Hoa Cát Đằng

Chương 19



Trời còn tờ mờ sáng, cả con phố ngập chìm trong sương sớm, hai gã thanh niên đã dấm dúi, mò mẫm trên chiếc xe cà tang len lỏi qua từng ngóc ngách, đảo mắt xung quanh kiếm tìm cơ hội nhặt nhạnh, trộm vặt bất cứ thứ gì có giá trị của người dân sơ xuất để hớ hênh là chúng thừa cơ lấy hết.

Con hẻm lưa thưa người, vắng lặng và bình yên, khác xa với nỗi lòng trăn trở của một người mẹ đang lang thang tìm kiếm "bình yên" trong tâm hồn. Bà Hương đang lọ mọ trên mỗi con hẻm để tìm gặp hai gã thanh niên sau nhiều ngày không liên lạc được. Dáng dấp của bà ấy thật tội nghiệp, chất chứa trong lòng những nỗi niềm riêng tư khó có ai thấu cho được.

Thằng Thành với con bé Thanh bị đánh thức bởi những cơn đau ê ẩm, hai đứa nó tay trong tay, ánh mắt ngấn lệ, nhìn vào thật chua xót. Tình yêu trao cho hai đứa sức mạnh kỳ diệu để tháo chạy khỏi hai gã thanh niên.

Từ xa bọn chúng nhận ra bà Hương, ngước mắt nhìn nhau chúng đánh lái quay trở về. Lúc này hai đứa đã tháo được dây trói, gấp gáp tháo chạy:

- Nhanh lên em, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!

- Dạ.

Cả hai cố gắng vùng bỏ chạy khỏi căn nhà hoang đầy kinh hoàng. Chân của con bé Thanh sau những ngày bị giam cầm đã không thể tự mình bước đi, thằng Thành cũng không khá hơn. Hai đứa dắt díu nhau ra tới bậc thềm, tiếng xe máy mỗi lúc một gần:

- Cố gắng lên em, bọn chúng đang quay trở lại.

- Anh để mặc em, chạy đi, chạy đi anh. Không có kịp nữa rồi.

Cả hai đứa ngã nháo nhào xuống bậc thềm trước hiên nhà khi xe máy của hai gã nghiện đã về tới. Đôi mắt hoảng sợ, tụi nó quỳ lạy, cầu xin bọn chúng tha cho hai đứa. Đáp lại, tên đại ca gằn giọng hăm he:

- Lôi tụi nó vào trong nhà, mau lên.

- Dạ đại ca.

Để trút bỏ bực tức, những cú đấm đá lại giáng xuống hai người tụi nó một cách không thương tiếc. Thằng Thành bị bọn chúng trói lại vào chiếc ghế gỗ, còn con Thanh bị tên đại ca bế thốc vào trong phòng. Những mảnh vải rách tươm may mắn còn bám lại trên người con bé cũng bị chúng hung hãn lột sạch. Tiếng van xin trong tuyệt vọng, sự phản kháng yếu ớt dần im bặt. Bên ngoài thằng Thành như con thú điên dại gầm rú không ngừng. Những tiếng rên la, đau đớn của con Thanh như muốn xé nát trái tim rỉ máu của thằng Thành, nó bất lực phải chứng kiến người mình yêu thương bị lũ tiện nhân hãm hiếp.

Thằng Thành vừa tháo được sợi dậy, thoát khỏi chiếc ghế gỗ thì một tiếng vụt khô khốc vang lên, nó đổ gục xuống nền nhà.

- Đ*** mẹ con chó này.

Hắn vừa hằn học vừa liên tục trút gậy vào người Thành. Nghe có tiếng động bên ngoài, tên đại ca bực dọc vì bị phá ngang công chuyện dang dở, văng ra những lời tục tĩu:

- Đ*** mẹ, có chuyện gì ngoài đó hả?

- Dạ.. dạ. Thằng ôn con nó định bỏ trốn thưa đại ca.

Nghe đến đây, tên đại ca cũng không còn hứng thú để làm chuyện đó nữa, kéo chiếc khóa quần, nó lôi xềnh xệch con Thanh đang nằm bất động, vô hồn trên nền nhà. Thân thể lõa lồ, bầm dập, cố lấy tay che đậy những phần nhạy cảm trên cơ thể mặc cho phần thân thể đang bị trà sát xuống nền nhà tứa máu. Nhìn thằng Thành nằm sõng xoài, máu me tứa ra loang nổ đọng thành vũng, nó đau đớn, ánh mắt căm hờn. Nhưng cũng chỉ biết trân trân nhìn người yêu trong tuyệt vọng.

Trong cơn bực tức điên cuồng, tên đại ca đã xả những nhát dao một cách man rợ lên thân thể thằng Thành, máu me bắn tung toé, văng vãi khắp nơi, còn chút sức lực yếu ớt, gắng nhìn về phía người yêu rồi đổ gục. Chứng kiến cảnh tượng quá kinh hoàng, con bé Thanh đưa tay ôm mặt, hét ré lên ngất lịm. Tên đàn em cũng thất kinh vì sự tàn bạo của tên đại ca, ú ớ:

- Đại ca, đại ca.. giết người rồi.

- Đ*** mẹ, im mồm, thuốc đâu?

Bọn chúng đê mê hưởng lạc thú vui trụy lạc, bỏ mặc con Thanh ở đó, nó đau đớn nhìn người mình yêu thương chết một cách đau đớn, tức tưởi, ném ánh mắt hận thù về phía hai kẻ ác ôn. Điều đó, cũng chẳng khiến chúng bận tâm, lúc này chúng đang phiêu du trong khoái cảm của cái chết trắng.

Trong cơn phê thuốc, chúng lại lôi con bé Thanh ra thỏa mãn dục vọng ngay bên cạnh xác thằng Thành. Nó không có bất cứ phản ứng gì, trơ ra như khúc củi khiến cho bọn chúng nổi cơn điên nồng lộn. Chúng vừa hãm hiếp, hành hạ thể xác con bé vừa bỡn cợt cười đùa vô nhân tính.

Tùm kín người con bé Thanh đã rũ rượi bằng một chiếc bao kín, vác ra ngoài, bọn chúng lên xe rời đi. Bà Thu hãi hùng tỉnh mộng, lăn đùng ra ngất xỉu.. Kể lại cơn ác mộng đêm nào bà vẫn không giấu được vẻ hoảng sợ vì giấc mơ quá đỗi chân thực..

(còn tiếp)