Hồ Yêu Nương Nương

Chương 6



Mấy ngày sau đại lễ sắc phong, Hoàng Thái Hậu mở tiệc ngắm hoa thưởng trà nhưng chủ yếu vẫn là để hai vị phi tần mới vào cung dâng trà thỉnh an người, mới sáng sớm trong cung đã tấp nập người bận rộn dọn dẹp, bày biện rất đẹp mắt, vì là tiệc do Hoàng Thái Hậu đích thân an bài, còn mời gọi không ít tú nữ của các gia môn danh giá đến, ai nấy cũng y phục lộng lẫy, sắc mặt tươi tắn, cười nói không thôi.

Lúc mọi người gần như đã tề tập đông đủ, hai vị phúc tấn mới được một người đến, Mộc Đề Á Mã Lạp tiến vào, một thân đỏ như lửa, cô ta bận y phục của người Hán lại không thua kém gì các tú nữ ở đây, khi tất cả nhìn thấy cô ai cũng tỏ ý kính nể cuối đầu thỉnh an nhưng có điều Hoàng Thái Hậu có chút không vui vẻ.

Lúc này một vị công chúa nhỏ đứng cạnh Hoàng Thái Hậu mới lên tiếng giải thích cho cô ta hiểu:

"Mộc Đề nương nương!! Ta biết hôm nay có rất nhiều các cô nương từ các phủ đến, vì để bản thân nổi bật, xinh đẹp hơn thì đương nhiên nên ăn mặc thật lộng lẫy nhưng...màu sắc này chỉ có Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu mới có thể mặc thôi, người làm thế này e là không hợp lễ"

Mộc Đề chau mày nhìn người con gái kia, dáng vẻ cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi nhưng đứng cạnh Hoàng Thái Hậu chắc có lẽ thân phận cũng không thể xem thường, cô ta nhìn sang tì nữ của mình, người bên cạnh hiểu ý liền thì thầm nói:

"Bẩm nương nương!! Đây là con gái của Hoàng Thái Hậu, lúc vừa hạ sanh ba ngày thì Tiên Đế băng hà, rất được các nương nương, người làm và thậm chí là các trọng thần ở triều quan tâm, chiếu cố rất nhiều, cô ta là Đường Vân Hi công chúa!!"

Mộc Đề: "Bẩm Hoàng Thái Hậu!! Thần thiếp mới đến vài ngày vẫn chưa hiểu rõ quy củ, đã chọn sai y phục, mong người bớt giận!!"

Cô ta quỳ xuống đất, cuối đầu thành khẩn xin lỗi, Hoàng Thái Hậu thấy hôm nay là ngày vui cũng không muốn làm náo loạn cả lên liền xua tay bảo cô ta đứng dậy, lần này xem như bỏ qua, đúng lúc vừa xong thì bên ngoài lại truyền đến:

"Hoàng đế và Chiêu Nghi nương nương đến!!"

Lập tức những người đứng đó đều quỳ xuống, Hoàng Thái Hậu cũng nhường vài phần, không ngờ Trình Tranh cũng theo đến, lại đi cùng cô kĩ nữ kia đến, Đường Trình Tranh nắm tay dìu dắt Chiêu Dao đi vào, một thân gấm lụa xanh nhàn nhạt, sắc mặt hồng hào, xinh đẹp tuyệt trần, Hoàng Thái Hậu nhìn hai người tuy có chút không muốn bọn họ đi cùng nhau nhưng phải công nhận, cô gái kia có đôi phần xinh đẹp, sắc xảo ma mị đến kỳ lạ.

Sau khi tất cả đều có mặt đông đủ, Chiêu Dao và Mộc Đề cùng dâng trà thỉnh an Hoàng Thái Hậu và Hoà An nương nương!! Ngồi một bên thưởng thức mỹ vị trong cung, lại còn ngắm cả một vườn hoa lớn trước mắt, không khí trong lành, mát mẻ, nàng khẽ quay qua bên cạnh thì thầm với Trình Tranh.

"Thiếp chưa bao giờ thấy được khung cảnh này, ở trên núi quanh năm toàn là tuyết, rất hiếm có hoa nở, đồ ăn cũng không nhiều đến như vậy"

Đường Trình Tranh nhìn nàng vui vẻ bản thân cũng vui theo, xoa xoa đôi vai gầy rồi an ủi:

"Về sau nàng không cần lo ăn lo mặc, có ta ở đây nàng sẽ không chịu thiệt gì nữa đâu!!"

Chiêu Dao nâng khoé môi nở nụ cười lớn, Hoàng Thái Hậu bên cạnh nhìn không lọt mắt liền ra dấu bảo con gái mình tiếp lời như đã dặn dò trước, Vân Hi gật đầu hiểu ý liền đứng lên ôn thanh nói:

"Các vị nương nương và các tú nữ hôm nay đã dành thời gian đến đây chung vui với Hoàng Thái Hậu và ta, vô cùng cảm ơn mọi người!! Hôm nay cũng không khác gì mọi năm, mời các cô nương hãy trình bày tài năng của mình"

Mộc Đề lẫn Chiêu Dao cũng khó hiểu nghi hoặc, Đường Trình Tranh lúc này lại lên tiếng giải thích:

"Mỗi năm Thái Hậu đều tổ chức tiệc ngắm hoa thưởng trà một lần, đồng thời cũng mời các tú nữ và nương nương thể hiện tài năng của mình, nếu ai giành được giải nhất trong phần này sẽ được Thái Hậu hoàn thành một nguyện vọng hoặc bất kỳ phần thưởng nào khác, chỉ cần không đi quá giới hạn là được"

Chiêu Dao thầm nghĩ từ hôm được mời đến nay cũng hơn năm ngày vậy mà không một ai nói cho nàng biết việc này, Tô Tô thì vẫn chưa quay về Phúc Thọ cung làm việc, đúng là muốn nhắm vào ta, e là Mộc Đề cũng nằm chung rọ với ta lần này.

Nàng khẽ quan sát sắc mặt của mọi người, ai cũng háo hức chuẩn bị, hèn chi hôm nay mọi người đều y phục lộng lẫy, mỗi người một nét, Chiêu Dao lại khẽ thì thầm với Trình Tranh:

"Trình Tranh!! Không có ai thông báo cho thiếp việc này hết?? Sợ là lại làm cho Hoàng Thái Hậu không vui rồi"

Đường Trình Tranh: "Không sao!! Lát nữa ta sẽ thay nàng giải thích"

Chiêu Dao gật đầu an tâm ngồi thưởng thức các tiết mục của các vị tú nữ, ai cũng cầm kỳ thi hoạ, dung mạo xinh đẹp tựa tiên nhân, Mộc Đề tuy không hay biết việc này nhưng vì múa hát vốn là sở thích và sở trường của cô ta cho nên rất được mắt người xem, chỉ duy nhất Hoà An và Chiêu Dao là không lên sàn diễn.

Hoàng Thái Hậu cũng có chút thắc mắc: "Chiêu Nghi quý nhân!! Cô không phải giỏi nhất là múa sao?? Hôm nay tại sao lại không lên sàn diễn, góp chút náo nhiệt với mọi người??"

Xung quanh ai cũng nhao nháo ngóng chờ nàng nhất, vì những điệu múa cỏn con mà nàng đã thu phục được trái tim sắt đá của Hoàng Đế, bọn họ cũng mong rất muốn xem xem nàng rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến thế nào?? Hoà An đứng một bên cũng lạnh mặt nhìn xem nàng sẽ xử lý ra sao??

Đường Trình Tranh: "Thái Hậu!! Việc hôm nay không ai thông báo cho nàng ấy biết, cho nên Chiêu Dao chưa kịp chuẩn bị gì cả, mong Thái Hậu bỏ qua"

Hoàng Thái Hậu đương nhiên biết nàng và Mộc Đề điều không hay biết việc này cho nên mới càng hỏi đến, bà liếc nhìn Chiêu Dao, khuôn mặt đanh lại có vẻ không vui, lúc này nàng đứng dậy lên tiếng giải thích:

"Bẩm Hoàng Thái Hậu!! Hoàng Đế chỉ là lo lắng thần thiếp không chuẩn bị kỹ bài múa sẽ làm người mất vui, nếu đã không múa được vậy thì...thần thiếp xin vừa tấu nhạc vừa hát hí cho người nghe vậy"

Đường Trình Tranh ngạc nhiên vì nàng còn biết những thứ này, Hoàng Thái Hậu cũng lấy làm thú vị, mỉm cười thích thú mời nàng diễn, đến cô công chúa nhỏ Vân Hi cũng háo hức đón xem, Chiêu Dao ngồi giữa đại điện lớn, một mình với cây đàn tranh bằng ngọc xanh vô cùng đẹp đẽ, nàng khẽ mỉm cười nhìn hắn một cái rồi nhẹ nhàng tấu những nhạc điệu đầu tiên.

Tiếng nhạc vu vương, lả lướt nhưng làn gió xuân, phần nhạc này rất lạ tai nhưng hay không tưởng, Hoàng Thái Hậu dần dần cũng đung đưa theo tiếng nhạc, Đường Trình Tranh rất thích thú ngắm nhìn ái phi của mình, sau một hồi âm nhạc dần ngừng lại, nàng ngước nhìn mọi người rồi khẽ cất giọng của mình...

Âm thanh trong trẻo, sắc bén như gươm kiếm nhưng lại vừa ôn nhu như cánh hoa, giọng hí cao chót vót bắt tai người nghe, quả là có một không hai, Chiêu Dao rất xứng với cái danh tài sắc vẹn toàn, vốn dĩ Hoàng Thái Hậu rất thích nghe hí kịch, mỗi tháng đều truyền đến các vị vũ công hát xướng giỏi nhất kinh thành đến để diễn tấu cho người xem.

Vậy mà nay trong hậu cung lại xuất hiện vị phi tần tài mạo hơn người, quả là rất thú vị, khiến Hoàng Thái Hậu cũng vui vẻ không kém, cuối cùng bản tấu cũng dừng lại, Chiêu Dao cuối cùng dành tặng người và Hoàng Đế Đại Kim một câu hí xem như kết thúc hoàn hảo cho tiết mục này:

"八秩崋筵欣舞綠

千年寶婺喜生輝"

"Bát trật hoa diên hân vũ thái

Thiên niên bảo vụ hỷ sinh huy"

Trong khoảng khắc im lặng, Chiêu Dao cứ ngỡ bản thân làm không tốt thì tiếng vỗ tay lại vang lên không ngừng, vang dội cả đại điện, nàng rất vui mừng nở nụ cười tươi tắn nhất từ nãy đến giờ, ai ai cũng khen hết lời rằng Chiêu Nghi quý nhân quả là có tài khó giấu, vừa xinh đẹp vừa hát hay múa đẹp, còn ai qua được nàng nữa.

Mộc Đề ở phía xa trợn trắng cả mắt, bản thân được chút ánh hào quang thì bị người khác dành mất, giận dỗi bỏ về cung, Hoà An cũng không mấy vui vẻ gì, cứ ngỡ một người ít ăn kém học như Chiêu Dao sẽ không những làm hỏng việc mình còn khiến Hoàng Thái Hậu quở trách, vậy mà...thuận lợi vượt qua, lẽ nào kể cả Hoàng Thái Hậu cũng nghĩ rằng Chiêu Dao giỏi hơn bản thân mình!??

Cô đứng cạnh người vốn định kéo bà về phía mình nhưng chưa kịp lên tiếng thì Thái Hậu đã đi xuống dưới, Vân Hi cũng lon ton chạy theo, bà đứng trước mặt Chiêu Dao nở nụ cười hài lòng nhất, tuyên bố nàng giành giải nhất còn ban cho rất nhiều bổng lộc, bà còn hỏi nàng có muốn gì khác không.

Chiêu Dao khẽ lắc đầu, vui vẻ đáp: "Thần thiếp có thể mang chút tài nghệ nhỏ của mình ra giúp người vui vẻ vốn là tâm ý của Chiêu Dao, thần thiếp không cầu vàng bạc châu báu chỉ mong có thể mỗi ngày đến bầu bạn cùng người là được"

Sau khi xong tiệc, nàng và hắn ngồi trên kiệu lớn về cung, Đường Trình Tranh có công vụ nên đi giải quyết trước, nàng trên đường về Phúc Thọ cung thì thấy một đám tì nữ ở phủ nội vụ đi ngang, trong đó có...Tô Tô!?? Muội ấy tại sao lại làm việc này, không phải nên đưa về phủ của nàng ta lâu rồi sao?? E là...bị người khác chèn ép rồi.

Chiêu Dao: "Đợi đã!!" - nàng lên tiếng nói, đám người khiêng kiệu liền dừng lại, đám tì nữ kia cũng dừng theo bái kiến Chiêu Nghi quý nhân. Tô Tô thấy chủ của mình không vội giải bày cũng quỳ xuống theo.

Nàng bước đến nâng cằm Tô Tô lên, thấy gương mặt hốc hác, thân thể có chút thương tích ngoài da, nàng rất tức giận nhưng chỉ đành diễn một màn với Tô Tô vậy:

"Cô nương!! Ngươi tên gì??"

Tô Tô có chút ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn Chiêu Dao, nàng ra hiệu với cô, đôi tay còn trên cằm đã ấn nhẹ nơi dưới miệng, Tô Tô liền hiểu ý cũng e dè hồi đáp:

"Bẩm..nương nương!! Ta tên là Tô Tô"

Chiêu Dao: "Ngươi trông rất giống một người quen của ta, có chủ tử chưa??"

Tô Tô: "Vẫn chưa có ạ!! Ta mới đến phủ nội vụ không lâu, vẫn đang làm việc cho Dung ma ma"

Chiêu Dao: "Đưa ta đến phủ nội vụ đi!! Ta muốn Tô Tô cô nương về Phúc Thọ cung làm việc"

Đám người khiêng kiệu liền "Vâng" một tiếng, cả đoàn người liền chuyển hướng sang phủ nội vụ, Chiêu Dao phải làm rõ rốt cuộc là ai đã chèn ép Tô Tô nhà nàng.