Hoa Dại

Chương 4: Hang động



Mấy hôm nay Viên Liễu không thể rời phủ. Lão gia cho người đứng canh bên ngoài phủ, từ trước ra sau đều có lính. Nguyên do là Đại tiểu thư trở về, người muốn cho lính bảo vệ " tân Hoàng Hậu ".

Nàng trở về ai nấy đều chạy tới xu nịnh, hỏi han, cười cười nói nói. Đến cả Viên Liễu cũng bị bắt ra đón nàng. Viên Liễu nhìn thấy nàng, chào hỏi quy củ. Muốn làm cho tốt rồi rời đi.

Di Giai thấy nàng lại chướng mắt: " Y phục còn thua cả nô tì, ra đây chỉ làm nhục Viên gia ".

Viên Liễu không để tâm, đàn gảy tai trâu. Nàng thấy Châu Anh cũng gật đầu cho qua, định trở về biệt phủ. Lại bị nô tì của Nhị tiểu thư ngáng chân, ngã ngay trước mặt mọi người. Nàng đau đớn từ từ đứng dậy.

Nàng nhịn.

Tam tiểu thư thấy vậy cũng không dám làm gì, trên mặt còn có nét sợ hãi. Hẳn là thời gian này bị Di Giai chèn ép đến sợ rồi.

Châu Anh cũng vờ như không thấy, kéo mọi người vào trong.

Chỉ còn Viên Liễu một mình, nàng khổ sở trở về phòng. Ngã xuống chỗ rắc sỏi, chân tuy không rỉ máu nhưng tím bầm. Chỗ nàng cũng không có thuốc, chỉ đành lấy ít nước muối rửa qua.

Nàng đau chân cũng không muốn đi đâu, cứ nằm lì trong phòng vậy.

Vĩ Thành thấy nàng mấy hôm không tới nên có chút lo lắng. Chàng sai người đi tìm hiểu Viên phủ xảy ra chuyện gì thì biết tin Viên Lão gia cho bố trí lính canh trong ngoài phủ.

Chàng biết Viên Liễu tạm thời khó ra ngoài, cũng chỉ đành mỗi ngày ngó qua xem nàng có tới không.

Châu Anh ở cũng không lâu, rất nhanh đã chuẩn bị quay lại Hoàng cung. Viên Liễu biết vậy vui mừng.

Hôm sau nàng nhòm ra bên ngoài đã không còn thấy binh lính nữa, nàng thuận lợi tới núi Hoạ Mễ.

Chỉ là tới nơi đợi mãi cũng không thấy ai. Nàng đi vòng quanh tìm, còn lên cả đỉnh núi. Nàng thấy đằng xa có một đoàn quân, liền nghĩ đó là đoàn quân của Vĩ Thành. Lập tức tiếp cận.

Nàng đứng từ xa nghe ngóng. Họ là quân Bình đang đi tìm một thứ gì đó. Nhưng áo giáp của họ rất khác kiểu của Vĩ Thành. Nàng biết là không phải, mau chóng rời đi.

Nàng đi được một đoạn thì bắt gặp một người nằm rạp dưới đất. Nàng hoảng sợ, nghĩ đó là người chết.

Nàng tiến tới, nhìn xem người đó còn thở không, phát hiện hắn vẫn nhúc nhích hô hấp. Nàng chạy tới, vén tóc hắn ra, hốt hoảng nhận ra là Vĩ Thành.

" Thành Thành, ngươi làm sao vậy?! ".

Nàng không nghĩ nhiều, dùng sức khó khăn lắm mới đưa được hắn tới một hang động nhỏ để tránh nắng.

Mặt Vĩ Thành có xây xát, trên người vết thương không nặng nhưng có lẽ nằm ở đó qua đêm. Sương xuống bị cảm rồi.

Viên Liễu mau chóng chạy vào phố, nhưng nàng không có tiền. Vội chạy tới chùa, bộ dạng hớt hải.

" Sư thầy, người có thể giúp con không? "

Sư thầy thấy nàng hớt hải biết nàng đang gặp chuyện không hay: " thí chủ cần gì?".

" Bạn của con bị thương nhẹ, lại sốt cao. Con không có tiền mua thuốc, cũng không kiếm được dược liệu trong núi Hoạ Mễ ".

Sư thầy nghe xong, chỉ tay về hướng núi Sinh Lai: " trên núi ấy có rất nhiều dược liệu, chỉ là đường đi khó khăn. Thí chủ nhớ cẩn thận ".

Viên Liễu cúi đầu đa tạ sư thầy rồi mau chóng tới đó tìm dược liệu. Nàng phải trèo rất lâu, vết thương cũ lại nhức lên. Nàng cũng ráng trèo tiếp, cuối cùng cũng hái được dược liệu. Nàng lại trèo xuống, đi tới núi Hoạ Mễ. Nàng về đến hang động, mệt tới khó thở, chân thì rã rời.

Viên Liễu vội đi giã thuốc đắp lên cho Vĩ Thành. Rồi lại tới nhà dân quanh đó xin chút cháo trắng. Đút cho chàng ăn rồi lại đút thuốc.

Vĩ Thành mơ mơ tỉnh tỉnh, không có ý thức. Viên Liễu cho chàng ăn xong cũng đành ở lại không dám rời đi. Nàng vốn muốn canh xem chàng có tỉnh lại hay không. Lại mệt tới ngủ quên bên vách đá.

Vĩ Thành được uống thuốc cũng đỡ đi, lúc này mới lấy lại được ý thức. Chàng mở mắt nhìn, lại thấy cảnh Viên Liễu đang nằm ra bên vách đá.

Chàng chậm chạp đứng dậy, đi tới chỗ Viên Liễu. Nhận ra nàng chỉ là đang ngủ, không vấn đề gì mới an tâm. Chàng ngồi xuống, khẽ nhấc đầu nàng gối lên đùi mình.

" Liễu Liễu, muội như vậy lại có thể đưa được ta tới đây. Còn dám ở lại đây với ta, không sợ chết sao?" Chàng nói nhỏ.

Khuôn mặt Viên Liễu lúc ngủ lại càng đáng yêu. Đôi má vẫn đỏ ửng, lúc ngủ nhìn như mèo con. Không chút vướng bận.

Vĩ Thành nhìn nàng, rồi nhìn qua tay nàng. Chàng nhấc tay nàng lên, xoa xoa.

Tay Viên Liễu đã chai đi vì leo núi quá nhiều, bàn tay nàng nhỏ. Vĩ Thành đặt tay nàng lên trên tay mình, chỉ bằng 1/2.

Chàng khẽ cười, rồi lại nhìn vào lòng bàn tay. Lòng bàn tay nàng cũng đỏ ửng. Nhìn đống đồ trước mắt Vĩ Thành cũng biết hôm nay nàng đã khổ cực thế nào. Chàng cứ thế xoa xoa tay nàng, nhiệt độ trong hang ban ngày mát mẻ, ban đêm lại lạnh.

Vĩ Thành xoa tay giúp nàng đỡ lạnh. Cũng nhóm lửa để nàng được ấm hơn. Cứ như vậy qua đi một đêm.

Sáng hôm sau Viên Liễu tỉnh dậy, thấy mình đang nằm ngủ mới giật mình ngồi dậy. Tự trách bản thân sao lại ngủ quên. Nhìn lại thì thấy ai đã gối lên đầu nàng một cái áo mỏng.

Viên Liễu nhìn sang không thấy Vĩ Thành, liền đứng dậy muốn đi tìm.