Hoa Dại

Chương 26: Tạm giam



Tuấn Triết nghĩ một lúc, liền kéo hai người kia đến chỗ Viên Liễu.

Viên Liễu đang được Nhan Hi chăm sóc. Lịch Hà đứng bên ngoài nhìn thấy ba người tới, chạy vào báo cho nàng.

Viên Liễu cũng biết ý tứ, đi ra chào hỏi. Tuấn Triết thấy sắc mặt nàng đỡ hơn, mặt bớt căng thẳng đi.

Ba người vào trong, cùng Viên Liễu bàn bạc.

Tuấn Triết nhìn Nhan Hi và Lịch Hà: " Hai ngươi hôm ấy chuẩn bị cho nàng, có thấy cây trâm không? ".

Hai người nhìn nhau, lắc đầu. Viên Liễu cố nhớ lại: " Hình như hôm đó ta không mang theo. Phải rồi, sợ mang đi làm rơi nên ta đã cất vào trong hộp trên bàn trong lều ".

Trọng Luân khoanh tay, thở dài: " Vậy thì có khả năng bị lấy trộm. Dù sao hôm ấy canh gác lỏng lẻo. Nếu có kẻ vào lều cũng không ai để ý ".

Mấy người đang đau đầu suy nghĩ, Hộ Hàn từ ngoài chạy vào: " Điện hạ, tìm được rồi! ".

Hộ Hàn dắt từ ngoài vào một người tướng tá cao ráo. Cường tráng khoẻ mạnh, mặc dù ăn mặc bình thường nhưng có lẽ cũng là người có tiếng nói trong đoàn binh.

" Điện hạ, đây là Khảm Thạch. Người này là thuộc hạ dưới trướng Thất điện hạ. Hôm ấy được cử đến canh. Vừa hay đứng trước phủ của Vương phi ".

Khảm Thạch hành lễ, thành thật: " Hôm ấy thuộc hạ đứng ở đằng trước lều của cả mấy Vương phi. Nhớ không rõ nhưng đã xảy ra một số chuyện. Hôm đó ta nhớ có một tên thái giám ngã ngay trước cửa lều Lục Vương phi, mấy binh lính đến xem thì thấy hắn mặt đỏ bừng. Hắn cứ làm loạn, lại nặng cân, mấy binh lính xung quanh xúm lại mới đưa hắn đi được. Sau đó một nô tì chạy về, nói là lấy áo cho Nhị Vương phi. Nàng ta chạy vào lấy, bước ra lại bị va chạm với nô tì của Thái tử phi. Bẩn hết y phục, nô tì đó lại chạy vào lấy lại bộ khác. Nhưng có vẻ khá lâu, vì nàng ta phải lấy rất nhiều phụ kiện kèm theo ".

Viên Liễu nghe vậy, nghĩ một chút. Nàng nhận ra gì đó: " Thái tử phi thì sao? ".

Khảm Thạch cố nghĩ, nhớ ra: " Thái tử phi đi ngay sau Nhị Vương phi.Chắc chỉ cách nhau một đoạn ngắn mà thôi. Thuộc hạ nhớ lúc Thái tử phi về còn ướt hết người, hình như là bị ngã xuống suối ".

Mấy người thấy có uẩn khúc ở đây. Châu Anh đi gần Di Giai như thế không lẽ không nhìn thấy nàng bị giết?.

Viên Liễu mới nghĩ đến đã không thể tiếp tục. Hai người họ là tỷ muội ruột, làm gì có lý do gì mà Châu Anh phải giết Di Giai chứ?.

Khảm Thạch lui ra ngoài. Mấy người cũng giải tán trở về.

Cứ như vậy một ngày nữa trôi qua.

Hôm nay, Hoàng Thượng cho mời mọi người tới Chính điện. Tra lại vụ án của Di Giai.

Viên Liễu bước lên, đứng trước mặt mọi người. Nàng phủ nhận hết tội trạng.

Hoàng Hậu lại mang bằng chứng ra nói, muốn ép nàng vào đường cùng. Tuấn Triết khó chịu: " Nàng ấy vào rừng săn thú, trên người thiếu gì vật làm hung khí mà phải dùng đồ Liên phi tặng?".

Liên phi cũng gật đầu đồng ý.

Hoàng Hậu nhìn Hoàng Thượng: " Bệ hạ, ai mà biết được tại sao Viên Liễu lại dùng cây trâm đó. Có lẽ cãi nhau với Giai nhi, trong cơn tức giận làm bừa a ".

Viên Liễu nhếch môi, điệu bộ thách thức: " Nếu ta bốc đồng như vậy, sớm đã giết tỷ ấy từ khi ở Viên phủ rồi ".

Mọi người nghe nàng nói lời này, ai nấy đều khó hiểu nhìn nàng.

Hoàng Thượng nghe lời này bị chọc giận: " Ngươi nói vậy khác gì nhận tội, ngươi bây giờ còn ăn nói ngông cuồng trước Đại điện. Không biết hối cải ".

Nàng được đà nói tiếp: " Hối cải? Ta không làm ta cần gì phải hối cải ".

Hoàng Thượng tức giận, ra lệnh giam nàng vào Đại lao. Không cho ai đến thăm. Đợi ngày xử phạt tội phạm Thượng.

Đại lao đối với nàng cũng không phải cảm giác đầu tiên. Nàng thản nhiên ngồi trên giường, không thể hiện ra chút lo lắng nào.

Lần này vào cũng có đãi ngộ hơn. Lục Vương gia về rồi đương nhiên bọn họ sợ đụng vào nàng sẽ bị xử phạt.

Hai ngày trôi qua bình thường, nàng thì cảm thấy nhàm chán. Không có gì để làm, nàng lại dùng nước viết chữ lên bàn.

Nàng nghĩ tới trước đây lúc đi học không nhớ chữ, thi thoảng Tịnh Nghi sẽ dùng nước viết lên bàn cho nàng nhìn học theo. Tịnh Nghi tuy nhu nhược nhưng không phải là người xấu. Ít nhất là người duy nhất trong phủ giúp nàng từ khi mẫu thân mất.

Không biết Tịnh Nghi thế nào rồi, bây giờ nàng ấy cũng là lẻ loi một mình ở Xuân Quốc.

Mỗi lần gửi thư về cho mẫu thân phải mất cả mấy ngày.

Viên Liễu rũ mắt: " nhưng ít nhất vẫn còn sống. Nhất định sẽ gặp lại ".

Nói xong, mắt nàng ngưng lại một chút. Thở dài nằm bò ra bàn.

Hôm nay lại một nữ tì đưa đồ đến. Người này ho lên vài tiếng, có lẽ bị cảm rồi. Trùm kín người còn cúi đầu. Chỉ mỗi lần ho lại giật người một lần.

Nàng nhìn người này bộ dạng mệt mỏi lên tiếng: " Ngươi bệnh còn mang đồ ăn tới làm gì? Không sợ nặng hơn thì cũng phải sợ lây sang ta chứ. Mau đưa giỏ đồ đây rồi mau đi đi ".

Nô tì này mở cửa, đặt đồ ăn vào. Nhanh tay khoá cửa lại rồi quay lưng.

Nàng thấy vậy nhíu mày: " Đứng xa chút, khi nào ăn xong ta sẽ gọi ngươi vào lấy đồ ra ".

Người này biểu thị gật đầu. Yên lặng đứng đấy, vẫn ho lên từng tiếng rời rạc.

Viên Liễu đặt giỏ đồ lên bàn, mở ra liền cảm thán đồ ăn hôm nay ngon. Xoa xoa tay cầm đũa lên ăn ngon lành.

Nữ tì kia ngẩng mặt, lộ ra một đôi mắt rất đẹp. Vẫn phát ra tiếng ho, nhưng ánh mắt dần thay đổi. Một ánh mắt ẩn chứa một kế hoạch.