Hoa Dại

Chương 10: Trốn đi



Đại Phu nhân và Di Giai cũng không dám cãi lại. Chỉ có thể chịu ấm ức.

Thái tử cũng dắt Châu Anh về, cho dù nàng không phục cũng phải về.

Chính phòng giải tán, đồ đạc đều đã được chuyển đi.

Tuấn Triết cũng sai người đem rất nhiều đồ đến cho Viên Liễu. Minh Khải cũng tặng nàng vài món trang sức.

" Từ nay người này sẽ theo ngươi. Lịch Hà, tới đây ". Tuấn Triết gọi một nữ tì tới.

" Tham kiến tiểu thư, nô tì sẽ hết sức phục vụ người ".

" Cô ấy có võ thuật rất tốt, cũng tinh thông dược liệu sẽ có ích ".

" Đa tạ Lục điện hạ ".

Nói vài lời tiễn biệt rồi cũng rời đi.

Viên Liễu vào trong phòng, nhìn mọi thứ lộng lẫy trước mắt. Nàng lại cảm thấy không vui như tưởng tượng.

Lịch Hà sắp xếp đồ đạc gọn gàng, cũng chuẩn bị đồ ăn cho nàng.

" Ngươi cũng ngồi ăn đi, ta sống sơ sài đã quen, không phân biệt chủ tớ ".

Lịch Hà nghe lời này có phần hảo cảm, nàng ngồi xuống, cầm đũa lên ăn.

" Tiểu thư, người có nhiều trang sức và y phục như vậy sao không dùng tới?".

" Ta không muốn, đợi khi nào ta cảm thấy thích chúng ta sẽ dùng ".

Cứ như thế trôi qua, Lịch Hà cũng càng thêm mến tính cách của nàng. Nàng thì có chút mệt trong lòng. Lịch Hà suy cho cùng cũng là người của Lục điện hạ. Tất nhiên không để nàng đi gặp Vĩ Thành.

Bỗng một đêm, nàng thấy có tiếng chim kêu. Chạy ra quả nhiên thấy con chim trắng ấy.

Nàng mở thư ra đọc, Vĩ Thành hỏi han nàng rất nhiều. Nàng hạnh phúc cất đi cẩn thận rồi ngồi nắn nót viết một bức cho chàng.

Vĩ Thành thấy chim mang theo thư quay lại mở ra là thư báo bình an của Viên Liễu. Nàng còn kể lại chuyện nàng khiến họ bị trừng phạt. Đều là kể chuyện vui cho chàng. Viên Liễu nói bên cạnh có thêm nữ tì không thể trốn ra. Nhưng chắc chắn có cơ hội sẽ đến Hoạ Mễ tìm chàng. Vĩ Thành đọc xong cũng an tâm, chàng ngồi trên phiến đá. Vui vẻ mỉm cười.

Đã rất nhiều ngày trôi qua, thoáng cái nàng đã 17 tuổi. Lịch Hà cũng ngày càng thân thiết với nàng. Viên Liễu cũng cao lên một chút, nhưng dang người vẫn khá nhỏ.

Nàng ăn mặc cũng đã đẹp hơn, nhưng vẫn không trang điểm hay cài tóc.

Y phục đơn giản chỉ là bộ cổ phục trơn không có hoạ tiết hay chấm phá.

Đã bao ngày không gặp, nàng rất nhớ Vĩ Thành. Mặc dù vẫn đưa thư qua lại nhưng nàng vẫn không yên lòng.

Lần này nàng quyết tâm đi. Nàng đã không sợ người của Viên gia nữa. Người nhà Viên gia bây giờ gặp nàng đều e sợ Tam điện hạ và Lục điện hạ không dám trực tiếp đối mặt.

Nàng viết thư hẹn gặp Vĩ Thành ở núi Hoạ Mễ.

Sáng hôm sau, nàng chạy đi tìm Lịch Hà. Thấy nàng đang nghiền thuốc làm gì đó liền tới gần.

" Tiểu thư? Người dậy sớm như vậy tìm ta làm gì ".

" Lịch Hà, hôm nay ta có hẹn với bằng hữu. Ta muốn ngươi giúp ta."

Lịch Hà nghe liền hiểu. Lắc đầu.

" Không được, người định phản bội Lục điện hạ sao?".

" Phản bội cái gì chứ, Lịch Hà, không phải ngươi muốn ta vui vẻ sao? Cầu xin ngươi đó ".

Lịch Hà suy nghĩ một chút, thấy nàng cầu khẩn vậy cũng đành gật đầu.

" Được rồi, người đi sớm về sớm. Nếu không Điện hạ sẽ tróc xương ta đấy ".

Viên Liễu vui vẻ, hết lời cảm ơn Lịch Hà.

Nàng đi tới núi Hoạ Mễ, nhìn ngắm nơi này. Lâu rồi không tới, núi Hoạ Mễ vẫn rất đẹp.

Nàng đi tới phiến đá, thấy một nam nhân nằm bên trên. Nàng không kìm được gọi: " Thành Thành ".

Vĩ Thành nghe thấy giọng nói quen thuộc, bật dậy.

Trước mặt chàng là Viên Liễu, vẫn là khuôn mặt dáng người nhỏ bé ấy. Có thể nhìn nàng cao hơn một chút, đôi má bớt ửng hồng một chút, y phục chỉnh chu hơn một chút nhưng vẫn là Viên Liễu.

" Liễu nhi, tới rồi a ".

Viên Liễu chạy tới ôm chầm lấy chàng.

" Phải, ta rất nhớ Thành Thành ".

" Ta cũng nhớ Liễu nhi, muội đã lớn hơn rồi ".

Chàng ôm nàng, vuốt vuốt mái tóc.

Viên Liễu buông ra, cười tươi.

" Ta tất nhiên là lớn. Bây giờ ta ăn ngon ngủ kĩ. Không lo bị ai ăn hiếp nữa ".

Vĩ Thành cũng cười, gật đầu: " Tốt rồi ".

Nàng ngồi xuống cạnh chàng, loay hoay lấy trong tay áo ra một khối gỗ. Nàng đưa cho Vĩ Thành.

" Thành Thành, ta đã đục nó a. Ta trong phủ buồn chán nên muốn làm gì đó để tặng huynh. Để huynh nhìn nó sẽ nhớ đến ta ".

Vĩ Thành nhìn khối gỗ, nó được khắc rất đẹp. Là hai chữ Liễu Thành, còn được sơn màu, đính một viên đá màu đỏ ở giữa.

Chàng mỉm cười: " Đẹp lắm, Liễu nhi đúng là nhiều tài lẻ ".

Chàng cất nó đi, nắm lấy tay của nàng.

" Tay muội vẫn nhỏ như vậy, không khác chút nào ".

" Tại tay huynh lớn, tay ta mà to hơn làm sao cân xứng với thân hình ta được đây ".

Nàng bật cười: " Nếu tay ta lớn như tay huynh chắc sẽ thành cái quạt mất ".

Nàng cầm tay chàng lên, phẩy phẩy trước mặt mình, miệng còn khen mát.

Vĩ Thành rút tay ra, cốc vào đầu nàng một cái: " vẫn còn nghịch ngợm như vậy, ta tưởng muội học làm tiểu thư khuê các rồi chứ ".

Viên Liễu bĩu môi, cúi đầu: " Ta không thích làm tiểu thư gì cả. Chỉ là như vậy sẽ thoải mái sống hơn chút ".

Vĩ Thành xoa xoa đầu nàng: " Ta biết. Có đau không, xin lỗi muội ".

Nàng cười cười lắc đầu: " Không sao, vài cái cốc đầu của huynh sao làm đau được ta chứ ".

Hai người cứ vậy ngồi nói chuyện. Không để ý thời gian trôi qua.