Hoa Dại

Chương 3: Tái ngộ



Một lúc sau Thái tử đi vào, thấy người nàng run lên. Tưởng rằng nàng khóc, tới gần an ủi. Vừa chạm vào vai nàng, nàng liền rùng mình.

Thái tử khó hiểu lên tiếng: " Châu Anh, nàng sao vậy? ".

Châu Anh nghe giọng Thái tử mới ngẩng đầu lên, khóc lóc ôm lấy eo người: " Thái tử, vừa rồi ta... ". Nàng đang muốn kể hết nhưng nghĩ lại. Bản thân vừa mới vào cung, nếu không việc gì đến tính mạng thì không nên náo loạn. Tránh người khác đàm tiếu.

Nàng thu tay lại: " ta bị con mèo doạ sợ ". Thái tử nhìn xung quanh, nhưng cũng không nghi ngờ. Hôm nay có tiệc khó tránh vài việc sơ suất.

Người ngồi bên cạnh nàng: " nàng đừng sợ, nếu nàng mệt rồi thì nghỉ ngơi đi ". Rồi người nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Châu Anh cởi khăn che xuống, kéo vạt áo lên, vết thương đã được băng bó lại. Nàng mệt mỏi đi cởi bỏ hỉ phục rồi đi ngủ. Dù sao cũng làm Thái tử phi rồi, hôm nay không ngủ cùng ngài ấy thì để hôm khác. Nàng chỉ sợ sau này chết trong phủ này, không toàn thây.

Thái tử đi ra ngoài, ngồi trầm ngâm nhìn lên trời. Cứ như vậy đến khuya lại vào phòng đọc tấu chương.

Thấy Châu Anh ngủ trên giường, người khẽ đi tới chỉnh lại chăn cho nàng. Nhìn nàng vẻ mặt có chút xanh, lo lắng kêu thân cận tới ngự thiện phòng kêu họ làm nhiều đồ bổ.

Sáng hôm sau, Châu Anh thức dậy thấy bàn đồ bổ trước mặt. Thái tử nhẹ nhàng nói: " nàng ăn đi, ta thấy nàng có vẻ xanh xao nên đặc biệt kêu người chuẩn bị ". Nàng cũng khẽ gật đầu, cong môi bê lên ăn chút một.

Phía Viên phủ, Di Giai từ hôm qua ngang ngược đi hạnh hoẹ mọi người. Hôm nay lại cao ngạo muốn đổi sang phòng của Đại tiểu thư. Đại phu nhân cũng đành đồng ý.

Viên Liễu sợ ở phủ lại bị nàng tới gây chuyện, nên đã ra khỏi phủ từ sáng sớm. Nàng chạy đến núi Hoạ Mễ, chạy tới phiến đá nằm lên đó.

Nàng nằm vắt chân nhìn bầu trời dần sáng.

Tới lúc nắng chiều vào mặt nàng, nàng mới ngồi dậy. Nàng chạy đi tìm gì đó để ăn lót dạ.

Nàng đi vòng vòng quang chân núi, ôm một bụng hoa quả trở lại. Nàng ở đây bao năm nên quả gì cũng ăn qua, mùa hè lại rất trĩu quả. Tham lam hái một ôm đầy.

Nàng đặt xuống cạnh suối nhỏ gần đó, rửa từng quả một. Lại để vào xấp lá lớn bê về.

Vĩ Thành từ trên đỉnh núi đi xuống liền bắt gặp nàng. Miệng lộ ra ý cười, trốn trên cây nhìn nàng.

Nàng cẩn thận xếp lại chỗ hoa quả, nhìn khá đẹp mắt. Vĩ Thành thấy nàng hái được nhiều quả vậy cũng khá bất ngờ. Tiểu cô nương này lại tìm được nhiều quả đến vậy. Chắc chắn là quen thuộc khu rừng này.

Vĩ Thành từ trên nhảy xuống, giả vờ gây tiếng động mạnh. Ngồi sụp xuống, ôm ôm đầu gối.

Viên Liễu nghe tiếng động chạy tới, thấy chàng đang ngồi ôm chân: " lại là ngươi?".

Vĩ Thành cười sượng, quay lại: " ồ lại là tiểu cô nương sao, haha, ta định lên hái ít quả mà lại ngã. Aido, chắc trật chân rồi ". Diễn một màn khổ nhục kế vụng về.

Nàng thấy hắn như vậy cũng không để ý: " ngươi có phải ngốc rồi không? Cây này toàn là lá, ngươi muốn lên hái gì ". Miệng nói nhưng vẫn chạy lại kéo dậy. Vĩ Thành đứng lên, chân khập khiễng: " ta đâu có biết, ta đang chạy qua chạy lại. Thấy thân cây này to cứ nghĩ có quả trên ngọn. Liền leo lên ".

Viên Liễu phụt cười, đỡ chàng đến phiến đá. Đưa cho chàng một ít: " may cho ngươi, nay ta hái rất nhiều. Chia cho ngươi một ít ". Vĩ Thành đón lấy, miệng đa tạ không ngớt.

Hai người cùng ngồi ăn, Vĩ Thành thấy nàng hay xuất hiện ở đây như vậy gặng hỏi: " cô nương còn nhỏ tuổi, tới đây không sợ gặp kẻ xấu sao? "

" Như ngươi á? " Viên Liễu cười cười quay sang.

" Ta không phải kẻ xấu "

" Ngươi không phải kẻ xấu, vậy thì ta cần gì sợ tới đây. Ngươi là người đầu tiên ta tiếp xúc trong khu rừng này ".

Vĩ Thành ngây người, không biết nói gì thêm.

Viên Liễu mới nói: " ta tới đây chơi, nhà ta ở gần đây. Còn ngươi? Sao lại ở đây ".

Chàng suy nghĩ một lúc: " ta tới đây chơi giống cô, ta trong đoàn binh đóng quân gần đây ". Nàng nghe vậy cũng không đa nghi. Quay lại ăn tiếp. 𝒯hử‎ đọc‎ 𝘵𝒓u𝘆ệ𝔫‎ khô𝔫g‎ quả𝔫g‎ cáo‎ 𝘵ại‎ {‎ 𝒯𝒓𝑈m‎ 𝘵𝒓u𝘆ệ𝔫﹒VN‎ }

" Phải rồi, cô nương tên là gì? Nhà cô ở đâu gần đây ".

" Ta tên là Viên Liễu, ta ở phủ Viên gia ".

Vĩ Thành nhìn nàng không tin. Ai không biết Viên gia là quan lớn trong triều. Tiểu thư Viên gia sao lại chạy vào rừng chơi suốt ngày như vậy?

" Nói vậy cô là Tiểu thư Viên gia ".

Mặt nàng tối lại, khoé miệng cười: " Không sai, ta là Tứ tiểu thư Viên gia ".

" Tứ tiểu thư? Ta nghe nói nàng ấy bị bệnh luôn phải ở trong phủ ".

" Là lời đồn họ truyền ra để không cho ta tham gia tiệc tùng bên ngoài. Ta không bị bệnh, cũng không muốn là tiểu thư Viên gia, càng không muốn dây dưa với họ ".

Vĩ Thành trầm ngâm nhìn nàng, trước đây còn tưởng nàng là thường dân. Không ngờ lại là người nhà Viên gia, lại là một tiểu thư bị ghẻ lạnh. Sống thiếu thốn.

Nàng thấy ánh mắt của chàng, lảng tránh: " sống như vậy mới tốt, sống gò bó trong khuôn phép mới là cực hình ". Nàng cười, nụ cười tươi tắn trong ánh nắng.

Vĩ Thành cong môi, xoa xoa quả lê trong tay: " vậy ta gọi cô là Liễu Liễu, được không?".

" được, ta cũng gọi ngươi là Thành Thành".

Hai người ngồi tâm sự với nhau, giống như tri kỉ.

Và cứ thế mỗi ngày nàng lại chạy tới núi Hoạ Mễ để nói chuyện với chàng. Chàng cũng luôn tới sớm để chuẩn bị thêm chút đồ ăn cùng nhau.