Hồ Yêu Nương Nương

Chương 21



Hôm nay là ngày mà các quan chức trong triều cùng một số gia thế lớn mạnh khác từ ngoài cung vào tặng lễ quà cho Từ Tiểu Cầm, có lẽ hôm nay Đường Trình Tranh cũng sẽ sắc phong phi vị mới cho cô ấy, Chiêu Dao ở cung của mình đang trang điểm và sửa soạn đơn giản, nhìn bộ quần áo mà Đường Trình Tranh đã ban cho rất lâu bây giờ mới có dịp mặc nhưng lại mặc đi chúc phúc cho hắn và người khác, cảm thấy có chút buồn cười.

Nghe bên ngoài nao nức người người đang đến đại điện cứ như đi trẩy hội, Chiêu Dao thầm tưởng tượng liệu bản thân nếu cũng có hỷ giống như Tiểu Cầm thì có ai sẽ đến chung vui với nàng không?? Tô Tô từ ngoài cửa chạy vào to tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng:

“Nương nương, tìm thấy rồi!!”

Chiêu Dao: “Rớt ở đâu thế??”

Tô Tô: “Rớt trong chậu cây trên đường chính đến cung chúng ta ạ!! Nô tì đã rửa sạch rồi”

Nói rồi, Tô Tô bước đến cài lên trên đầu nàng một cây trăm bạc hoa mai xinh xắn. Ngồi trên chiếc ghế cao trong gian điện, Chiêu Dao đột nhiên cảm giác có chút lạc lõng và cô độc, bên trên nữa là Thái Hậu, Hoàng Đế và Tiểu Cầm đang rất vui vẻ cùng mọi người nói chuyện, buổi tiệc bắt đầu với màn múa lông vũ đặc sắc của nhóm kĩ nữ nổi tiếng nhất ở kinh thành.

Hoàng Thái Hậu nhìn Chiêu Dao cứ đăm đăm ăn uống, nheo cặp mắt đã có nếp nhăn lại rồi lên tiếng nói:

“Điệu múa lông vũ này kèm tiếng trống đánh rất nhanh khiến người xem rất thích thú, ai gia nghe nói rất khó để học, ai gia nhớ rằng…Chiêu Nghi quý nhân rất có năng khiếu về múa hát, có thể thể hiện một chút coi như là quà tặng cho Hoà An quý nhân không??”

Lời đề nghị của Thái Hậu khiến nàng trở thành tâm điểm lớn nhất, cứ mỗi lần có đoàn múa thì y như rằng Chiêu Dao lại bị chỉ điểm, nàng khẽ nhăn nhó nhưng cũng lập tức mỉm cười trở lại, nhẹ nhàng lau miệng rồi cung kính đối đáp với Thái Hậu:

“Hoàng Thái Hậu đã chỉ điểm thần thiếp như vậy thì tất nhiên thần thiếp cũng không thể từ chối, để điệu múa kế tiếp này làm món quà chúc mừng Hoà An quý nhân và Hoàng Đế đã có con trai nối dỗi, trăm năm hạnh phúc”

Lời chúc của nàng cứ như là người ngoài chúc phúc cho đôi tình nhân trẻ vậy, ai nấy cũng xì xào có vẻ Chiêu Dao đang lùi lại nhường Tiểu Cầm đi trước một bước, Đường Trình Tranh có vẻ không vui khi nhìn nàng vẫn ung dung vui vẻ, hắn một cái cũng không thèm liếc đến nàng ngược lại Tiểu Cầm lại rất vui mừng nói:

“Cảm ơn lời chúc của Chiêu Nghi quý nhân nhưng…sao cô lại chắc nịch trong bụng ta là con trai chứ??”

Chiêu Dao khẽ mỉm cười nhìn trong bụng là luồng khí dương mùa xanh hừng hực cháy, nàng phút chốc thật sự mừng cho cô ấy, liền mở miệng nói:

“Thần thiếp…chỉ đoán vậy thôi, nếu sau này thật sự là con trai chỉ mong Hoà An quý nhân thường xuyên cho con của người đến cung thần thiếp chơi, Chiêu Dao cũng rất thích con nít đấy”

Chiêu Dao bắt đầu đổi cách xưng hô ngay trên đại điện khiến Tiểu Cầm càng ngạc nhiên khi thấy nàng chịu thu mình lại thấp đầu tôn trọng mình, Tiểu Cầm trong lòng vừa thắc mắc lại vừa lâng lâng hạnh phúc.

Nàng bước ra giữa đại điện lớn, mọi ánh mắt đều chăm chăm nhìn nàng, cầm trên tay khúc quạt lông vũ lớn che đi gương mặt, để lại thân hình uyển chuyển và dẻo dai nhảy múa cho mọi người xem, tiếng trống mạnh mẽ, bước chân lại nhẹ nhàng như bay bổng của nàng khiến mọi người rất bất ngờ và thích thú.

Đường Trình Tranh vẫn cứ bị thu hút như ngày đầu gặp nàng, có điều lần này lại là chút cảm giác khác lạ, điệu cuối cùng trong bài Chiêu Dao dùng lực bay lên giữa không trung để kết thúc nhưng chân lại hụt lực, trẹo sang một bên làm Chiêu Dao cũng nghiêng người về phía sau, cứ ngỡ bản thân sẽ thành trò cười hôm nay thì một thân nam tử hán nào đó đã lao đến đón nàng vào trong vòng tay, cả hai xoay vòng hoa lệ trước mặt mọi người rồi đáp xuống an toàn, lúc này Đường Trình Tranh cũng đã đứng trước mặt bọn họ, hắn cũng nhanh nhưng không kịp lúc.

Người nam nhân này có vết sẹo bên mặt phải, Chiêu Dao bước xuống nhưng vẫn đau điến vì cổ chân đã trật, Đường Trình Tranh dìu nàng gượng cười, gật đầu cao lãnh cảm ơn người trước mắt:

“Đa tạ…Đường Quận Vương!!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Đường Thạc Di: “Chỉ là chút trùng hợp, may mà đỡ được Chiêu Nghi quý nhân, bệ hạ không cần khách sáo với hạ thần!!”

Hắn bế nàng một mạch bỏ đi trước mặt mọi người, Tiểu Cầm ngồi đó tiếc nuối nhưng không thể níu giữ hèn hạ được, sự chú ý của Thái Hậu giờ đây chuyển hoàn toàn sang một vị khách mời đặc biệt trước mặt, rất lâu rồi bà không gặp người này, phải nói là nhìn người nhớ chuyện xưa, ký ức năm nào ùa về như thác đổ.

…----------------…

Đường Trình Tranh ngồi ngay ngắn trên giường của Chiêu Dao, sắc mặt tệ hơn bao giờ hết, nàng biết hết, biết vì sao hắn lại tỏ ra cái biểu cảm đó, Chiêu Dao thầm cười rồi cao giọng nói:

“Bệ hạ còn giận thần thiếp à?? Người nên giận không phải là Chiêu Dao sao??”

Nghe nàng ngược lại trách móc mình, hắn có chút bực dọc quay sang nói:

“Nàng có phải ỷ lại trẫm sủng nàng rồi muốn làm gì thì làm có phải không??”

Chiêu Dao: “Thần thiếp đã làm gì sai ạ??” - nàng vẫn trưng cái mặt ung dung của mình ra mà hỏi.

Trình Tranh: “Việc Hoà An có thai là vì nàng muốn, việc trẫm phải ra mặt giả vờ ăn mừng, cho mọi người thấy trẫm và Hoà An tâm đầu ý hợp, nàng ấy nhất định sẽ là Hoàng Hậu cũng không phải là ý nàng muốn sao??”

Chiêu Dao nhận thấy trong ánh mắt và lời nói của hắn chứa đầy sự chán trường và ủy khuất cứ như bị ức hiếp đã lâu, mà sự ức hiếp này không thể đánh trả, nó là sự chịu đựng về tinh thần và tâm lý, những sự việc này hoàn toàn không phải ý hắn muốn. Nhìn nàng chả hề hứng với cảm xúc và tình ý của hắn, Đường Trình Tranh càng tức và khó chịu hơn, chả nói năng gì thêm hắn đã đứng bật dậy bỏ đi.

Chiêu Dao ngơ ngác vươn tay níu kéo thì vạc áo sớm đã rớt ra khỏi tay nàng, nhìn bóng dáng của vị quân vương rời đi trong sự ức chế, nàng biết bản thân đã hoàn toàn chọc đến giới hạn và sự kiên nhẫn của một vị vua trẻ đầy sự háo thắng.

Nhìn lại cổ chân đã bằm đen tím, cử động không nổi của mình, nàng thở dài lại lần nữa ngu ngốc tự mình hại mình, gọi Tô Tô đến mời thái y qua xem, lát sau người đến chính là Ngụy thái y - ông trang nhã bước vào, cuối đầu hành lễ với nàng rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, xem xét bên chân trái đã sưng rất to.

Chiêu Dao: “Thái y viện không có thái y nào rảnh sao, sao lại để chính ngự y ngài đến đích thân thăm khám cho ta thế??”

Ông ung dung một bên chữa trị, xoa thuốc, một bên nói chuyện với nàng:

“Bẩm nương nương, thái y viện gần đây phái khá nhìu người đi giao lưu học hỏi ở các nước khác, trong viện chỉ còn lại một số lão thái y đã lớn tuổi và hạ thần mà thôi, cho nên thần mới đích thân đến thăm khám”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu nhìn lại dưới chân đã được băng bó xong từ khi nào, quay sang nhìn ông thì có vẻ Ngụy Triết có điều gì muốn nói:

Chiêu Dao: “Ngài có việc gì muốn hỏi sao Ngụy thái y!??”

Ngụy Triết: “À…thật ra lần trước cùng nương nương đến Phúc Giang làm việc, thấy phong thái và cách hành việc của người khiến thần có chút để ý đến, hơn nữa lúc khám tử thi, nương nương không ngại hôi thối và dơ bẩn cùng các tháI y xem xét kĩ càng, nhận ra một số điểm nghi hoặc rất chính xác đến cả các phó thái y lâu năm cũng không nhìn ra được, thần tự hỏi có phải nương nương cũng từng học qua y dược”

Nhìn dáng vẻ của vị thái y dường như muốn học hỏi gì từ nàng, Chiêu Dao trong lòng chỉ đang oán trách lúc đó bản thân đã thể hiện quá nhiều, nàng khẽ gượng cười, khách khí đáp:

“Ta nào có học qua y dược chỉ là đọc sách nhiều, may mắn là một vũ nữ nhưng lại được dạy bảo nhiều hơn người khác một chút mới có thể quan sát và nhận biết được kha khá chuyện, đa tạ Ngụy thái y đã quá lời khen!!”

Ánh mắt ông dần rũ xuống nhưng có vẻ vẫn rất muốn cùng nàng giao lưu qua lại liền tỏ ý nói:

“Hạ thần cả gan đề nghị nếu như nương nương có hứng thú về y dược có thể thường đến thái y viện tìm thần học việc, tuy rằng thần không nhận đồ đệ nhưng vẫn có thể dạy nương nương nhiều thứ khác”

Nghe lời mời thành thật và gan dạ của ông, Chiêu Dao rất ngạc nhiên vì bề ngoài của ông rất bình đạm và trầm lặng nhưng khi nói về y dược lại hoạt bát và vui vẻ hơn rất nhiều, nhìn thấy Chiêu Dao đơ ra, ông nghĩ bản thân đã quá lời liền vội vã kê đơn rồi rời đi:

“Xin nương nương thứ lỗi nếu thần đã quá lời, đây là đơn thuốc của người, mỗi ngày sắc ra ba lần uống đều đặn bảy ngày sẽ hết, nhớ là tránh ăn đồ phong hàn, thần xin cáo lui!!”

Nói rồi ông nhanh chóng ra về, để lại Chiêu Dao đờ đẩn với đám người ở cung thành này, nằm dài ra giường ngủ, nàng nhắm mắt dần dần rơi vào giấc ngủ, mơ màng về chuyện rất lâu về trước…

"A Phi!! Đợi ta~" - thanh âm của người phụ nữ xinh đẹp khoác chiếc áo choàng lông ấm áp chạy giữa trời đông gió tuyết, phía xa là một nam nhân cao lớn, dáng vẻ thanh tú cả thân toát lên vẻ quý tộc.

- "Nàng chậm thôi!! Đừng chạy nhanh, t-…cẩn thận!!

Vừa dứt lời người phụ nữ đã ngã dưới lớp tuyết dày, vị nam nhân kia cũng nhanh chóng chạy đến đỡ cô dậy, cả hai ôm nhau xuýt xoa rồi lại bật cười hạnh phúc, cô gái nói:

- “Hết đông…chàng lại phải rời đi sao??”

- “Đúng, không lâu nữa ta sẽ đón nàng về quê nhà của ta sinh sống, ở đó nàng sẽ có tất cả và có cả ta nữa

Người phụ nữ bĩu môi, lộ vẻ không nguyện ý: "Ta không thèm giàu sang, ta chỉ muốn ở đây với đồng tộc và cùng hoa đào cùng tuyết sống chung một đời, chàng…không thể đến đây vì ta sao??"

Chàng trai khẽ mỉm cười, hôn lên trán cô, thì thầm nói: "Phận làm kẻ gánh vác cả giang sơn và sự tín nhiệm của rất nhiều người, trong tay ta là mạng sống của vô số thần dân, nếu thoả lòng nàng lại không thoả lòng dân, ta thật sự cũng không biết làm sao??"

Cả hai cứ ôm nhau, mỗi người mỗi tâm, dù tình ý tràn đầy nhưng vẫn không thể hướng về nhau