Hồ Yêu Nương Nương

Chương 18



Đêm hôm đó kì lạ là chả có tiếng khóc than hay tiếng hát vu vương của người phụ nữ nào cả, Sở Tiêu và Mộc Nhĩ thức canh đến tận khuya chả thu được lợi ích gì, sáng hôm sau cả đám cùng đi đến những khu nhà lân cận, nhìn thấy đám con nít chơi đùa với bầy mèo đen, trắng..

Tô Tô bước tới, vui vẻ làm thân với tụi nhỏ rồi nói:

"Cho tỷ chơi cùng với có được không?? Tỷ tỷ thích mèo lắm"

- "Được ạ!!"

Tô Tô ngồi xuống ôm lên chú mèo to nhất trong đàn, ánh mắt vào vàng kim sáng chói, chiếc chuông trên cổ đung đưa reo lên leng ceng rất vui tai, cô nhìn chú mèo nhỏ chăm chú rồi lôi ra một cộng cỏ lao, con mèo đen lập tức cuốn theo món đồ chơi, xoay đi xoay lại vài vòng, cô thuận thế dùng chút yêu thuật nho nhỏ ám lên thân con mèo, sau khi chơi xong, Tô Tô bước về phía Chiêu Dao nhẹ nhàng gật đầu ra dấu.

Đợi khi ba huynh đệ đi hỏi xem tình hình trở lại, Chiêu Dao bún tay lập tức con mèo vừa nãy chợt ngừng động, ánh mắt biến thành màu đỏ, biểu cảm hung dữ nhe nanh chợp lấy đứa nhỏ gần nhất mà cào cấu, người mẹ đứng gần đó hốt hoảng chạy đến, dường như quên đi mất điều gì ôm lấy con mình, van xin tha thiết:

"Đừng mà, đừng ăn thịt A Bảo, cầu xin các người đấy, đừng lại đây"

Vừa nói người phụ nữ vừa đá con mèo văng xa, chiếc vòng trên cổ chợt rớt ra, mèo đen ngay tức khắc cũng mất mạng, chưa đầy mấy giây thì xác đã khô lại, bóc mùi nòng nặc, mọi người xung quanh thấy vậy vô cùng hoảng sợ, hổn loạn chạy về nhà, chỉ có đám mèo lại ở lại, nhìn chằm chằm bọn họ:

Mộc Nhĩ: "Trời ạ, bây giờ còn có miêu tinh đây này, lúc nhỏ đọc sách cứ tưởng là truyền thuyết từ nghìn năm trước, không ngờ bây giờ có cơ hội gặp rồi"

Sở Tiêu: "Còn mà bất ngờ với thích thú được thì cũng hay cho đệ đấy, Mộc Nhĩ"

Mộc Nhĩ: "Chứ còn làm được gì, đánh hay không đánh cũng chết thôi!!"

Chiêu Dao: "Cái gì mà đánh hay không đánh cũng chết, quên mất thứ tối qua ta đưa cho các ngươi rồi sao??"

Đúng vậy, tối hôm qua Chiêu Dao và Trình Tranh cũng thức canh tiếng hát nhưng cũng chả thấy gì, sợ là bọn chúng đã biết chúng ta đến rồi nên chả dám manh động nữa, Chiêu Dao có chút lo lắng và bất an liền sai Tô Tô nửa đêm đi kiếm thứ mà loài miêu tinh sợ nhất chính là...sả và quýt, nghe thì chả có gì phải sợ nhưng quả thật hàng ngàn năm nay, chả có con mèo nào thích những thứ này, đặc biệt khi biến thành người chúng lại càng không thích hơn vì nếu những mùi này quá nồng thì có thể chúng sẽ bị biến lại thành nguyên hình trong nửa canh giờ.

Tô Tô dùng chút yêu thuật phong ấn lại cửa nhà của người dân, trong tay là túi thơm to đùng với xả băm mà hôm qua thức đêm để làm, bên trong còn có mê dược, lúc đám mèo vồ lên tấn công, thì đống xả cũng được tung ra, Đường Trình Tranh nhân lúc đám mèo quéo cả người lại liền một kiếm chém đứt những cái vòng cổ trên thân chúng.

Chiêu Dao cảm nhận được sự nồng nặc của máu tươi, lập tức lao đi không nói gì, bốn người còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo, đến trước cửa nhà quan huyện đã thấy trong sân rải rác xác người, Tư Lợi đã chết, xác treo trước cửa phủ, bên trong là đám lính vệ cùng Đông gia chủ cũng bị xử lý theo.

Trình Tranh: "Là đang thử thách sức chịu đựng của chúng ta sao?? Lần đầu tiên...trẫm đấu với một thế lực còn hơn cả binh giặc, hoàn toàn không chiếm được thế thượng phong"

Chiêu Dao: "Sợ cái gì, chẳng qua chỉ là những con mèo cỏn con, còn dám ngông cuồng trước mặt ta???"

Vừa dứt lời Chiêu Dao đã phóng đi đến trước khu nghĩa trang, đang ban ngày mà trời cứ như là lúc xế chiều, âm u, tối mịt, nhìn cánh cửa lớn để tên Hạnh Phúc, nàng bước vào trong lạc giữa vùng sương mù không rõ hướng đi, xung quanh thân thể phát ra luồng ánh sáng như ngăn cách giữa nàng và đám khí độc, đứng yên tại chỗ, nàng cảm nhận là khung cảnh chuyển động rất nhanh.

Chiêu Dao: "Với chút yêu lực của các ngươi còn muốn mê hoặc ta?? Còn không mở con mắt mèo của các ngươi ra xem rõ ta là ai??"

Luồng khí độc dần tan biến, để lại khung cảnh không phải là những ngôi mộ mà là một yêu phủ rất lớn, từng khối gạch đen và xương cốt người chết làm vật trang trí, nơi đây dậy lên một mùi hôi cực khó chịu, lúc bên trong bước ra một con miêu tinh hình người, ỏng ẹo sải bước thì bên ngoài đồng đội của nàng cũng đến.

Nhìn thấy bên trong là toà phủ còn lớn hơn cả Đại Vương Gia và Nhị Vương Gia phủ gợp lại, bọn họ như chết trân, rõ ràng bên ngoài chả thấy gì cả, Đường Trình Tranh chạy đến bên cạnh nàng rồi bảo:

"Nàng chạy nhanh thế làm gì?? Nếu không có Tô Tô dắt đi sớm đã lạc mất nàng rồi, có bị thương không??"

Chiêu Dao: "Thiếp không sao, xin lỗi vì đã bỏ mọi người lại"

Mộc Nhĩ: "Ai yo, không sao!! Chắc là kẻ thù của cô đúng không?? Chạy nhanh thế còn gì, giết lẹ xử lẹ còn về nhà ăn cơm"

- "Các ngươi thật mất lịch sự, đến nhà người khác đạp cửa xông vào thì thôi còn đòi chém đòi giết chủ nhà, chả xem bọn ta ra gì cả!!"

Chất giọng mềm mại, yểu điệu vang lên, trong không gian này nó dường như xoa diệu được sự mệt mỏi của con người, Mộc Nhĩ và Sở Tiêu có chút mơ hồ rồi...

Tô Tô: "Chứ các ngươi có là cái thá gì đâu mà phải xem với cả ngắm, nhanh đưa bọn ta đến gặp Miêu Vương các ngươi đi"

- "Muốn gặp Miêu Vương còn phải xem các ngươi có bản lĩnh lớn cỡ nào, TỨ MIÊU!!"

Ngay tức khắc từ đâu xông ra bốn con miêu tinh giống hệt nhau, cuộc chiến một-một rất nhanh diễn ra và có kết quả, Mộc Nhĩ bị đem đi trước, Tô Tô chỉ cứu lại được Sở Tiêu, Đường Trình Tranh rất cứng cỏi đả thương được một người, có điều..yêu thuật là thứ hắn không thể đánh bại được, khoảng khắc sắp bị tấn công, may mà Chiêu Dao đến đỡ lấy giúp một nhát, nhìn nàng một tay bóp nát đi thân thể và linh hồn của bọn chúng, hắn lại có một suy nghĩ khác biệt...

Vào đến bên trong, ngồi chễm chệ ở gian điện nguy nga lộng lẫy, Chiêu Dao nhìn xung quanh chả có ai lập tức lên tiếng trêu chọc:

"Từ khi nào miêu tinh các ngươi lại ở dơ như thế hả?? Ngoài phủ thì hôi thối xác chết, bên trong thì hôi chua mùi lâu ngày không tắm, đến bao giờ mới sạch sẽ như người ta đây"

Nghe lời chăm chọc như vậy, bản tính của miêu tinh dễ gì cho qua, mặc dù biết là nàng dụ bọn chúng ra nhưng vẫn là cố ý dính bẫy vì không chịu được sự chê bai này, đột ngột một con miêu tinh xuất hiện, cũng là nữ nhân, có điều dáng người đầy đặn, khuôn mặt phải nói là rất đẹp, đẹp hơn tất cả các tài nữa, quốc nữ ở thành Đại Kim, Trình Tranh nhìn người trước mắt bận lên bộ y phục lộng lẫy nhưng rất mỏng manh, lộ cả mớ da thịt trắng nõn nà, làm hắn có chút đỏ mắt và đỏ mặt, đành quay đi chỗ khác.

Cô ta bước lên phía trước, mỉm cười nguy hiểm rồi lên tiếng chào hỏi:

"Lâu quá không gặp Chiêu Dao, còn nhớ ta chứ??"

Chiêu Dao: "Lâu quá không gặp khiến cái miệng thối của ngươi cũng cả gan gọi thẳng tên ta như vậy sao, Kiều Mạn Nhu!??"

Mạn Nhu: "Nè, sao mà từ lúc ngươi bước vô đây là cứ liên tục chửi mắng ta và tiểu phủ của ta dơ bẩn vậy hả?? Ta trước giờ rất ghét sự dơ bẩn đặc biệt là tộc hồ ly các ngươi đấy"

Chiêu Dao: "Đừng có giả vờ ở dơ mà sợ đồ dơ, với lại nhìn vô cũng biết ai sạch ai bẩn rồi, tiểu linh miêu!!".

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Lời nói vừa thoát ra khỏi đầu môi, Mạn Nhu lập tức lao đến tấn công Chiêu Dao, còn chưa kịp đụng được đến tà váy của nàng, Tô Tô đã bay đến quyết chiến một trận, tuy rằng tu vi và yêu lực của Tô Tô thấp hơn Mạn Nhu nhiều nhưng hồ ly và mèo thì rõ ràng ai cũng không hơn được ai, có thể cầm cự được kha khá thời gian.

Nhân lúc cả hai đánh nhau, Chiêu Dao dẫn Trình Tranh và Sở Tiêu tấn công vào bên trong đại lao sâu dưới lòng đất, bên dưới có rất nhiều nam nhân bị giam giữ, có một số đã sớm mất mạng vì bị hút hết dương khí, một số khác vẫn còn bị xiềng xích để thử thuốc, còn người nào biết võ công, tập luyện từ nhỏ thì bị treo lên giá đỡ dùng để luyện thuốc, nếu thành công thì yêu lực và tu vi của bọn miêu tinh sẽ tăng lên rất cao, chính thức bước vào tu tà đạo.

Nhìn Mộc Nhĩ bị treo trên cao nhất, là người có dương khí tốt nhất, khoẻ nhất, có điều không biết nhị vương gia đây đã bị hạ thuốc chưa... Đường Trình Tranh và Sở Tiêu đến đỡ Mộc Nhĩ xuống, Chiêu Dao tranh thủ kiểm tra giúp anh ta, phát hiện viên đan dược vẫn được giữ ở cổ họng chưa nuốt xuống, vẫn rất thông minh.

Chiêu Dao dùng chút nội lực, một chưởng lên khuôn ngực đẩy viên thuốc ra ngoài, lúc văng ra dưới đất dần tan đi để lại một loại trùng nhỏ, vật này sẽ sinh sôi trong cơ thể, lấy máu và nội tạng làm thức ăn, khi rút hết máu trên cơ thể liền có thể luyện người thành đan dược, Chiêu Dao dần dần giải thích với bọn họ:

Sở Tiêu: "Không ngờ..bọn chúng lại dùng cách tàn nhẫn như vậy làm hại con người, gì mà dùng người luyện đan chứ?? Đi ngược với luân thường đạo lý, không thể hiểu được"

Chiêu Dao: "Trước khi Kiều Mạn Nhu lên ngôi, miêu tinh vẫn luôn ẩn nấp mà sinh sống, chỉ có tộc Hồ ly luôn rong rủi khắp nơi để sinh tồn nhưng không biết vì sao bây giờ linh miêu lại bành trướng và tàn nhẫn như vậy"

Trình Tranh: "Mau rời khỏi đây đi, còn mau đi xem Tô Tô thế nào rồi!!"

Chiêu Dao gật đầu, mở dây xích và cửa địa lao cho những người ở đây, đánh thức bọn họ dậy ai nấy cũng mơ hồ nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, sau khi quay về ra gần cổng nghĩa trang, đám miêu tinh tụ tập vô cùng đông, Tô Tô đánh không lại, bị trói và treo ở trên cây, máu không ngừng tuông xuống, Chiêu Dao nhìn thấy cảnh này trong lòng vô cùng tức giận và áy náy, đáng lẽ ban nãy nên giết luôn con mèo Kiều Mạn Nhu kia.

Mạn Nhu: "Sao nào?? Có phải cảm thấy cứu người rất dễ không?? Nhờ ta mở đường cho các ngươi đấy, chơi nhiêu đó đủ rồi, kết thúc sớm đỡ đau khổ vậy, Hồ Chiêu Dao??"

Luồng sương gió từ đâu lại nổi lên, cuốn đi một số cây cỏ gần đó, đám người yếu ớt phía sau càng không trụ được, đã ngã gần hết, Chiêu Dao tạo nên màng chắn lớn cho bọn họ, ít nhất có thể bảo vệ họ không bị cuốn đi.

Trình Tranh: "Chiêu Dao!! Để trẫm đánh cùng nàng, thả bọn ta ra đi"

Chiêu Dao: "Không được!! Ra ngoài chỉ có chết mà thôi, để mình thiếp giải quyết bọn chúng, nhanh thôi!!"

Mạn Nhu: "Hahahaha ngươi nghĩ bọn ta dễ bị đánh bại giống lúc trước lắm sao?? Miêu tinh luôn ẩn nấp sinh sống để không gây hại cho con người và thế gian này vốn rất yên ổn nhưng tại sao lại cứ hết lần này đến lần khác con cháu của miêu tinh vẫn luôn bị con người xâm phạm bắt giữ và ăn thịt, lóc da đem bán, dần dần trong tộc từ hàng trăm hàng ngàn người chỉ còn lại mấy chục sinh mạng yếu ớt, vậy thì...để bọn họ thấy miêu tinh không dễ gì bị ăn hiếp và biến mất như vậy"

Vốn dĩ mèo con là loài động vật có thể làm bạn với con người nhưng vì bọn lâm tặc hoặc những người dân sống gần núi non không có gì để săn bắt, liền ra tay với đám mèo hoang trong núi, do lời dặn của tổ tiên và tiên miêu vương rằng không được dùng yêu thuật với con người mà đám mèo bị cưỡng chế đem đi, bị ăn thịt, bị bán, bị dẫm đạp, đến khi Kiều Mạn Nhu chứng kiến tiên miêu vương cũng là mẹ của cô và em gái cũng bị bắt mất, sự phẫn nộ, sự tuyệt vọng và đau lòng dần dần nuôi lớn dã tâm thù hận của cô, khi trong lòng đã được điểm lên ngọn lửa căm hận cũng là lúc Mạn Nhu hoá thành người khi chỉ mới được mấy trăm năm tu vi.

Mạn Nhu: "Ngươi nói xem..là ai đáng trách, là ai đáng hận, ta làm những điều này là sai sao?? Suy cho cùng là con người ép ta trở nên như vậy, bản thân ta cũng chỉ muốn yên ổn sống bên gia đình và gia tộc nhưng bây giờ...mọi thứ đều không còn nữa rồi"

Nhìn Kiều Mạn Nhu thân thể run lên, ánh mắt từ vàng chuyển sang đỏ, răng nanh cũng mọc ra dài hơn, dáng vẻ xinh đẹp, mỹ miều ban nãy hoàn toàn bị thay thế bởi những chiếc móng vuốt sắc nhọn và ba cái đuôi vô cùng dài và to, Chiêu Dao cau mày lớn tiếng nói:

"Kiều Mạn Nhu ngươi vậy mà lại dám tu thuật Tam Thức của mèo ba đuôi sao?? Có phải muốn tự mình giết mình không??"

Mạn Nhu: "Vậy thì thế nào?? Cho dù hôm nay ta có chết thì cũng cái trấn này cũng vĩnh viễn không được yên ổn, ta chết rồi thì ta sẽ lại được gặp gia đình mình thêm một lần nữa"

Giọng nói mang theo tiếng sét đánh vang trời mây, Kiều Mạn Nhu bay đến với khí tức bức phàm dường như đã tu hoàn chỉnh hết tam thức, yêu lực của cô ấy bây giờ có khi muốn vượt qua Chiêu Dao mất rồi.