Hồ Yêu Nương Nương

Chương 22



Do sơ suất nhỏ ở buổi tiệc khiến Chiêu Dao không thể nâng đỡ Lý Vi ở đó, may mà nghe Tô Tô bảo Tiểu Cầm rất thích hai bức tranh đó, còn giữ Lý Vi lại bên cạnh để nói chuyện nhiều hơn, còn Lý Tư cũng chỉ qua loa cho xong nhưng cũng ở lại cùng em gái còn Lý Viêm có việc bận không nán lại được lâu.

Mới sáng sớm Tiểu Cầm đã đến trước cửa cung, có vẻ là đến thăm hỏi sức khỏe của nàng, đám nô tì ra mở cửa mời cô ấy vào trong, chốc lát Chiêu Dao cũng xuất hiện, nhìn Lý Vi đứng bên cạnh cầm hộp quà nhỏ, khoé mắt đã hiện ý cười mãn nguyện, cả hai ngồi đối diện, nhu nhã uống trà:

Tiểu Cầm: “Ta mang đến một chút nhân sân và số thuốc bổ mà các quan thần hôm qua có dâng tặng đến cho cô, mau mau khoẻ lại còn lo cho bệ hạ nữa”

Chiêu Dao: “Cảm ơn Hoà An quý phi đã đến thăm hỏi còn tặng nhiều đồ như vậy, chân ta cũng bị thương nhẹ mà thôi, không cần cầu kì như thế”

Nghe Chiêu Dao xưng hô như vậy, Tiểu Cầm nhẹ nghiêng đầu khó hiểu hỏi:

“Chiêu Nghi nói gì vậy?? Ta vẫn là Hoà An quý nhân mà thôi!! Sao lại xưng hô như thế??”

Chiêu Dao ngạc nhiên, không phải hôm qua nên lên phong vị rồi sao?? Tại sao vẫn là quý nhân, nàng đáp:

“Hôm qua, không phải…!??”

Tiểu Cầm: “Cô chắc chưa nghe kể gì đúng không, bệ hạ đưa cô về thì cũng không trở lại buổi tiệc nữa, tối qua đến sáng nay cũng không lên triều, ở trong đại cung nhốt mình xử lý công vụ, ăn uống cũng ít hẳn, có vẻ hai người đã cãi nhau đúng không??”

Tiểu Cầm tuy rất buồn khi bản thân không phải là nỗi bận tâm của Trình Tranh, tất cả mọi thứ cứ xoay quanh Chiêu Dao, đến cả cái thai trong bụng có vẻ cũng chỉ chiếm được một phần trong lòng hắn, Chiêu Dao nhìn thấu tâm tư của Tiểu Cầm, vội vàng nói:

“Ta và bệ hạ không cãi nhau, có lẽ là thật sự bệ hạ có việc bận, cô đã đến thăm ngài ấy chưa??”

Tiểu Cầm: “Đi rồi nhưng bệ hạ không gặp bất cứ ai cả”

Chiêu Dao: “Ta sẽ đến thăm bệ hạ sau, sức khỏe của cô thế nào rồi??”

Tiểu Cầm: “Rất tốt, cái thai cũng không hành ta lắm, hi vọng nó sẽ ra đời khoẻ mạnh”

Có lẽ việc có thai khiến Tiểu Cầm rất vui vẻ, hơn nữa Chiêu Dao thấy nỗi bận tâm của cô ấy đã thiên về đứa con trong bụng nhiều hơn, Trình Tranh về sau chắc cũng chả được yêu mến như trước nữa, Chiêu Dao ánh mắt nhẹ rũ xuống chiếc bụng chưa to lắm của cô, ôn nhu nói:

“Để có nó chắc chắn cô rất vất vả van xin bệ hạ, ta không cười nhạo hay đắc ý gì cả, chỉ là về sau có nó rồi, có không cần bận tâm bệ hạ có yêu cô hay không, dù gì về sau nó sẽ là người cô yêu nhất và cũng yêu cô nhất, cứ thoải mái và nhàn hạ mà sống qua ngày, tự do…ở trong cung chỉ đến được mức đó thôi!!”

Chiêu Dao ngước lên nhìn Tiểu Cầm, ánh mắt cô đã dần buồn bã hơn nhưng nàng nói rất đúng, chỉ như thế trong tâm mới yên ổn được, Tiểu Cầm nói:

“Nói ra thì dễ nhưng làm mới khó, về sau khẳng định sẽ có rất nhiều phi tần khác đến, cũng giống ta có thai, đến lúc đó không lo cũng không được”

Chiêu Dao: “Ta thấy cô giống như là Hoàng Hậu của cả nước Đại Kim này vậy, chưa được lập đã lo lắng đủ thứ, cô không mệt sao?? Ai đến cũng được, ai mang thai cũng vậy, cô có dã tâm thì đi tranh giành, không có thì cứ yên phận mà sống, nếu được…còn có Chiêu Dao ta đây, ai dám đến hãm hại cô chứ??”

Tiểu Cầm: “Tại sao lại…đứng về phía ta?? Không phải lúc trước vẫn luôn đối đầu với ta sao??”

Chiêu Dao: “Ai đối đầu với cô chứ?? Là tự cô nghĩ như vậy thôi, ta luôn giữ tâm thế kết giao liên thủ, chỉ có cô là nghĩ nhiều rồi tự mình làm mình buồn, phụ nữ mà cứ mãi sống vào nam nhân thì chung quy chỉ có hiu quạnh mà chết đi mà thôi, nhất là trong cái chốn hậu cung này”

Tiểu Cầm nhìn Chiêu Dao như một ánh mắt khác, nàng rất mạnh mẽ và có suy nghĩ rất mạch lạc, không lạc hậu và suy thoái như phụ nữ xưa nay, có điều Tiểu Cầm điểm này lại không bì được, cô khẽ mỉm cười đùa cợt:

“Nếu như ở Minh Lan Quốc có lẽ cô sớm đã thành quan hoặc thậm chí có thể xưng đế, ở đó phụ nữ họ kiên cường và độc lập hơn rất nhiều, cô rất giống bọn họ”

Chiêu Dao: “Thôi, hôm nay không phải lúc để tâm tình quá nhiều, cô quay về sớm nghỉ ngơi đi, à mà…vị này từ nãy đến giờ im lặng nhưng có vẻ khác với cái nô tì khác, là tiểu thư nhà ai sao??”

Tiểu Cầm: “À…là tiểu thư nhà Lý gia, rất giỏi giang và hoạt bác, những kiến thức sâu rộng của cô ấy khiến ta rất thích thú nên giữ lại vài ngày bầu bạn ấy mà”

Lý Vi: “Thưa nương nương!! Thần nữ là Lý Vi, không dám nhận là học nhiều chỉ qua chỉ là đọc qua vài cuốn sách, may mà Hoà An quý nhân vừa hợp ý nên mới có thể nói nhiều như vậy”

Chiêu Dao: “Ta thấy Lý tiểu thư cũng khá giống tính cô đấy, có thể cân nhắc để cô ấy vào cung là thư đồng cho cô, tiện thể để cô ấy đến Quốc Tử Giám học hỏi, về sau ắt sẽ thành tài”

Tiểu Cầm: “Nhưng…Quốc Tử Giám xưa nay không dạy nữ nhi chỉ có các hoàng tử, tiểu thiếu gia của vương quý tộc mới được đến học, rất nghiêm khắc và nhiều tục lệ lắm”

Chiêu Dao: “Chuyện này…có thể xin bệ hạ, ta và cô có thể thử xem sao?? Thấy thế nào??”

Tiểu Cầm có chút e ngại nhưng vẫn gật đầu đồng ý là vì cô cũng muốn học, muốn tinh thông địa lý, giỏi như nam nhân, lời nói của Chiêu Dao như chọc vào tư tưởng của cô không ít.

Buổi trưa nắng nóng của mùa hè khiến mọi người cảm thấy bức rức khó chịu, con đường trong cung hằng ngày ít người tới lui nay cũng đông hơn bình thường, chủ yếu là các nô tì, nô bộc, lính canh,…v.v…tìm kiếm chỗ trú mát nhưng có vẻ rất khó khăn, đúng lúc Chiêu Dao định ra ngoài thì bắt gặp bọn họ chạy tới chạy lui tránh nóng, nàng hỏi:

“Các ngươi…đang làm gì thế?? Cứ chạy tới chạy lui kiếm gì vậy??”

Bọn họ người cầm tán cây to, người đội cái ván lớn khựng lại cuối đầu hành lễ rồi vội vã nói:

“Dạ thưa nương nương!! Chúng nô tài đang kiếm chỗ trú nắng, tại trước cửa cung phải có người trực, sợ rằng nếu tản đi hết sẽ bị trách phạt”

Thấy bọn họ da đã nóng đỏ hên lên, Chiêu Dao đứng dưới quạt nhưng cũng không đỡ hơn, nàng vội quắc tay kêu bọn họ tiến vào:

“Các ngươi vào trong nghỉ ngơi đỡ đi, lúc xế chiều ta sẽ sai người đến dùng đồ dư không sài trong kho lắp cho các ngươi tránh nắng nóng, lắp cả con đường dài đến cung của ta và Hoà An quý nhân, về sau không cần lo lắng nữa”

Bọn họ nghe vậy mặt mày hớn hở, cuối đầu đa tạ chủ tử rộng lượng, nhân từ, ngồi trong mái đình nho nhỏ mà nàng hay cùng Tô Tô ngồi uống trà, vừa có bánh vừa có nước khiến đám nô tài cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc, do đợi người đến làm mái che mà Chiêu Dao cũng hoãn lại việc đến thăm Trình Tranh.

Mặt trời dần lặn thì mọi thứ cũng đã xong xuôi, nhìn thành quả mãi cho đến khi Đường Mộc Nhĩ đi ngang, đám người khiêng huynh ấy xôn xao bàn tán lớp mái che vững chắc, mát mẻ này, Đường Mộc Nhĩ tuy cũng vừa ý cách làm này những vẫn buông lời trêu chọc nàng:

“Hazz…có người ở đây làm việc thiện giúp người khác mà quên là ở đâu đó có người cũng cần giúp, chờ đợi đến sanh bệnh mà vẫn không ai tới thăm, tội cho đệ đệ của ta quá đi”

Sự nhắc nhở vô cùng có trọng điểm và rõ ràng đến kỳ lạ, Mộc Nhĩ đi ngang còn không quên khen vài câu:

“Tận dụng tối đa đồ trong kho, đỡ lãng phí cũng giúp được nhiều người, Chiêu Nghi quý nhân thật tốt”

Nghe huynh ấy chọc mình, Chiêu Dao chỉ liếc một cái liền lập tức đến Hoàng Thiên cung thăm Trình Tranh, vừa tới trước cửa cung lính canh bên ngoài đã ngăn chặn nàng, lên tiếng nói:

“Hoàng Đế có lệnh, không gặp bất cứ ai, mời Chiêu Nghi quý nhân về cho!!”

Nghe bên ngoài là nàng, Đường Trình Tranh cũng đã đứng lên đi được hai bước nhưng nghĩ đến cách nàng lạnh nhạt mình, hắn càng giận hơn, tấm lòng quân vương khó mà tha thứ:

Chiêu Dao: “Bệ hạ, thần thiếp…đã biết sai cầu bệ hạ tha thứ cho Chiêu Dao, nếu không thần thiếp sẽ dập đầu đến khi bệ hạ chịu gặp mặt thần thiếp”

Nàng nói vọng vào trong, vẻ mặt trong ngóng thấy bóng dáng hắn lấp ló, Chiêu Dao lập tức dập đầu đến phát ra tiếng lớn, chịu đau để ai cũng thấy, hai tên lính canh đột nhiên cũng hoảng, liền nói:

- “Nương nương, người…”

Trình Tranh: “Chiêu Dao!! Mau vào trong đi, đừng quậy nữa”

Hắn vẫn không chịu bước ra có điều hình như đã sót liền gọi nàng vào trong, Chiêu Dao khẽ mỉm cười bước vào, nhìn hắn quay lưng về mình, nghiêm chỉnh như chả có bệnh gì, nàng cau mày thắc mắc:

“Lúc nãy thần thiếp nghe Nhị Vương Gia nói…bệ hạ sinh bệnh cho nên lập tức đến xem, bệ hạ không sao chứ??”

Đường Trình Tranh hiểu ý Mộc Nhĩ liền giả vờ ho vài tiếng rồi tiếng bước về giường ngồi ở đó, Chiêu Dao nhẹ nhàng bước đến bên chiếc bàn lớn, đặt lên bàn là lọ thuốc gì đó, nàng nói:

“Bình thường trên triều nhiều công nhiều việc, bệ hạ đang tuổi trẻ sức lớn nhưng lại không hay luyện võ như trước e là thân thể suy nhược, không vận động khiến con người cũng dần yếu hơn nên mới bị bệnh, thuốc này…sáng nay thần thiếp đến Thái Y Viện xin chính ngự y bốc về, rất hữu dụng, mong bệ hạ dùng thường xuyên”

Thấy Đường Trình Tranh cũng chả để ý đến là mấy, Chiêu Dao cũng không muốn giả vờ yếu mềm để lấy lòng nữa mà bước đến quỳ xuống bên cạnh Trình Tranh, cả thân người dựa vào nửa thân dưới của hắn, Trình Tranh thoáng chốc bất ngờ cứng cả người nhìn nàng, Chiêu Dao ôm lấy vòng eo lớn kia, đặt đầu lên trên ngực hắn rồi mạnh dạn nói:

“Nếu bệ hạ nghĩ rằng thần thiếp là con người vô tâm, không biết suy nghĩ đến cảm xúc của bệ hạ vậy thì…bệ hạ có từng nghĩ đến hoàng cảnh của Chiêu Dao không??”

Nghe những lời nói trách móc ngược ngạo của nàng, hắn càng tức hơn, mạnh bạo ôm lấy hai cánh tay nhỏ nhắn, bắt nàng đối diện với mình, Trình Tranh gương mặt đanh đá hơn hẳn, trầm ổn nói:

“Nàng nói trẫm không suy nghĩ cho nàng, vậy có nghĩa lần này việc Hoà An có thai là do ta sai sao, nàng không những không giận dỗi còn rất lạnh nhạt chúc mừng, nàng có phải đến đây chỉ vì muốn hành hạ trẫm và mọi người ở đây không??”

Chiêu Dao: “Không phải như vậy, việc thiếp cầu bệ hạ cho Hoà An một đứa con là vì như vậy Thái Hậu và các quan thần khác sẽ không còn nhắm đến Chiêu Dao nữa, thiếp tuy là yêu… nhưng giữa nơi hàng trăm hàng nghìn con người sinh sống, nếu đến thiếp còn không bảo vệ được chính mình thì cho dù có mười Đường Trình Tranh ở đây, cũng khó bảo vệ thân phận và an nguy cho thiếp”

Đường Trình Tranh nhìn gương mặt đã sớm ửng đỏ do cảm xúc dâng trào của nàng, đôi mắt long lanh sắp rơi lệ kia dường như soi lại được chính lý trí của hắn, Trình Tranh nhận ra bản thân từ khi nào đã xem Chiêu Dao là con người chứ không phải yêu nữa, hắn bỏ qua tâm tình lo sợ của nàng hồ ly để rồi tự nghi ngờ tình cảm của chính bản thân mình và Chiêu Dao.

Đôi tay siết chặt dần buông lỏng, Chiêu Dao khẽ nhăn nhó dần trượt xuống, Trình Tranh lại quỳ dưới sàn đỡ nàng ngồi lên giường, giúp nàng lau nước mắt và ôm nàng vào lòng, thì thầm nói:

“Chiêu Dao nàng có thật sự thích trẫm không?? Trình Tranh ta trước giờ luôn chọn trung thành vì dân vì nước, muốn đưa Đại Kim luôn ở thời cao nhất, sáng lạng nhất nhưng đến thời điểm hiện tại trẫm lại chợt đắn đó giữa nàng và giang sơn của trẫm”

Chiêu Dao lặng lẽ thút thít bên người hắn, chỉ duy nhất nụ cười vẫn giữ trên môi dường như đã nghe được lời xác thực mãn nguyện nhất, nàng ôn thanh nói:

“Người ta nói hồ ly cũng giống mèo vậy có nhiều mạng cũng nhiều tim nhưng Chiêu Dao thiếp chỉ có duy nhất yêu đan làm chủ cơ thể, thiếp phân cho bệ hạ một nửa trước kia là vì thấy người gặp nạn ắt phải cứu còn bây giờ bệ hạ hoàn toàn xứng đáng có được nó, yêu lực, thân thể, trái tim của thiếp bệ hạ đã có được một nửa, vẫn không đủ chứng minh tình cảm của Chiêu Dao sao??”

Lúc trước Đường Trình Tranh có hỏi qua các vị Thái sư ở Quốc Tử Giám về nguồn gốc lai lịch của tộc hồ ly, bọn họ kể cho hắn nghe rất nhiều điều mới lạ và đặc biệt của loài hồ ly trong đó hồ ly tinh là loài có yêu thuật cao nhất, mạnh mẽ nhất, hồ ly không dễ dàng tín nhiệm hay yêu say đắm một ai, hắn có hỏi nếu hồ ly nguyện ý cho đi một nửa yêu đan thì thế nào:

Thái sư: “Hồ ly nếu tu hành từ nghìn năm thì cho dù người đã chết đi cũng sẽ cứu dậy được nhờ vào yêu thuật cao siêu và dòng máu trường sinh bất tử của chúng còn nếu chúng nguyện ý trao đi yêu đan thì có lẽ con hồ ly đó rất yêu quý người đó

Bọn họ cũng nói đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết, có rất nhiều ghi chép về các loài yêu tộc nhưng ở thư viện trong cung là phần có tính xác thực cao nhất nhưng với Trình Tranh câu nói này đã khiến hắn không thôi nghĩ suy nhiều ngày, nay lại được Chiêu Dao xác nhận càng thêm cảm động và yêu mến nàng hơn.

Trình Tranh: “Bất kể bây giờ hay về sau, cho dù thứ nàng cần không phải là tình cảm của trẫm cũng được, thứ nàng yêu không phải trẫm cũng chả sao nhưng nhất định nàng ngàn lần đừng bao giờ dùng thứ tốt nhất trẫm cho nàng để phản lại trẫm, Chiêu Dao…trẫm thật sự rất trân quý nàng!!”

Lời nói của bậc quân vương nặng như ngàn cân vì thế hắn sớm được dạy dỗ phải chú trọng lời nói và hành động của mình, Chiêu Dao ắt hẳn cũng vài phần hiểu được điều này, thời khắc hiện tại Đường Trình Tranh như rất chắc chắn trái tim của mình đã hoàn toàn tín nhiệm và yêu thương nàng, Chiêu Dao có phần bất ngờ và xúc động.

Nàng nhìn hắn ánh mắt muộn phiền và đầy lo lắng, đưa bàn tay lên trên gương mặt đã thô ráp do thức khuya và ăn uống không đầy đủ Chiêu Dao mỉm cười ôn nhu khuyên nhủ:

“Cho dù có bận hoặc có lo lắng gì cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình, long thể của bệ hạ cũng là một phần an nguy của người dân và đất nước”

Đường Trình Tranh không nói gì thêm, chợt rũ ánh mắt xuống rồi như thiếp đi, Chiêu Dao đỡ hắn nằm xuống giường, dùng chút mùi hương nhàn nhạt trên túi thơm làm dịu lại cảm xúc và tinh thần của hắn, ngắm nhìn hắn đã ngủ say Chiêu Dao mới thỏ thẻ nói vào không khí:

“Nếu ta thật sự lừa chàng, thì chàng còn thực hiện được lời nói vừa nãy không?? Hãy để tất cả có cái kết xứng đáng nhất và hi vọng đoạn tình cảm của chúng ta cũng có kết cục hoàn hảo nhất”