Họa Chi Đơn Vương

Chương 9



Mỗi ba hoặc năm ngày, ta lại sử dụng tên tuổi của mình để nêu ý kiến, khi đó hoàng hậu có thể dần dần nhận ra rằng ta thực sự chỉ muốn tham quan cung điện mà thôi, không có ý đồ gì khác, cuối cùng nàng ấy cũng bắt đầu thể hiện thái độ thân thiện hơn với ta.

Lần đầu tiên gặp gỡ nữ nhân này, ta cảm thấy nàng ấy khá lạnh lùng và khó tiếp cận, nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn, ta nhận ra dù nàng ấy đôi khi có thể hay trêu chọc, nhưng nàng ấy không phải người ác độc.

Vì vậy, ta thường xuyên đến cung điện hơn, qua nhiều lần gặp gỡ, ta đã trở nên rất quen với các phi tần trong hậu cung.

Họ thường xuyên phải lao vào những cuộc chiến đấu tinh thần, sự xuất hiện của ta như một người ngoại đạo, họ có cảm giác như tìm thấy một nơi để xả stress.

Thường kéo ta ngồi nói chuyện trong thời gian dài. Ban đầu họ còn e ngại về mối quan hệ giữa ta và Hoa Mỹ Nhân, nhưng khi nhìn thấy ta thường xuyên bỏ qua Hoa Mỹ Nhân, khiến nàng ấy càng ngày càng mất uy thế, các phi tần khác không còn quan tâm đến việc tán tụng ta hoặc tìm cách nói chuyện với người ngoại đạo.

Vì thế, mỗi ngày ta thấy họ đặt bẫy cho nhau trước mặt hoàng hậu, và kết hợp với việc họ cố gắng thu hút sự chú ý của nhà vua, ta cảm thấy khả năng nói láo của mình ngày càng cao, bây giờ một ngày bình thường nhạt nhẽo của ta cũng trở nên thú vị.

Đây thực sự là cuộc đấu trí trong cung cấm, có thể so sánh với cả “Chân Hoàn Truyện”, 🤣ta chỉ thiếu một gói hạt hướng dương để ngồi xem trò vui này.

Mỗi khi Hoàng Hậu đến thăm Hoàng Thượng vào buổi trưa, sẽ luôn có một đám nữ nhân trang điểm lòe loẹt bên cạnh, dùng mọi cách để thu hút sự chú ý của hắn ta.

Ta thấy thích thú không kém, đồng thời cũng lén học được thêm nhiều kỹ năng mới.

Nhìn thấy Hoàng hậu dễ dàng xử lý mối quan hệ giữa nhiều phi tần trong cung, ta bỗng cảm thấy thật sự ngưỡng mộ nữ nhân. Có thể là không khó để trở thành hoàng hậu, nhưng để trở thành một người hoàng hậu biết phân rõ đúng sai, không nghiêng về bất kỳ phía nào, thực sự đòi hỏi khả năng thông minh và kiên nhẫn lớn.

Sự thông minh, tế nhị và lịch sự của hoàng hậu thực sự xứng đáng với danh hiệu mẫu nghi thiên hạ, nàng ta thật sự có trái tim của một người giàu lòng bao dung và tuyệt đối không thiên vị bất kỳ phi tần nào.

“Hoàng hậu nương nương, mẫu thân người từ phương nam lại gửi một ít hoa quả đến thông qua bài thương gia.” Chu ma ma trên tay đang cầm một hộp đựng.

Gia tộc họ Tô của hoàng hậu, Tô phu nhân là mẹ của hoàng hậu. Gia tộc Tô trước kia để tránh quyền lực của ngoại thế gia mạnh mẽ, đã di cư đến miền Nam, chỉ gửi hàng đặc sản mỗi năm và rát ít người trong gia tộc xuất hiện. Còn Hoàng hậu và Hoàng đế hiện tại, họ rất khiêm nhường và luôn cảnh giác các thế lực xung quanh.

Hoàng hậu mở hộp ra, thấy đó là những quả vải chín mọng, bên trong còn có những viên đá lạnh mát chưa tan hết.

Mặc dù không phải mùa vải, nhưng vẫn gửi từ xa đến, có thể thấy Tô phu nhân vừa giàu có, lại vừa thực sự quan tâm đến hoàng hậu.

Hoàng hậu cười và lắc đầu, đóng hộp lại: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, mẫu thân vẫn không thay đổi, việc gửi đồ về kinh thành thật sự rất tốn thời gian và công sức.”

Lúc này, một phi tần có đôi mắt tinh tường đã lập tức nói: “Nhìn kiểu cách đóng gói, rất giống với phong cách của lão phu nhân của Tô gia…”

Hoàng hậu cao hứng trả lời: “Có phải vì yêu thương ta đâu? Chẳng phải là vì hoàng thượng thích ăn những thứ này sao, ngươi mang tới chỗ của hoàng thượng đi.”

Dù lúc đầu chỉ ra lệnh cho Chu ma ma, nhưng ngay lập tức một phi tần đã nhảy ra và nói: “Thần thiếp vừa thấy Chu ma ma bận rộn ở kính sự phòng, hay là Hoàng hậu để thần mang đi cho ạ?”

Khi nàng ấy nói xong liền vươn tay ra để lấy hộp, nhưng một mỹ nhân khác lại mỉa mai: “Li Tần thực sự biết tận dụng cơ hội, đây là tấm lòng của Hoàng hậu, ngươi vẫn cố gắng cướp lấy.” “Phương Tần đã quá nói, ta không có ý gì cả.”

Mỹ nhân họ Li này nói với ánh mắt rất kiên cường, tay nàng ấy còn đang trong không trung, nhưng da mặt đã liên tục thay đổi màu sắc.

“Ta chỉ đang cố gắng giúp Hoàng hậu giải quyết gánh nặng thôi.”

Qua thời gian quan sát, ta nhận thấy rằng Li Tần và Phương Tần là hai người không hoà hợp nhất trong cung, họ cùng nhau được Hoàng thượng sủng ái và phụ thân các nàng cũng có cùng cấp bậc.

Vì vậy, họ thường xuyên có mâu thuẫn.

Hoàng hậu và Quý phi thì đều là những người vị trí đứng đầu vị trí nên họ cũng không cần đối địch với nhau nữa, còn những phi tần khác chỉ đơn giản là thích thú nhìn xem.

Kể từ đó, việc làm cho hoàng hậu đau đầu nhất thường là quản lý những tình huống này.

Khi hai người mỹ nhân này tranh cãi không ngừng, có vẻ như họ sẽ không từ bỏ nếu không cho họ đi, Hoàng hậu lại phải ra lệnh.

Trong lòng ta thật sự đồng cảm với nỗi khó xử của Hoàng hậu, bỗng hoàng hậu nói: “Tấn vương phi ở đây cũng không có việc gì, vậy phiền vương phi giúp ta đưa những quả vải này đến cho hoàng thượng được không?”

Ta đã bị “ăn đạn” à? Cư nhiên việc này lại đến tay ta……..

Hai phi tần thấy việc này lại rơi vào tay một người ngoại đạo như ta, bất thình lình họ im lặng, có lẽ cảm thấy không có lợi cho bất kỳ ai, nên cả hai đều đồng ý để ta dâng vải.

Hoàng hậu thực sự là nhà vô địch trong việc đấu trí trong thâm cung, một câu nói của người đã giải quyết hết mâu thuẫn của họ.

“Vâng, Hoàng hậu.”

Ta đứng dậy, cúi chào, nhận lấy hộp quà và rời đi.

Sau một thời gian tới đây ta cũng đã dần hòa hợp với nơi này, Tấn Vương thì luôn trầm tĩnh, ta không còn khiếp sợ hắn nữa.

Khi quay người bước đi, ta bắt gặp ánh mắt của Quý phi, gương mặt tinh xảo của nàng ấy bất ngờ mỉm cười với ta.

Mặc dù ta có hơi bối rối, nhưng cũng cười đáp lại.

Theo một nha hoàn đi suốt đoạn đường đến thư phòng của hoàng thường, sau khi thông báo ta mới vào.

Từ lúc bước vào ta luôn cúi đầu, không dám nhìn lơ là, cẩn thận diễn giải nguyên nhân tại sao ta lại mang vải tới đây.

Một giọng nói từ trên đầu truyền raa: “Mang lại đây đi.”

Chờ đợi nửa ngày cũng không thấy thái giám đến nhận hộp từ tay ta, nên ta phải tự đi lại gần, đặt hộp lên bàn.

Lúc này ta mới phát hiện bàn làm việc đã đặt đầy tấu chương, khối lượng công việc ấy thực sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, làm Hoàng đế thật sự là mệt mỏi.

“Nàng có biết đọc tấu chương không?”

“A?” Câu hỏi đột ngột làm ta không phản ứng kịp, tự nhiên ta nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thương.

Hoàng Thượng cũng không ngại, ngược lại mở miệng: “Hãy xem cái này.”

Ngón tay dài kẹp lấy một bức tấu chương màu vàng, ta do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy nó.

Lại là chuyện gì đây? Cả về mặt tình thế lẫn lý lẽ đều không nên để một nữ nhân như ta đọc tấu chương chứ?

Tuy nhiên, hoàng thượng đã lên tiếng, ta làm sao có thể không đọc?

Đó không phải là làm trái lệnh Hoàng đế sao? Ta mở một tấuchương ra, bàn tay ta lập tức bắt đầu nổi mồ hôi lạnh, trên bức thư viết đầy những hành vi “tốt” mà Hoa Thâm đã thực hiện, hành hạ nam nhân và chà đạp nữ nhân, không có việc gì quá nhỏ. Thậm chí trực tiếp nêu ra việc Hoa Tướng không giáo dục con cái một cách nghiêm khắc, thậm chí trong ngôn từ còn trực tiếp chỉ trích Hoa Tướng bản thân có vấn đề, mới dẫn đến ảnh hưởng từ trên xuống dưới.

Ngón tay ta không kiểm soát được mà bắt đầu cắn chặt, những ta cảm thấy kỳ lạ, tại sao Hoàng hậu lại đột ngột sai ta đến đây mang đồ?

Dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp chút nào, nếu hoàng thượng đã dự tính tốt rồi, thì câu chuyện cũng có thể chấp nhận được. Nhưng mục đích của hoàng thượng là gì? Để thử thách phản ứng của ta? Hay muốn từ ta, hắn sẽ tìm cách lật đổ Hoa gia?

Sau nhiều tháng cày hết nhiều bộ phim cung đấu cũng có chút ích, ta bắt đầu vận dụng hết những gì còn sót lại trong đầu, ngay lập tức ta quỳ xuống: “Bệ hạ, khi bị giam ở phủ, ca ca tinh thần bị tổn hại, vì vậy gia đình thần mới lơ đãng trong việc giáo dục huynh ấy, xin Bệ hạ trừng trị một cách nghiêm khắc.”

Nếu Hoa Thâm có đầu óc, hắn cũng sẽ không dám làm càn thực hiện những hành động như thế này, không trách gì ta nói hắn là ngu ngốc.

“Vậy sao?” Dạ Trọng Hữu nhướn mày, “Nàng cũng hiểu đạo lý đấy, vậy theo nàng, ta nên trừng phạt ca ca nàng thế nào?”

Ta cố gắng bấm móng tay vào lòng bàn tay, cơn đau nhói ở tay mới khiến ta có một chút nước mắt, ta nhìn lên và nói:

“Hoa Thâm là ca ca của thần, máu mủ tương thân, cho dù hắn ta có nhiều sai lầm, nhưng tuân theo thứ tự gia đình, thần lại là một nữ nhân bình thường, không biết cách xử lý. Hoàng đế hiểu biết sâu rộng, sẽ có cách định đoạt, thần không dám vô lý chỉ dạy.”

Nghe ta nói, Dạ Trọng Hữu có vẻ cười không cười nói:

“Lúc nào cũng nghe Hoa Tướng ca tụng nữ nhi mình là vô song vĩ đại, làm sao bây giờ lại trở nên cứng nhắc khi đứng trước mặt ta?”

“Những người làm phụ mẫu luôn cho rằng con cái của họ là tốt nhất, do đó khó tránh khỏi việc nói khoác.” ta cúi đầu đáp lại.

Sau một lúc, ta nghe thấy tiếng bước chân, một đôi giày màu đen được thêu hoa văn vàng dừng trước mặt ta, phủ bóng trên ta.

Cảm nhận được hắn đang cúi xuống gần ta, ta ngay lập tức tự nhiên muốn bỏ chạy, lần đầu tiên ta cảm nhận được áp lực từ người đứng trên, hoặc có thể đây cũng là lần đầu hắn ấy thể hiện quyền uy trước mặt ta.

Ta biết rõ sự dịu dàng của nam phụ cũng đều chỉ dành cho nữ chính, còn ta thì không có gì cả.

Ta nén mình để không cử động, hắn cúi người, một tay nhấc cánh tay ta,từ từ đỡ tạ đứng lên, tay kia lấy lại tấu chương từ tay ta rồi để lên trên bàn.

“Phi tử của Tần Vương không cần quá căng thẳng, ta không phải đến để truy cứu tội, chỉ là hỏi qua mà thôi.” Dạ Trọng Hữu nói một cách bình thản như mọi khi.

Nhưng tay hắn vẫn còn đang nắm chặt cánh tay ta, hơi ấm của hắn vẫn truyền đến cảm giác áp lực. ta cảm thấy mình buộc phải nở một nụ cười xấu xí hơn cả nước mắt.