hơn thì e là ngày mai phải thử một chuyến rồi"

Chiêu Dao nhìn hắn ánh mắt có chút khác thường, liền không muốn nói thêm mà đứng dậy quay đi, Đường Trình Tranh kéo lấy cánh tay của nàng, Chiêu Dao mất thăng bằng liền ngã xuống theo ý hắn muốn mà nằm gọn trong vòng tay của hắn.

Chiêu Dao vừa bất ngờ vừa có chút không thích ứng kịp với kiểu tiếp xúc quá thân mật này liền vùng vẫy, Đường Trình Tranh càng ôm chặt nàng hơn, bế xốc nàng dậy cả hai nằm trên giường, Chiêu Dao theo thế bị động bị đè dưới thân có chút ngại ngùng và căng thẳng.

Đường Trình Tranh yêu kiều nhìn nàng, quan sát từng đường nét mềm mại, sắc nét trên mặt nàng, có chút không kiềm nén mà hôn lên trán, nơi mà nụ hôn mang ý nghĩa bảo bọc, yêu thương. Chiêu Dao tròn mắt nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng Trình Tranh lại lật ngang nằm cạnh nàng, Chiêu Dao cau mày khó chịu nói:

"Bệ hạ...nếu muốn ngủ cũng cởi giày và đồ ra đã, người ngủ với đống tóc búi cao trên đầu không đau sao?? Nhanh lên!!"

Trình Tranh: "Lần đầu tiên ta nghe có phi tần bảo hoàng đế của mình rằng phải tự cởi đồ và xin phép ở lại đấy"

Chiêu Dao: "Thần thiếp là Chiêu Dao chứ không phải Từ Tiểu Cầm đâu, nếu không muốn thì bệ hạ về đii"

Trình Tranh: "Đừng mà, trẫm thay y phục liền"

Tô Tô đứng bên ngoài nghe hai vị bên trong đùa giỡn ì đùng thì biết rằng bản thân nãy giờ uổng công canh xem có đánh nhau không còn vào phụ đành lủi thủi đi về phòng...