Hoa Cát Đằng

Chương 20



Trong căn phòng, với một màu trắng tinh, hơi thuốc tây nồng nặc, bà Thu hổn hển ngồi thở dốc, quay qua nhìn Đại cũng đang mơ hồ, không dám tin cơn ác mộng của bà Thu là sự thật:

- Đó cũng chỉ là một giấc mơ thôi mà cô. Ai tin vào điều đó cho được à cô?

- Rõ ràng cái chết của thằng Thành là thật, còn con bé Thanh thì..

Bỏ dở câu nói, bà Thu nén thở dài, hồi tưởng về quãng thời gian ba mẹ của Thanh ghé xóm trọ tìm gặp con bé. Nhưng không có kết quả, rồi cũng không rõ họ đi những đâu:

- Sau đợt con bé Thanh mất tích, ba mẹ của con nhỏ có đến gặp cô hỏi chuyện.

- Thế à cô? Thế thì muốn biết thực hư chuyện của Thanh như thế nào có lẽ chỉ có thể tìm gặp cô chú ấy mới có lời giải đáp cô ạ.

Bà Thu khẽ gật đầu, nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ ưu tư, phiền não. Bà vẫn bị ám ảnh bởi những lời phán của ông thầy bói về số mệnh của con bé Thanh, bà lo lắng nó đã gặp chuyện lành ít, dữ nhiều.

Cầm trên tay tấm thẻ chứng minh nhân dân photto có địa chỉ nơi Thanh ở, Đại bắt đầu hành trình đi tìm đáp án cho những uẩn khúc về Thanh, cô nữ sinh đã có ơn cứu mạng mình ngày nào.

Triền đê dài xa tít tắp, phía trước là cả một cánh đồng cỏ bát ngát mênh mông, hướng tầm mắt ra xa trải lòng vào không gian làng quê thanh bình. Dong duổi trên chiếc xe đạp đến quá trưa thì Đại cũng tìm được nhà của Thanh. Căn nhà liêu xiêu, hoang tàn có vẻ đã vắng bóng người từ lâu, chiếc cổng tre xập xệ ngáng lối vào nhà. Dựng chân chống xe, cất tiếng gọi hồi lâu nhưng không có người đáp lại. Vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt, Đại quay đầu, rướn người đạp xe ra phía cây đa đầu làng làm chén nước trà xanh, nhân tiện dò hỏi thông tin về gia đình nhà Thanh.

Buổi trưa nơi làng quê yên ả, anh tiến lại quán nước của bà cụ tóc đã bạc phơ, đang móm mém nhai trầu. Lễ phép anh xin bà chén nước, chưa đợi anh kịp ngồi yên vị, bà cụ đã cất tiếng hỏi anh:

- Chú là người ở nơi khác đến đây phải không?

- Dạ, sao cụ biết ạ!

- Đến ngần này tuổi rồi chú, ở đây bao nhiêu năm, người làng người nước với nhau còn lạ gì nhau nữa à chú.

Nghe đến đây, Đại như mở cờ trong bụng, đã không uổng phí sức lực cất công về đây, ngập ngừng cất tiếng hỏi:

- Cụ có biết nhà cô Thanh trong làng này không ạ?

Bà cụ nhoẻn miệng cười tóm tém, khuôn mặt toát lên vẻ phúc hậu, hiền từ:

- Chú có quan hệ như thế nào với con bé?

- Dạ..

Chưa kịp trả lời câu hỏi của bà cụ, thì tiếng sấm ùng oàng từ xa dội lại, trời đang nắng bỗng mây đen ùn ùn kéo đến bầu trời trở lên xám xịt, tối đen. Đại vội vàng phụ bà cụ thu dọn quán nước:

- Chú ghé nhà tôi đã, mưa sắp tới nơi rồi.

- Dạ, phiền cụ cho cháu tá túc với ạ!

Hối hả chạy vào trong làng để tránh cơn mưa sắp ập xuống, nó đến nhanh như một tia chớp khiến cho hai người họ ướt như chuột lột. Con đường về nhà bà cụ trở nên trơn trượt và mù mịt, hiện ra trước mắt Đại lúc này là một căn nhà cũ kỹ, trên tường những mảng vôi vữa bong chóc, loang nổ nhưng bên trong đồ đạc được xếp vô cùng ngăn nắp, gọn gàng. Dường như căn nhà chỉ có một mình bà cụ sinh sống.

Để xua đi cái lạnh của nước mưa, Đại xuýt xoa ngồi hớp chén trà nóng, khuôn mặt lộ rõ vẻ ưu phiền. Bà cụ chậm rãi đến bên:

- Chú, chú đi tắm đi, không cảm lạnh bây giờ.

- Dạ, cảm ơn cụ. Con đi tắm ngay đây, làm phiền cụ rồi ạ.

Bà cụ xua xua bàn tay nhăn nheo, gân guốc ra ý không vấn đề gì. Bữa cơm chiều được dọn ra giản đơn, bà cụ chu đáo chăm sóc cho Đại với sự hiếu khách và nhiệt thành của người dân quê. Cả bữa cơm, hai bà cháu ngồi trò chuyện vui vẻ:

- Chú về đây tìm nhà con bé Thanh hẳn là có chuyện?

- Dạ, chẳng giấu gì bà, đúng là cháu về đây tìm nhà Thanh là có việc ạ. Hồi trưa cháu có ghé qua nhà cô ấy nhưng không có gặp ai. Mà nhìn qua căn nhà thì dường như đã bị bỏ hoang từ lâu.

Bà cụ cũng không còn dùng cơm nữa, miệng tóm tém, đôi tay run rẩy têm trầu, hai khoé mắt ngấn lệ nhoè đi. Khuôn mặt phúc hậu, nhân từ của cụ không giấu đi được nỗi niềm, tâm tư trong lòng, cụ giãi bầy:

- Nói thật với chú, con bé Thanh nó tội nghiệp lắm, nó bị bỏ rơi từ khi còn đỏ hỏn nơi gốc đa đầu làng. Được vợ chồng con trai tôi rước về nuôi, cho ăn học đàng hoàng. Nhưng mà..

Nói đến đây, bà cụ bất chợt ngập ngừng, trầm tư. Cuộc trò chuyện của hai người rơi vào im lặng.

(còn tiếp)