Hoa Cát Đằng

Chương 18



Phía cuối căn nhà hoang, những tiếng quát tháo của tên đại ca khiến cho cả thằng Thành và con Thanh đều hoảng hốt, để trấn an người yêu, thằng Thành ôm chặt con bé Thanh vào lòng, an ủi:

- Anh đến cứu em đây. Có anh ở đây rồi, có anh ở đây rồi.

- Chạy đi anh, chạy đi.. Bọn chúng sẽ quay lại ngay thôi.

- Không, anh không thể để em ở lại đây.

- Chạy đi, chạy đi anh.. để mặc em.

- Không, anh sẽ đưa em ra khỏi đây.

Vừa nói thằng Thành vừa đẩy con Thanh ra khỏi vòng tay, ra hiệu cho con bé giữ im lặng. Nó men theo chân cầu thang đến sát nơi mà hai gã nghiện đang to tiếng. Con Thanh dõi theo, vẻ mặt lo lắng cho người yêu. Nép mình sát vách tường, thằng Thành nén nghe bọn chúng trao đổi với nhau:

- Đại ca, bà Hương đã dặn chúng ta không được làm hại đến con nhỏ, giờ thì tính sao đại ca?

Vừa vỗ vỗ vào mặt tên đàn em hắn vừa cười hả hê, ánh mắt loé lên vẻ nham hiểm:

- Mày không nói, nó cũng không nói thì ai biết? Chỉ có tao, mày và nó biết mà thôi. Haha

- Là sao đại ca, em vẫn chưa hiểu ý của Đại ca.

- Đồ ngu, là nó sẽ mãi mãi giữ im lặng nghe rõ chưa đồ ngu.

- Ý của đại ca là.. Nó vừa nói vừa đưa tay lên ngang cổ phụ họa.

- Cuối cùng thì mày cũng khôn lên rồi đó. Haha

Đứng sau vách tường, thằng Thành đã nghe hết câu chuyện giữa chúng. Vừa lo lắng cho người yêu, vừa giận dữ khi nghe bọn chúng nhắc tới hành động bỉ ổi đối với người yêu và tên của bà Hương. Đôi mắt của nó ánh lên lửa hận thù, hai bàn tay nắm chặt như muốn giáng những quả đấm thẳng vào mặt của bọn chúng.

Thực ra, trong câu chuyện này bà Hương cũng chỉ là nạn nhân của bọn chúng mà thôi. Bà ấy chỉ muốn bọn chúng hăm dọa con bé Thanh để hai đứa chia tay nhau, ai ngờ chúng nó đã không làm như thế mà còn làm hại đến con bé Thanh.

Nuốt cục tức vào trong lòng, đợi cho hai gã nghiện phê pha hưởng lạc cái chết trắng. Thằng Thành nhẹ nhàng rút lui về chỗ người yêu. Con bé Thanh sau những ngày bị giam cầm và hành hạ về thể xác sức lực đã cạn kiệt, đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn Thành lo lắng:

- Sao rồi anh?

- Phải thoát ra khỏi nơi này thôi em.

- Nhanh lên anh.

Đang lúi húi tháo sợi dây xích một cách khó khăn và bất lực, cả hai đứa không giấu nổi vẻ sợ hãi tột độ. Ánh mắt của Thành chợt như sáng rực lên, phía góc phòng có một chiếc điện thoại đã cũ của bọn chúng để đó. Lao nhanh đến lượm chiếc điện thoại, đôi tay run run thằng Thành bấm số điện thoại cầu cứu, đầu dây bên kia "tút, tút" hồi lâu vì máy bận. Thời gian cấp bách, cả hai đang nhìn nhau sốt ruột, thì đâu dây bên kia có tiếng trả lời:

- Alo, chúng tôi là 113 xin nghe.. Anh chị có vấn đề gì, xin cho biết rõ..

Từ phía sau, chiếc điện thoại được giật khỏi tay của thằng Thành đập thẳng xuống nền nhà vỡ nát. Con bé Thanh thất thần á khẩu, liền với đó là một cú quật mạnh vào đầu của thằng Thành. Nó đổ gục xuống nền nhà, máu bắt đầu chảy ra lăn dài trên khuôn mặt, đau đớn nó vừa ôm đầu, vừa cố nết về phía người yêu.

Chúng cợt nhả cười lên khanh khách một cách đểu rả. Con bé Thanh cố rướn người, mặc sợi xích xiết lấy bàn chân trầy trợt, rỉ máu tiến đến chỗ thằng Thành ôm nó vào lòng, run rẩy, khóc lóc van xin:

- Xin các anh hãy tha cho chúng tôi.. Các anh muốn gì ở chúng tôi.

- Muốn gì ở chúng mày à? Haha

- Thịt chúng nó đại ca.

Tên đàn em, léng phéng nói chen ngang. Lời hắn chưa dứt thì gã đại ca đã giáng cho hắn một cái tát đau điếng. Hắn nhổ toẹt bãi nước miếng xuống nền nhà, tiến lại giơ chân sút liên tục vào cả hai người cho hả cơn giận giữ, con bé Thanh chỉ biết kìm nén cơn đau, lấy thân mình che cho thằng Thành. Miệng không ngừng rên rỉ những tiếng thều thào, yếu ớt:

- Xin hãy tha cho chúng tôi..

- Này thì tha này, này thì xin này.

Mỗi một lời hắn thốt ra là một lần hắn giơ chân sút một cách hung bạo vào cả hai, rồi bắn ra những lời đê tiện, khó nghe:

- Tình yêu của chúng mày đẹp lắm, có xin thì đi tìm con mẹ của chúng mày mà xin. Giờ thì có trời mới cứu được chúng mày. Haha

Vừa nói hắn vừa nhếch mép nhìn con bé Thanh một cách ti tiện, cặp mắt dâm đãng và lươn lẹo soi mói lên từng ngóc ngách thân thể của con bé. Gằn giọng ra lệnh cho tên đàn em:

- Trói chúng lại, mai rồi tính tiếp.

Bọn chúng kéo lê hai đứa trói chặt vào chân cầu tháng rồi hung hăng rời đi. Màn đêm bao trùm lên căn nhà hoang, những tiếng rên xiết, đau đớn, tiếng khóc nỉ non nơi góc phòng đầy ai oán. Văng vẳng trong đêm đen tĩnh lặng, xen lẫn giữa tiếng côn trùng kêu râm ran.

(còn tiếp)