Hoa Dại

Chương 27: Sự thật



Nữ tì kia quay lại, gỡ khăn che mặt xuống.

Là Châu Anh.

Viên Liễu nhìn thấy nàng ta thì bộ mặt bất ngờ, rồi nàng nhìn xuống đồ ăn trên bàn.

Châu Anh nhếch môi, đắc ý: " Ta đến tiễn ngươi ".

Nàng ta vén mũ trùm đầu xuống, lại gần khung sắt.

Viên Liễu đứng dậy, đột nhiên ôm đầu. Nàng gằn giọng: " Ngươi sao lại muốn giết ta?".

" Nếu ngươi chết từ lần bị giam trước, ta đâu cần phải giết ngươi. Đều tại Hoàng Thượng nhu nhược, luôn e dè tên quái vật Tuấn Triết. Đáng lẽ ra ngươi chết từ khi ấy, Hậu vị sẽ là của ta. Không ai có thể tranh giành ".

Viên Liễu khuỵu xuống, nhoẻn miệng: " Hậu vị? Di Giai chết rồi. Hậu vị đương nhiên của ngươi. Ngươi còn muốn giết ta làm gì ".

" Để chịu tội, thay ta chịu tội ". Nàng ta cười cợt.

Lời này nói ra làm Viên Liễu ngỡ ngàng, nàng trừng mắt nhìn thẳng Châu Anh: " Là ngươi giết Di Giai?".

" Phải, là ta. Ngươi dù sao cũng chết. Ta kể cho ngươi nghe, sống để bụng, chết mang theo ". Nàng ta ngồi thấp xuống: " Hôm ấy ta thấy Di Giai vào rừng, liền sai người đi trộm cây trâm của ngươi. Còn ta bám theo Di Giai, không ngờ lại thấy cảnh hai người cãi nhau. Ngươi có biết lúc ấy ta vui thế nào không? Nhưng cũng giúp ta đỡ đi một mạng người. Ban đầu ta muốn giết luôn ả nô tì, nhưng nhờ có ngươi. Ta thuận lợi giết Di Giai, lại còn có nhân chứng thấy ngươi xô xát với nó. Ngươi yên tâm, ta sẽ tiễn ả nô tì đã trộm cây trâm đi theo ngươi. Sẽ không có ai liên quan được sống ".

Viên Liễu không tin vào tai mình, nàng ho lên từng đợt.

Châu Anh thấy nàng đã gục xuống, đi vào mang giỏ cơm rời đi.

Nàng ta quay về phủ, sai nô tì thân cận mang chúng đi vứt thật xa.

Nữ tì kia đi vứt đồ, tình cờ thấy Lịch Hà và Nhan Hi chạy qua. Nàng ta lấp đi, nghe ngóng xem họ đang đi đâu.

Nhan Hi bị vấp, suýt chút té. Nàng khóc, lấy lại thăng bằng: " Lịch Hà, mau lên. Phải báo tin cho Điện hạ, nhanh lên ".

Hai người đã đi xa, nữ tì kia mới đi tới Đại lao. Nghe hai binh lính đang sợ sệt đứng ngoài nói Viên Liễu đã chết trong phòng giam. Nàng ta mừng thầm, chạy về phủ báo tin.

Châu Anh nghe thấy thế liền bật cười, nàng nhìn vào lọ độc trước mặt. Đổ vào trong bánh rồi bảo nô tì mang sang cho Nam Dinh - nữ tì trộm trâm.

Nam Dinh nghe nàng ta nói đây là phần thưởng của Thái tử phi, bộ mặt mừng rỡ. Nàng bảo để tạm lên trên bàn, xong việc sẽ ăn.

Nô tì kia nở nụ cười, đặt lên bàn rồi đi về.

Sáng hôm sau, Hoàng thượng lại triệu tập mọi người đến. Có cả Viên thừa tướng, Viên phu nhân.

Lịch Hà chạy ra, quỳ sụp xuống trước Đại điện: " Bệ hạ, Vương phi bị người ta giết hại. Người chết oan uổng ".

Hoàng Thượng ra lệnh gọi binh lính đến tra hỏi. Binh lính cũng chỉ lắc đầu, nói hôm qua không có người khả nghi nào tới.

Châu Anh trong lòng vui vẻ vô cùng, nhưng nét mặt lại buồn rầu.

Hoàng thượng tra hỏi hôm qua ai là người đưa cơm đến cho Vương phi. Được biết là Nam Dinh.

Hoàng thượng sai người bắt nữ tì này đến. Lại rất lâu không thấy quay về.

Liên phi ngồi ở trên khóc sướt mướt, Hoàng Hậu lại ung dung ngồi xem kịch.

Châu Anh rũ mắt xuống, trong lòng nàng biết rõ Nam Dinh sớm đã chết rồi. Chuyện hạ độc đổ cho nàng ta, nàng ta cũng tự tử chết. Không thể truy tội nữa.

Chỉ là không ngờ, Nam Dinh thật sự đến. Châu Anh ngạc nhiên, quay sang nhìn nô tì bên cạnh. Nữ tì thấy ánh mắt nàng, vội cúi đầu tỏ ý không biết.

Nam Dinh bước vào, quỳ xuống hành lễ. Nàng ngước mắt nhìn Châu Anh, rồi quay lại nhìn lên: " Bệ hạ, nô tì không hề đưa cơm đến cho Lục Vương phi. Hôm qua vẫn luôn ở trong phủ ".

" Ai làm chứng cho ngươi? ".

Nam Dinh nhìn sang phía Châu Anh, chỉ tay: " nữ tì thân cận của Thái tử phi, hôm qua vẫn luôn ở cùng nô tì ".

Nữ tì kia nghe vậy quỳ sụp xuống: " Nô tì không có, không biết người này đang nói gì ".

Châu Anh nét mặt có chút biến sắc, chạy lại trước mặt Hoàng Thượng: " Bệ hạ, nữ tì này luôn ở cạnh nhi thần. Không rời nửa bước ".

Hoàng Hậu cũng nói giúp cho nàng ta, nói Nam Dinh là đang chối tội.

Nam Dinh cúi thấp đầu: " cho dù là nô tì, nô tì cũng không có gan đấy. Huống hồ nô tì là người trong phủ Liên phi. Liên phi chắc chắn không làm hại Lục Vương phi ".

Liên phi nhìn nàng, nhíu mày: " Ngươi không lẽ bán đứng ta? ".

Nam Dinh ngẩng đầu: " Là Nam Dinh ngu dốt, nghe theo lời tiểu nhân. Nam Dinh bán đứng Liên phi, tội đáng chết. Nhưng không thể không lôi kẻ tiểu nhân ra ánh sáng ".

Hoàng Thượng hắng giọng: " Là ai! Khai ra trẫm sẽ tha cho gia đình ngươi được sống ".

Châu Anh bị doạ sợ đến run rẩy chân tay.

Nam Dinh cúi đầu: " Là Thái tử phi ".

Châu Anh bị dồn ánh nhìn vào, lắc đầu chối: " Không, tại sao ta phải làm vậy? Ngươi lại dám đổ tội cho ta, nói nhăng nói cuội ".

Viên Lão gia và Viên phu nhân cũng chạy ra nói đỡ cho nàng ta. Nói nàng ta không bất hoà lớn với Viên Liễu, sẽ không giết người.

Tuấn Triết sắc mặt không đổi, mắt sắc lạnh nhìn hai người. Bọn họ cũng sợ hãi trở về chỗ, không dám lên tiếng.

Châu Anh vẫn cố chối, còn diễn khổ nhục kế. Thái tử thấy vậy cũng đứng lên: " Nàng sẽ không làm, Nhi thần hiểu nàng không tàn độc như vậy ".

" Vậy sao? ". Giọng nói quen thuộc vang lên. Nữ nhân mặc y phục xanh lam bước vào.

Là Viên Liễu.