Hồ Yêu Nương Nương

Chương 5



Chiêu Dao: "Chính là ta!! Các ngươi thế nào rồi??"

Tô Tô: "Bọn muội bây giờ rất tốt!! Đã tìm được phủ của Lý gia rồi!! Muội thấy có thư gửi đến bảo là người vẫn ổn, thậm chí đã nhập cung rồi...vậy không phải thân thế sẽ dễ bại lộ hơn sao??"

Chiêu Dao: "Chuyện đó ta xử lý xong rồi!! Đợi 3 ngày nữa, ta đến đón ngươi vào cung với ta, yêu thuật ta dạy ngươi đã học xong chưa??"

Tô Tô: "Muội sớm đã học xong rồi!! Tô Tô đợi người"

...----------------...

Vỏn vẹn 3 ngày sau, cũng vừa qua đại lễ sắc phong phi tần của Đường Trình Tranh, một cô kĩ nữ nhỏ bé lại ngang hàng với Hoà An nương nương - được phong hiệu là Chiêu Nghi quý nhân, Mộc Đề là công chúa Mông Cổ nhưng cũng phải thua kém mấy phần, tuy rằng cả hai đều không vừa mắt Chiêu Dao nhưng vì mục đích của bản thân cho nên không ai lên tiếng nói ra nói vào vụ này.

Các đại thần và thân vương trên đại điện cũng vậy, sự sủng ái có một không hai từ trước đến nay của Đường Trình Tranh vừa là sự lo lắng cũng vừa là sự vui mừng cho một số người, Chiêu Dao hôm trước vừa xin được Trình Tranh ra khỏi cung để đi đón tì nữ thân cận của mình vào, nói rằng bọn họ ở trên núi đã nhận được thư của hắn nên muốn gửi người vào để bầu bạn với Chiêu Dao.

Trình Tranh tất nhiên không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý, Chiêu Dao ngồi trên kiệu nhìn ra khung cửa nhỏ, nhìn đám người đông đúc qua lại, hình như phía trước có chuyện gì đó đang xảy ra, tụ tập đông đến mức ngán cả xe ngựa của nàng, Châu Anh ra lệnh không được để lộ thân phận của nàng.

Bọn nô tài bên cạnh hiểu ý gật đầu, tì nữ bên cạnh đỡ lấy cánh tay của nàng, dìu Chiêu Dao xuống xe ngựa, màn che lớn che phủ cả nửa thân người nàng, một thân trắng xoá khiến mọi người chú ý, nàng bước đến bên một sạp hàng đã bị phá hủy tan nát, dưới nền đất đang quỳ thấp đầu van xin tha tội bởi bọn quan huyện đang ức hiếp dân lành.

Hai người dân già và một cậu bé nhìn có vẻ chỉ mới bảy tám tuổi, gia đình không đủ ăn đủ mặc vừa mở sạp bán không lâu liền bị quan huyện ăn chặn, ức hiếp đập quán, Chiêu Dao nghe tên thị vệ nói lại, nàng cau mày khó chịu, đúng là không coi ai ra gì, dùng quyền lợi bức ép người khác, nhìn tên quan huyện bụng phệ, mặt mày nhăn nhó khó ưa kia Chiêu Dao có chút muốn xét nát hắn ra đem cho bọn hồ ly nhỏ ở nhà ăn lấy sức.

Nàng bước gần đến gia đình ba người kia đỡ bọn họ dậy rồi dìu ra sau lưng mình, nàng khẽ cất giọng ôn nhu hỏi:

"Thần nữ xin hỏi có chuyện gì mà lại khiến quan huyện tức giận đến độ phá nát cả giang hàng này thế??"

Tên kia nhướn mày xem xét người trước mắt, trong lòng thầm nghĩ chắc là con gái của vị thương buông nào rất giàu có, ông ta liền cười phá lên rồi ra vẻ nói:

"Xem ra cô cũng có mắt nhìn, ta ở đây là lớn nhất, có quyền nhất, bọn họ phải nộp thuế mỗi tháng ít nhất một lượng bạc mới có thể tiếp tục buôn bán, nếu không...thì cô nương cũng thấy rồi đó"

Chiêu Dao nhìn gương mặt đắc ý kia ánh mắt tràn ngập lửa giận, giận đến nổi sắp hiện cả nguyên hình ra ngoài, nàng hít thở sâu rồi nâng khoé miệng cười khẩy ông ta, tiếp tục đáp:

"Một lượng bạc!?? Bọn họ chỉ là dân buôn bán nhỏ, lấy đâu ra tận một lượng bạc đưa cho ngài, quan huyện không cảm thấy...bản thân tham ô hơi quá đáng rồi sao??"

Lời nói như tát thẳng vào mặt ông ta, người dân bàn tán xôn xao bảo rằng cô nương này gan thật, dám nói năng như thế với tên ác ma này không sợ bị đánh sao?? Tên quan huyện kia liền vụt mất nụ cười, khuôn mặt nghiêm lại nổi giận quát lớn:

"Ngươi dám ăn nói hỗn xược với ta sao?? Chỉ là một nữ tiện tì mà dám lên tiếng phản bác ta?? Bây đâu, bắt cô ta lại, ai bắt được thì đem về phủ cho tụi bây chơi đùa, hahaha"

Đám thị vệ bên cạnh nàng cũng không nhường nhịn rút kiếm định tuyên chiến nhưng tì nữ bên cạnh biết nàng đang gấp nên bước lên to giọng nói:

"Tên quan huyện có mắt như mù nhà ngươi, có biết đây là Chiêu Nghi quý nhân, vừa được Hoàng Đế Đại Kim nạp vào không?? Ngươi mới là hỗn xược đấy!!"

Dân lành xung quanh lại thêm bàn tán, cả đám người đột ngột quỳ xuống lẫn cả gia đình ba người kia, đồng thanh hành lễ với nàng: "Thần dân xin bái kiến Chiêu Nghi quý nhân!! Quý nhân cát tường, cát tường, cát cát tường"

Chiêu Dao mỉm cười, bảo mọi người có thể thứ lễ rồi!! Tên ác ma kia có vẻ vẫn còn nghi ngờ thân phận của nàng, Chiêu Dao cũng lên tiếng nói:

"Hôm nay tha cho ngươi không có nghĩa ngươi có thể thoát tội, về nhà và đợi hình phạt từ Hình bộ đi!!" - Nói rồi nàng quay đi, tên kia mặc dù cũng có chút sợ nhưng vẫn không bỏ cuộc việc đánh trả nàng, lén lút cầm kiếm xông đến, lúc này...đứa bé tám tuổi kia liền nhảy ra muốn đỡ thay nàng, Chiêu Dao thừa cảm nhận được liền nhanh nhạy né sang trái thuận tay kéo cậu bé về phía mình, chiếc màn che cũng theo chiều ngã mà rớt xuống...

...----------------...

Lý phủ là gia phủ của một thương buông vô cùng nổi tiếng và giàu có ở đây, tài sản của Lý phủ chỉ đứng sau triều đình Đại Kim, chủ nhân của gia phủ này cũng là người thân thiết duy nhất của tộc Hồ ly, tổ phụ của ông hơn hàng chục năm trước từng đi qua núi Linh Kiếm, được nữ đế năm đó tiếp đãi trong lúc bão tuyết lớn, còn giúp ông có được biết bao thương vụ lớn, vì ân tình lớn này ông ta thề rằng sẽ bảo vệ tộc Hồ ly đời đời kiếp kiếp, cho nên sau lưng yêu tộc của Chiêu Dao là sự chống lưng hùng mạnh của Lý phủ.

Lúc đến được đây, Chiêu Dao trên người bụi bặm không thôi, đầu tóc cũng rối bời không kém, được Lý Viêm tiếp đón nồng hậu, ông ta cho người dọn cơm, còn cho người hầu hạ cho nàng tắm rửa lại sạch sẽ, sau khi xong xui, một bàn ăn gần 10 người, tất cả thân thiếp, con cháu của ông đều tụ lại, gặp mặt vị yêu nữ mà chỉ Lý Viêm mới biết thân phận thật sự của nàng.

Lý Vi: "Phụ thân!! Đây là...??" - cô con gái út vừa tròn mười lăm của ông nhút nhát hỏi.

Lý Viêm: "Con đợi một chút, đợi Tô Tô cô nương đến rồi ta sẽ giới thiệu cho mọi người đều biết"

Đúng lúc này Tô Tô bước vào, một nữ hồ ly tuy mảnh mai nhưng khí chất bức phàm, ngay thẳng soái khí như nam nhi, vẻ mặt lạnh lùng khi nhìn thấy Nữ đế của mình liền mềm mại hẳn ra, nâng cao khoé môi mỉm cười vui vẻ nói:

"Chiêu Nghi quý nhân!! Để người đợi lâu rồi" - cô ung dung cuối người hành lễ, Chiêu Dao cũng vui vẻ vỗ vai cô rồi bảo ngồi xuống cạnh mình.

Lúc này Lý Viêm mới lên tiếng: "Giới thiệu với mọi người, đây là Hồ Chiêu Dao cô nương, vốn cùng bộ tộc của mình cư trú trong núi, nhớ những năm đầu tiên ta lập nghiệp, đã được trưởng bối nhà họ giúp đỡ rất nhiều, phân nửa tài sản có được hôm nay đều nhờ có họ giúp ta củng cố, cho nên đây là con gái của ân nhân ta, cũng xem như là người thân thiết, hôm nay đến đây đón Tô Tô cô nương vào cung, bữa tiệc này xem như để chia tay Tô Tô vậy"

Ông cười khanh khách, làm bầu không khí cũng bớt ngượng ngùng, mọi người nâng ly cùng ăn tiệc, Chiêu Dao cảm thấy có vẻ gia nhân nhà ông có chút ngờ nghệch về mình liền lên tiếng chào hỏi:

"Ta là Hồ Chiêu Dao, vừa nhập cung gần một tháng, nhờ có Lý mỗ đón giúp Tô Tô nên bọn ta mới được gặp nhau, hôm nay ta đến cũng không chuẩn bị gì nhiều, đem cho mọi người chút đặc sản ở núi Linh Kiếm, mong rằng các vị không chê!!"

Nàng sai người dâng lên những trái đào thơm phức, đỏ hồng, bên cạnh còn là những món được chế biến từ đào, trên chiếc thuyền nho nhỏ bằng gỗ là những lát đào giòn giòn, băng đá được xay nhiễn tạo ra làn khói nhè nhẹ đẹp mắt, các cô con gái và phu nhân của ông đều rất thích, nếm thử không ít, còn các thiếu niên có vẻ không hảo ngọt cho lắm, Chiêu Dao cũng sớm biết, lại bảo người mang vào những thanh kiếm được đúc vô cùng tinh xảo.

Cả nhà Lý phủ được dỗ bằng những món quà đúng tâm ý vui như mở hội, Chiêu Dao nhìn Lý Viêm tươi cười nhìn gia nhân trong nhà, nàng cũng không quên phần ông lên tiếng nói:

"Lý Viêm!!"

Lý Viêm: "Người gọi hạ thần!!" - ông cung kính quay sang đáp.

Chiêu Dao: "Ông đừng cầu kỳ nghi lễ với ta, nhờ có ông bấy lâu nay đứng sau chống đỡ mà gia tộc nhà ta vẫn còn được giữ vững, nếu sau này có việc cần đến vẫn là nhờ ông ra tay tương trợ"

Ông cung kính không bằng tuân mệnh liền gật đầu cảm tạ, nàng lại lấy ra một chiếc hộp gỗ lớn tặng cho ông, mở ra bên trong là viên chân châu to bằng vành tô lớn, trắng sáng như trăng, vô cùng nặng tay.

Phu nhân trong nhà đều tròn mắt với viên ngọc quý này, khẳng định chắc nịch trong lòng rằng vị quý nhân này cũng vô cùng giàu có, Chiêu Dao tiếp tục nói:

"Viên ngọc này đối với ta là vô giá, nay trao cho ông xem như vừa là quà vừa là vật có thể giúp ông thuận lợi trong công vụ, phải xem thật kĩ, biết không??" - nàng vừa nói vừa vỗ lấy cánh tay trái của ông, ý chỉ không đơn giản như lời nói.

Lý Viêm cũng hiểu ý, gật đầu cảm ơn nàng, sau khi vui say ở Lý phủ, Chiêu Dao và Tô Tô cùng về cung, trời cũng dần sập tối, nàng uống hơi nhiều, có chút say nhẹ, Tô Tô bên cạnh đỡ nàng dựa vào vai, cẩn thận chăm sóc.

Về đến Phúc Thọ cung, còn chưa vào cửa đã đụng ngay Đường Trình Tranh vừa đi đến, hắn bước xuống nhìn chằm vào xe ngựa rồi ôn tồn nói:

"Hai người còn không xuống xe, lẽ nào đợi ta mời hai người xuống sao??" - hắn có vẻ giận lẫy hôm nay nàng đã đi suốt, về lại trễ.

Bên trong xe cũng truyền ra tiếng của Tô Tô thẩn trọng trả lời:

"Thưa Hoàng Đế!! Nương nương hôm nay uống hơi nhiều, có chút say, ta.. không thể bế người xuống được"

Trình Tranh nghe vậy liền phóng lên như tên, bế Chiêu Dao xuống, ra lệnh tất cả lui về không cần hầu hạ, còn Tô Tô được sắp xếp ở tạm gần đó, ngày mai sẽ do Chiêu Dao an bài lại sau, thế là cả đám nô tì đều lui xuống, bóng dáng của vị Hoàng Đế trẻ ôm lấy phi tần của mình đi vào trong, hiên ngang, oai phong lại đầy ôn nhu, tình cảm.