Họa Chi Đơn Vương

Chương 10



“Phi tử của Tần Vương không cần quá căng thẳng, ta không phải đến để truy cứu tội, chỉ là hỏi qua mà thôi.” Dạ Trọng Lan nói một cách bình thản như mọi khi.

Nhưng tay hắn vẫn còn đang nắm chặt cánh tay ta, hơi ấm từ tay truyền đến khiến ta cảm giác áp bức.

Ta buộc phải nở một nụ cười xấu xí hơn cả khóc.

Đột nhiên tiếng thấp nhẹ của một thái giám ngoài phòng vang lên: “Bệ Hạ, Hoàng Hậu truyền tin đến, nói là Tấn Vương đã đến, đang tìm Tấn Vương Phi.”

Lần đầu tiên ta cảm thấy Hoàng Hậu Thật quá quen thuộc, ước gì ta có thể chạy về phía nàng ấy, không kiềm nén được, ta thở hắt ra một hơi.

Nghe thấy Dạ Trọng Hữu cười một tiếng, ta mới nhận ra mình đã quá lạc quan rồi, lại còn vô thức phát ra một âm thanh hơi thở nhẹ nhõm..

Dạ Trọng Hữu thả lỏng cánh tay của ta ra, nói: “Đi nào, chúng ta đến cung của Hoàng Hậu.”

Ta lặng lẽ đi theo sau hắn, đến cung của Hoàng Hậu, khi thấy gương mặt Tô Hậu Trinh, ta thật sự muốn khóc.

Ta sai rồi, ta thực sự đã sai, ta không nên vì trốn tránh hắn mà lại tự mình bò vào cái hang cọp là cung điện, trong tiểu thuyết hoàng đế không có thù oán lớn với Hoa Phủ như vậy, tại sao khi ta đến mọi thứ lại thay đổi?

Hay là ta lại đang làm mọi thứ trở nên tệ hơn?

Nhìn thấy ta có vẻ như sắp rơi lệ, đôi mắt của Dạ Trọng Lan xuất hiện nhiều nỗi băn khoăn, nhưng hắn không dám mở miệng ngay lập tức.

Chỉ khi đứng bên cạnh hắn, nắm chặt tay áo của hắn, ta mới cảm nhận được trái tim được thả lỏng.

“Quan hệ giữa Tần Vương và Tần Vương Phi thật tốt, thật đáng ngưỡng mộ.”

Tiếng cười của Trương Quý Phi vang lên.

Nhận thấy ta đã xây dựng được mối quan hệ tốt trong khoảng thời gian này, các phi tần khác cũng theo đó mà cười nhạo một chút.

Dạ Trọng Hữu như là tình cờ liếc xuống phía tay áo của Dạ Trọng Lan, sau đó ngưng một chút trước khi đổi hướng ánh mắt và nói:

“Lâu rồi không gặp Hoàng huynh trong cung, không biết Hoàng huynh, gần đây huynh chắc bận rộn lắm?”

Dạ Trọng Lan cười trả lời, đồng thời âm thầm nắm lấy tay ta dưới áo. Bàn tay rộng lớn bao trọn toàn bộ bàn tay ta, hắn dường như biết điều lo lắng của ta, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn muốn trấn an ta.

Rời khỏi cung điện với một tâm trạng hỗn độn, khi ta đã ngồi lên xe ngựa thì tim vẫn chưa khỏi đập nhanh.

Lúc này, Dạ Trọng Lan mới mở miệng hỏi:

“Trong cung có ai làm khó nàng sao?”

ta cười thoải mái đáp: “Không có ai.”

Dạ Trọng Lan nhăn mày, hắn rõ ràng đã nhận ra ta đang nói dối: “A Khiết, sao bây giờ nàng lại luôn giữ mọi việc trong lòng thế? Chẳng phải trước đây nàng luôn muốn thảo luận với ta mọi thứ sao.”

Ta hạ mắt, không dám nói gì thêm. ta không thể hiểu rõ về vị trí của Hoa Phủ trong tâm trí Hoàng đế là gì, điều này khiến ta cảm thấy không yên.

Trong tiểu thuyết, Hoa Phủ bị nữ chính huỷ hoại, giờ ta đã giải quyết được hận thù dày vò giữa chúng ta, không cần phải tiếp tục trận chiến ác liệt giữa ta và Mộ Dao Nữa, nhưng tại sao Hoàng đế lại bắt đầu chú ý đến Hoa Phủ?

Vậy nên, có lẽ a Phủ chắc chắn sẽ phải diệt vong, không còn hận thù tàn bạo của nữ chính, thoát được hay không còn phải tuỳ thuộc tâm tình của Hoàng Đế?

Đây chẳng lẽ là lối thoát duy nhất của nhân vật phản diện sao? Tại sao… lại chính là ta, lối thoát này đầy thử thách, tại sao lại để ta phải chịu đựng những hậu quả vô cớ này?

Trong lúc đang mơ màng suy tư, một bàn tay đột ngột đặt lên đỉnh đầu ta. ta ngẩng đầu và thấy Dạ Trọng Lan ngồi đối diện ta, hắn nhìn ta, mặc dù khuôn mặt vẫn tráng kiệt, nhưng đôi mắt lại trầm trọng:

“A Khiết, kể từ khi chúng ta thành thân, có vẻ như nàng có rất nhiều điều lo âu, nếu nàng không muốn nói, ta cũng sẽ không ép.

Nàng chỉ cần biết có ta ở đây, ta sẽ luôn bảo vệ nàng.”

Mặc dù câu tuyên bố này không làm ta thư thả hơn chút nào, nhưng người hắn muốn bảo vệ suốt cả đời đều không phải là ta. Nếu một ngày sự thật được phơi bày, ta chỉ mong có thể cùng hắn làm bạn là tốt lắm rồi.

Sau khi trở về phủ ta choáng váng, hoặc do tâm lý lo âu, cơ thể ta nóng bừng.

ta cảm thấy mình sắp sốt nặng đến nỗi linh hồn sắp rời khỏi cơ thể, dường như sắp trở lại thế giới hiện đại đông đúc, tuy nhiên khi ta thức dậy, trước mắt vẫn là đang ở trong căn phòng cổ kính này.

Dù ta đã trải qua cơn bệnh nặng, nhưng cũng có một số lợi ích, đó là ta có lý do để không vào cung nữa, cuối cùng thì ta cũng không còn điều kiện đi nữa, sau khi bị Hoàng đế hăm dọa, việc không đi là hoàn toàn hợp lý.

Bệnh này thực sự đến đúng lúc. Hoàng hậu còn sai người đến hỏi thăm ta, thấy ta quá tái nhợt, mới không triệu tập ta vào cung. Cùng lúc đó, ta phát hiện… các loại thuốc ở thời đại cổ này thật quá đắng!!!

Trước đây, ta thích vị đắng của nhiều thứ, nhưng nguyên liệu như khổ qua, hạt sen, hoặc cà phê. Nhưng vị đắng của loại thuốc Trung y thì thật không thể chịu nổi.

Ta cũng từng thích mùi của thuốc Trung y, nhưng lần đầu tiên uống, khuôn mặt ta đã xanh lè, suýt chút nữa ta còn nôn ra cả dạ dày.

Từ đó, ta thường bí mật đổ thuốc đi, cũng chính là để làm cho việc phục hồi sức khỏe chậm hơn.

Với sự nỗ lực không ngừng của ta, ta đã thành công nằm ở giường bệnh suốt nửa tháng.

Lúc ta mới bị bệnh, Hoa phu nhân và Hoa Thâm đã cùng đến thăm ta. Nghĩ về kẻ gây ra cơn bệnh này cho ta, ta cũng không có tâm trạng tốt.

Mặc dù bệnh nhưng ta luôn để Thiển Chi đi nghe ngóng để biết tình hình. Biết rằng Hoàng Thượng không có ý nhắm vào Hoa phủ, ta mới yên tâm, nhưng ta vẫn còn hoài nghi: Hắn định sẽ làm gì?

“Khiết Nhi, lần này đổ bệnh con trông xanh xao quá?” Hoa phu nhân nói với sự quan tâm khó che giấu.

Dù sao cũng là người thân của Hoa Khiết, ta cũng phải tỏ ra một chút cảm xúc: “Mẫu thân lâu rồi không gặp có lẽ mới cảm thấy vậy thôi.”

Hoa phu nhân vòng vo nhắc đi nhắc lại, còn Hoa Thâm cũng ngoan ngoãn ngồi đó không hề nói một lời.

Sau một hồi dông dài, Hoa phu nhân cuối cùng cũng đề cập đến chủ đề chính:

“Vì một số việc trong cung… ta và phụ thân con đã về tộc gia qua tháng mới về, vừa mới trở lại kinh thành thì nghe nói ca ca của con lại gây phiền hà cho con.”

Ta nhăn mày, Hoa Tướng đột nhiên từ chối cung cấp bất kỳ sự hỗ trợ nào cho Hoa Mỹ Nhân, không ngạc nhiên người trong gia tộc sẽ yêu cầu ông trở về để thảo luận. Nhưng ta không lo lắng, Hoa Tướng luôn có ý kiến riêng của mình, một khi ông ấy đã quyết định thì rất khó thay đổi.

Ông cho rằng Hoa Mỹ Nhân đã có ý định ngoại phản, khi đã không tin người thì ông ấy sẽ không bao giờ dùng người.

Đây cũng là thói quen dễ xảy ra với tất cả những người thông minh, càng thông minh thì càng đa nghi, giữa nữ nhi của mình và người cháu gái, ai xa ai gần, rõ ràng không cần phải nói.

Thấy ta không nói gì, Hoa phu nhân nháy mắt sang Hoa Thâm, hắn theo bản năng đứng lên và đi đến phía ta với khuôn mặt thờ ơ, từ trong ngực lấy ra một hộp nữ trang, nói:

“Từ khi muội vào phủ của Tấn Vương, chắc không được mua thêm trang sức, hôm nay ta đặc biệt tìm một ít đem đến cho muội.”

Hoa phu nhân cũng nói đỡ bên cạnh: “Trong long của Thâm Nhi đã luôn nhớ về con, nó đến các cửa hàng nữ trang, chọn những cái tốt nhất trước, thậm chí ngay cả ta còn không có phần nào.”

Nhìn hai người kẻ tung người hứng, ta cuối cùng cũng nhận lấy bộ trang sức, mặc dù không thích, nhưng không thể từ chối trước mặt của Hoa Thâm.

Tuy nhiên, ngay sau khi ta nhận lấy, Hoa Thâm lại tái phát tật cũ. ta thấy hắn ta đè nén khuôn mặt béo để mỉm cười và nói: “Vừa mới đi qua, thấy trong phòng sách của hăn có một nha đầu nhỏ nhắn, diện mạo cũng rất tươi tắn. Ở chỗ muội ta chưa từng thấy qua?”

Phòng sách của Dạ Trọng Lan? Người hắn nhìn thấy là Mộ Dao?

Dạ Trọng Lan thích yên tĩnh, xung quanh hắn hắn rất ít người theo hầu.

Tên đầu đất này có phải là nghĩ là Hoa Phủ chết chưa đủ nhanh sao? Dám để mắt đến người phụ nữ của Dạ Trọng Lan!

“Tên đầu đất nhà huynh, người của Dạ Trọng Lan mà huynh còn dám mơ tưởng sao? Huynh không sợ làm cả Hoa Phủ mất đầu sao?”

Hoa Thâm bị thái độ nghiêm khắc của ta làm sợ rụt cổ, vội vàng giải thích: Tta chỉ hỏi thôi, muội đừng tức giận. Làm sao ta dám vọng tưởng đến người của hắn!”

Thấy ta vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, Hoa Phu nhân chóng lên tiếng:

“Hoa Thâm, ca ca con vốn như thế, miệng nói mà không suy nghĩ. Ta cũng nghe nói Tấn Vương đã có người trong lòng? Nàng ta xuất thân từ đâu vậy…”

Mộ Dao lớn lên ở biên thành, từ khi vào phủ, nàng ta luôn không thích tham gia những sự kiện hoa mỹ, cho nên việc họ chưa gặp mặt cũng là chuyện bình thường.

“Mẫu thân, điều người cần làm bây giờ là quản chặt nhi tử của người, chứ không phải chui vào Dạ Lan phủ.”- Ta không nể mặt lên tiếng.

Khuôn mặt của Hoa Phu nhân cũng có chút không vừa: “Ta là đang suy nghĩ cho con đấy! Sao con lại nổi nóng..”

Thấy ta không thoải mái, Hoa Phu nhân cuối cùng cũng không tiếp tục nói nữa, nhanh chóng đuổi Hoa Thâm ra ngoài để không làm phiền ta thêm.

“Ca ca con dù sao vẫn là máu mủ ruột thịt của con, tất cả những việc nó làm trước đây là để dành cho con, thậm chí cả ta cũng không được đối xử như vậy.”

Sau khi Hoa Thâm đi ra ngoài, Hoa Phu nhân lại nói lời tốt cho hắn. Hoa Phu nhân thực sự biết cách tô điểm hình ảnh cho nhi tử của mình, mọi hành động của Hoa Thâm đều được nêu bật, ngay cả việc nói ca ca trễ nải cũng như việc khen ngợi hắn ta.

“Khi ta mang thai con Hoa Thâm mới 5 tuổi thôi, mỗi ngày hắn ấy đều đến sờ bụng mẹ và thường nói với con rằng con hãy ra nhanh đi, hắn làm một ca ca tốt của con…”

Không thể nghe thêm Hoa Phu nhân nói về kẻ đó, ta lại lên tiếng chặn họng:

Khi mẫu thân trở về, nhờ mẫu thân gửi lời hỏi thăm của con cho phụ thân nhé.” Hoa Phụ nhìn ta với biểu cảm không hiểu, dường như không ngờ ta sẽ chuyển chủ đề nhanh như vậy.

Dù cho Hoa Phủ phải chấp nhận việc bị tiêu diệt, nhưng ta cũng không thể để điều đó diễn ra quá nhanh.

Sau khi Hoa Phu nhân đi ra ngoài, ta tiếp tục cuộc sống dưỡng bệnh của mình, mỗi ngày ta nằm dưới ánh nắng mặt trời, nghe thăm thú từ các nô tì thân cận và sống thật thoải mái.

Thấy ta hòa nhã, các người hầu cận cũng không còn cảm thấy xa lạ nữa.

Mọi người trong phủ cũng không tấp nập như trước, người thêu thùa, người đan kim tuyến, thấy ta không có gì làm, có người đã chủ động bắt chuyện với ta: “Vương Phi có nghe chưa? Trong phủ Tấn Vương mới tuyển thêm một số binh lính.”

“Vậy thì sao?” ta không hiểu hỏi.

Dù chỉ đi nghe ngóng qua loa, nhưng Thúy Trúc vẫn trả lời rõ ràng: “Trong Số binh lính trong phủ lần này có một người trông rất đẹp trai, các nữ nhân hầu cận trong phủ Tấn Vương không thể kìm lòng tò mò đi nhìn hắn ấy.”

Thật đúng là không có cách nào né tránh tâm tình tò mò của phụ nữ qua mọi thế hệ.

“Thực sự vậy sao?Tại sao ta chưa từng gặp qua?” ta tò mò hỏi.

“Ngày duyệt lính mới vào phủ, Vương Phi đúng lúc bị ốm nên không có thấy.” Hạnh Tuyền trả lời.

Trúy Trúc đỏ mặt, cười ngốc nghếch nói: “Nếu Vương Phi thấy hắn ta, chắc chắn sẽ bất ngờ lắm. Nô tì thật sự chưa từng thấy một nam nhân nào đẹp trai như vậy.”

“Nhìn cách các nàng tung hô kìa, chỉ là một tên lính thôi, đẹp trai cũng chẳng có ích gì.” Thiển Chi bày tỏ, nàng từ trước đến nay luôn coi thường những người dưới cấp khác, nhưng sau một thời gian ta nỗ lực cải thiện, mọi thứ cũng tốt hơn một chút. Tuy mọi lời vẫn không thể coi là lịch sự, nhưng ít nhất cũng không còn thái độ khắc nghiệt như trước.

Hạnh Tuyền và Trúy Trúc cũng không còn quá sợ nàng ta, Trúy Trúc, người linh hoạt hơn, không kìm nén được nên lên tiếng phản đối: “Nếu tỷ thấy, chắc chắn sẽ không nói những lời như vậy đâu.”

Thiển Chi không hiểu cười: “Các cô nghĩ ta giống các cô à?”

Nhìn họ vui vẻ nói chuyện cùng nhau, ta không kìm được tiếng cười. Tuổi trẻ thật tốt, khi ta còn 16, 17 tuổi, ta cũng thường bàn luận về nam sinh cùng bạn bè, thật sự là âm thanh của niềm vui và tiếng cười tự do, mới thực sự quý giá.