Hoa Dại

Chương 25: Ranh giới



Đột nhiên hình ảnh Viên Liễu hiện ra trong đầu nàng. Câu nói: " Chúng ta nhất định phải sống sót " văng vẳng bên tai Lịch Hà. Nàng mở mắt lăn một vòng né khỏi nhát đao ấy.

Quan phủ tức giận sai người bắt nàng lại. Lúc này Trọng Luân xông tới. Ra lệnh hoãn lại hành hình. Nói Lục Điện hạ đã trở về. Vụ án này xét lại.

Lịch Hà thở dốc, khi sắp chạm đến cái chết, nàng lại được cứu vớt lại.

Tuấn Triết vẫn bịt kín mít, vừa tới đã khiến binh lính sợ hãi lui ra xa.

Người đi thẳng vào trong, sai người mở cửa lao ngay. Binh lính gác cửa sợ hãi nhanh chóng mở ra.

Nhan Hi thấy người gọi lớn: " Điện hạ, mau cứu Vương phi ".

Tuấn Triết đi vào, nhìn nàng. Vội vàng bế nàng lên, đưa nàng về phủ. Nhan Hi cũng được Hộ Hàn dìu ra ngoài.

Trên xe, Tuấn Triết lấy ra một lọ thuốc, cho nàng uống.

" L..ịch...Hạ ".

Tuấn Triết nhìn nàng, gật đầu: " Lịch Hạ không sao. Nàng nghỉ ngơi đi ".

Viên Liễu cuối cùng cùng nhắm mắt.

Trở về phủ, Thái y đến khám cho nàng, bốc thuốc cho nàng.

Thái y thở dài: " Vương phi quá kiên cường. Trong người rõ ràng không có chút sức lực nào. Người thì đầy vết thương lớn nhỏ đều có. Hôm nay không cứu kịp e là người chịu không nổi".

Tuấn Triết đi vào, ngồi cạnh nàng.

" Nàng sống rồi, ta sẽ không để ai làm hại nàng nữa ".

Nói xong, mắt chàng liền sắc lạnh. Lên xe đi đến Đại điện.

Hoàng Thượng nghe tin Tuấn Triết về, liền hoãn triều để đón chàng.

Còn có cả Thái tử, Châu Anh, Hoàng hậu và Liên phi, Minh Khải cùng đến.

Tuấn Triết hừng hực bước vào. Trước mặt các vị đại thần, tới tát cho Châu Anh một bạt tay.

Châu Anh bị đánh tới chấn thương, máu chảy ra từ miệng.

Mọi người một phen kinh vía. Tuấn Triết lạnh giọng: " Ngươi nói Liễu nhi giết chết Di Giai, nói nàng đáng chết. Liễu nhi là Tứ muội ngươi, ngươi cũng hành hạ nàng như vậy. Có đáng chết?".

Châu Anh sợ hãi, khóc lóc nép sau Cảnh Bình.

Cảnh Bình giận dữ: " Đây là tẩu tẩu của ngươi, ngươi còn dám đánh? ".

Tuấn Triết lơ đi lời hắn nói, thậm chí còn muốn đánh cả hắn.

Hoàng Thượng thấy chàng kích động vậy cũng không tiện hỏi han. Khuyên chàng mau trở về.

Chàng liếc Châu Anh một cái rồi rời đi, Liên phi cũng chạy theo.

Châu Anh sợ đến đứng hình. Mặt cắt không còn giọt máu.

Liên phi cùng Tuấn Triết trở về Thanh Vương phủ. Người thấy Viên Liễu nằm hôn mê trên giường, trách mình không chăm sóc tốt cho nàng.

Tuấn Triết an ủi ngươi một hồi, người mới chịu nín khóc rời đi.

Chàng trở về phòng, cởi đồ ra. Bên trong vẫn đang quấn băng. Lão sư đỡ chàng nằm xuống: " Đã xong rồi, cố chịu hai - ba ngày nữa là khỏi hẳn ".

Thì ra Đêm qua lúc Hộ Hàn cố đánh thức chàng. Chàng thật sự tỉnh lại. Nghe kể lại mọi chuyện, mặc kệ trên người vẫn còn đau, miễn cưỡng mặc y phục trở về. Thấy nàng đã qua cơn nguy kịch, mới yên tâm chữa trị tiếp.

Lịch Hà và Nhan Hi được đưa về phủ chăm sóc. Qua hai ngày cũng đã đỡ hơn nhiều.

Hai người từ khi đi lại được, vẫn luôn túc trực bên cạnh Viên Liễu. Còn nàng thì vẫn hôn mê bất tỉnh. Nhan Hi nhìn Lịch Hà: " Sao Vương phi lại hôn mê lâu như vậy, ta lo cho người quá ".

Lịch Hà vỗ vỗ vai nàng: " Yên tâm đi. Thái y nói người không nguy hiểm. Người chịu đựng bao ngày như thế, giờ người được nghỉ ngơi, ắt phải lâu thôi ".

Nhan Hi bôi thuốc cho nàng, nhìn những vết bầm tím trên người nàng. Nhịn không được bật khóc: " Vương phi, người đã đỡ đau chưa. Người mau tỉnh lại đi. Hức. Chúng ta trở về rồi, sao người còn chưa tỉnh ".

Lúc này cửa mở ra, là Tuấn Triết đến. Nhan Hi vội hành lễ rồi lui ra.

Chàng cầm bát thuốc trên tay, kê đầu nàng cao hơn để uống thuốc.

Mí mắt nàng khẽ động.

Tuấn Triết thấy vậy thì mừng rỡ: " nàng tỉnh rồi? ".

Mắt nàng chậm rãi mở ra, nhìn Tuấn Triết. Chàng lại đỡ nàng ngồi dậy.

" Tỉnh dậy là tốt rồi, mau uống thuốc đi ".

Viên Liễu im lặng không nói gì, lấy bát thuốc uống.

" Nàng vẫn còn giận ta? Mà không sao, nàng giận ta cũng được. Ta ra ngoài cho nàng nghỉ ngơi ".

Cửa đóng lại, Viên Liễu còn một mình ngồi trong phòng.

Nàng đương nhiên là giận, nhưng hắn cũng đã giữ lời hứa với nàng. Tạm thời nàng không nhắc lại chuyện cũ nữa.

Nhớ lại từ khi vào Hoàng cung, tại sao một bức thư cũng không nhận được. Nàng ra ngoài nhiều lần, chỉ mong nhìn thấy Thành Thành nhưng lại không thấy chàng đâu. Chàng như biến mất khỏi thế gian này vậy.

Nàng lo lắng không biết chàng có chuyện gì không? Có phải bị bắt lại rồi?.

Thái độ của Tuấn Triết đương nhiên là không giống đã bắt được Vĩ Thành. Nàng xuống giường, đi lấy lọ thuốc trong tủ ra. Suy tư nhìn vào nó.

Một lúc lại cất vào lại bên trong.

Chuyện của Di Giai nàng không biết nên giải thích thế nào. Một lời khó tỏ.

Nàng ghét Di Giai nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ giết nàng ta. Nhưng trong phủ này chỉ có nàng và Tịnh Nghi là có tiếp xúc, bị Di Giai chèn ép.

Tịnh Nghi không có ở đây, tất nhiên không thể là hung thủ. Còn nàng cũng không phải. Vậy ai lại ghét Di Giai đến thế? Đến mức giết nàng ta.

Nàng nghĩ mãi không ra, mệt mỏi tới giường nằm xuống. Dù sao là hoạ thì tránh không khỏi. Nếu họ muốn nàng nhận tội thì cho dù có chối cũng như vậy. Vẫn là được yên bình ngày nào hay ngày đấy. Còn sống thì còn có hi vọng.

Tuấn Triết cũng ráo riết tìm hiểu về ngày hôm ấy. Trọng Luân mới lên tiếng: " Hôm ấy ta gặp Vương phi, nhìn nàng vô cùng bình thường. Không giống mới giết người. Chỉ là không biết cách chứng minh ra sao ".

Lão sư nghe vậy đau đầu: " Quan trọng là cây trâm kia a. Làm sao lại bị hung thủ lấy đi ".