Hoa Dại

Chương 11: Cầu thân



Đến chiều không thấy Viên Liễu về, Lịch Hà lo lắng đi tới núi Hoạ Mễ.

Viên Liễu cùng Vĩ Thành đi lên đỉnh núi. Vừa ăn gà nướng vừa ngắm cảnh.

Từ trên đây nhìn xuống, những tán lá tầng tầng lớp lớp. Mùa xuân đua nhau nở hoa.

Viên Liễu chỉ về Hoàng cung, nhìn Vĩ Thành: " Thành Thành có muốn tới đó không? ".

Vĩ Thành lắc đầu.

" Sao muội lại hỏi vậy ".

" Muội ghét nơi đó, Viên phủ đã đủ khiến muội mệt mỏi. Nếu tới đó e là sẽ bị giày vò đến chết ".

Vĩ Thành trầm mặc. Suy tư nghĩ về những lời nàng vừa nói.

" Ta nghe nói Nhị điện hạ muốn cầu thân với Nhị tỷ. Mặc dù biết là bản thân khó tránh, chỉ mong sẽ không dính vào chốn Hậu cung ".

Nàng nhìn Vĩ Thành, rồi lại quay sang cười.

" May quá, Thành Thành chỉ là một người bình thường. Thật tốt ".

Vĩ Thành không nói gì, im lặng nhìn nàng.

Đôi mắt long lanh của nàng, đôi mắt ấy liệu có thể bị vấy bẩn bởi Hậu cung? Bởi tranh đấu quyền hành?

Đang quanh quẩn trong suy nghĩ, chợt bị tiếng gọi của Lịch Hà làm thoát ra.

" Tiểu thư! Tiểu thư! Trời ơi tiểu thư của ta ".

Lịch Hà chạy tới, Viên Liễu cũng chạy lại đón nàng.

" Lịch Hà? Ngươi làm gì ở đây ".

" Người đấy, người nói với ta đi một chút thôi. Một chút của người là từ sáng sớm tới chiều muộn sao?".

Lịch Hà nhìn sang Vĩ Thành: " Tuy là ngươi cũng anh tuấn, nhưng không so được với Lục điện hạ. Ngươi mà dụ dỗ Tiểu thư cắm sừng ngài ấy. Ta sẽ đánh ngươi ra bã ".

Viên Liễu nghe vậy vội bịt miệng: " im ngay cho ta, ta theo ngươi về. Đi ra kia trước đợi ta nói nốt vài câu ".

Lịch Hà cũng chỉ đành đi ra, vẫn núp núp sau tảng đá nghe lén. Tiếc là thính giác không cao siêu nên không nghe được gì.

Vĩ Thành nhìn nàng: " Liễu nhi, Lục điện hạ đó là tên lần trước vây bắt chúng ta? ".

" phải, lần trước có kể cho huynh nghe về người giúp muội. Chính là Lục điện hạ ".

" Hắn có ý gì với muội sao? ".

Viên Liễu suy nghĩ một lúc: " có thể có hoặc không. Hắn giống như muốn thứ gì đó từ muội hơn ".

Vĩ Thành nắm tay nàng: " Liễu nhi, muội phải tránh xa hắn ra. Ta không thích hắn ".

Viên Liễu nắm chặt tay chàng, nở nụ cười: " Được, muội sẽ tránh ".

Nói xong liền từ biệt trở về.

Vĩ Thành nhìn theo bóng lưng nàng, có nhiều suy nghĩ. Thật ra chàng với hắn cũng không khác gì nhau. Đều phải khiến nàng tới chốn Hậu cung mà nàng ghét nhất...

Trở về phủ liền bị Đại phu nhân mắng một tràng. Nàng cũng mặc kệ.

Dù sống ở phòng rộng lớn nhưng trống trải. Nàng cảm thấy còn không thoải mái bằng Biệt phủ.

Lịch Hà thấy nàng không vui, liền ngồi xuống bắt chuyện: " tiểu thư nhớ hắn sao?".

Viên Liễu cười, nhìn nàng: " nhớ nhanh tới vậy ư, ta chỉ là đang thấy không thoải mái ".

" không nhớ thì tốt rồi ".

Lịch Hà nhìn nàng, cười tủm tỉm: " Tiểu thư, ngày mai sẽ có người tới cầu thân. Người có vui không? "

" cũng đâu phải cầu thân ta, hơn nữa có cầu thân ta cũng không chịu ". Nàng đứng lên đi ngủ.

Lịch Hà cũng cười cười đi ra ngoài.

Sáng hôm sau Viên phủ lại náo nhiệt chuẩn bị. Viên Liễu thường vẫn coi như vô danh, không ai để ý. Nay lại có nhiều người vào phòng đánh thức nàng. Trang điểm, chải chuốt, thay y phục cho nàng.

Viên Liễu trong bộ dạng này trưởng thành rất nhiều. Rất ra dáng tiểu thư khuê các.

Nàng nhìn mình trong gương, nghĩ chắc hôm nay có các Điện hạ tới nên bắt nàng chải chuốt. Nàng lại là không thích thế này. Nàng lấy cớ đến sau, cởi bỏ hết thảy, trở về bộ dạng thường ngày. Nàng cứ thế đi thẳng đến chính phòng. Mấy nô tì kia cũng không cản được nàng.

Thấy nàng như vậy, Lão gia cũng mặc kệ. Đại phu nhân và Di Giai lại càng đắc ý.

Tịnh Nghi linh cảm hôm nay có chuyện, không dám ho he. Như cũ ngồi im lặng.

Lúc này Nhị điện hạ, Lục điện hạ bước vào. Tam điện hạ lại đi vào sau.

Tuấn Triết thấy nàng hôm nay vẫn như ngày thường, có chút khó chịu. Chàng nhìn Lịch Hà, Lịch Hà cũng đành bất lực cười trừ.

Di Giai rất lộng lẫy xinh đẹp, không hề kém sắc đi.

Nhị điện hạ - Hoạch Nam Văn, mang sính lễ vào cầu thân Di Giai.

Lão gia thấy đống sính lễ ưng ý, quay sang gật gật với Đại phu nhân. Di Giai thì đắc ý nhìn Viên Liễu.

Viên Liễu khẽ rướng lông mày, tỏ ý không quan tâm, mang chút khinh miệt.

Nàng nhìn đống sính lễ, đối với nàng cũng chỉ là thứ cài lên người. Cũng có ăn được đâu mà ganh tị.

Tất nhiên lần cầu thân này thành công, Nhị tiểu thư Viên gia lên duyên với Nhị Vương gia. Xứng đôi vừa lứa ai cũng vui vẻ.

Viên Liễu vốn tưởng xong rồi định quay về. Đột nhiên Tuấn Triết đi lên, dâng thánh chỉ của Hoàng thượng, muốn cầu thân với Viên Liễu.

Nàng đơ người, khó hiểu nhìn hắn. Tuấn Triết nhìn nàng, ánh mắt vui vẻ. Nàng chạy ra trước mặt Lão gia và Đại phu nhân, dập đầu: " Thưa phụ thân, mẫu thân, nữ nhi không muốn trở thành Vương phi ".

Đại phu nhân cười cười bước tới: " Viên Liễu, đây là ý chỉ của Hoàng thượng. Ngươi muốn hay không cũng phải làm ".

Viên Liễu tức giận nhìn Tuấn Triết, quay lưng rời đi.

Minh Khải thấy nàng phản ứng mạnh như vậy, quay sang nhìn Tuấn Triết. Chàng vẫn đứng nhìn nàng, trong lòng Tuấn Viễn hả hê biết bao. Nhìn nàng vùng vẫy mà không thoát được mình.

Viên Liễu trở về phòng, khóc nấc.

Lịch Hà chạy tới: " Tiểu thư, người sao lại...".

" Ta không thích hắn! Người ta thích là Thành Thành ".

Lịch Hà im lặng không nói, lại gần vỗ vai nàng: " Người chấp nhận thôi, đã là thánh chỉ thì cho dù là hắn cũng không cứu nổi người ".

Viên Liễu chạy ra ngoài muốn tới núi Hoạ Mễ liền bị Lịch Hà đánh ngất, đặt nàng lại trên giường.