Hoa Dại

Chương 30: Quá khứ



Xe ngựa trở về đến Thanh Vương phủ, Viên Liễu bước xuống nhìn cánh cửa lớn trước mắt. Giống như con cá vàng trong hồ, mặt nước đóng băng. Vĩnh viễn thoát không nổi.

Nàng khẽ thở dài một tiếng, cùng Nhan Hi và Lịch Hà đi vào. Mới vào được vài bước thì gặp Ái Vy đang xách đồ rời đi.

" Ái Vy? Ngươi là đang mang đồ đi đâu? ".

Ái Vy đặt cái thùng đồ bự xuống, hành lễ: " Vương phi, từ bây giờ ta không còn là thiếp của Lục Điện hạ nữa."

Ba người kia sáu mắt nhìn nhau.

" Vương phi đang nghĩ gì thế. Điện hạ đã cho người mang giấy ly hôn đến cho chúng ta. Trong phủ bây giờ chỉ còn người là nương tử duy nhất của Điện hạ a ".

Lịch Hà mừng rỡ, nắm lấy tay Viên Liễu: " Trời ơi tiểu Vương phi của ta. Giờ người là duy nhất trong phủ, đi đâu thì đi rồi ".

Nhan Hi cũng cười: " Phải đó, Thanh Vương phủ rộng lớn như vậy. Người tha hồ bay nhảy ".

Không khí xung quanh Viên Liễu đều rất vui vẻ. Ái Vy cũng hạnh phúc từ biệt nàng rời đi.

" Hai ngươi về phủ trước, ta có việc cần làm ".

Viên Liễu chạy đi, để lại hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Nàng đi đến phòng của Tuấn Triết, mở cửa bước vào. Lại thấy Tuấn Triết đang nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa.

" Ngươi...làm sao vậy? ".

Nàng đi lại gần, thấy Tuấn Triết vẫn không tỉnh dậy. Người bịt kín mít, chỉ lộ ra con mắt đang nhắm chặt. Mồ hôi đã chảy ướt hết chân tóc, tay nắm chặt lại.

Viên Liễu chạy xung quanh không thấy Lão sư và Hộ Hàn đâu. Mới chạy về muốn Lịch Hà sắc cho ít thuốc. Chỉ là mới ra khỏi sân vườn liền gặp Lão sư tay cầm một giá dược liệu.

" Vương phi? ".

" Lão sư, mau vào xem Điện hạ. Ta gọi người mãi không thấy phản ứng ".

Hai người chạy vào trong. Lão sư nhìn chàng, lắc đầu: " Ngài ấy lại hôn mê rồi, người ở lại chăm sóc ngài ấy. Ta đi sắc thuốc ".

" Được ".

Viên Liễu nhìn cảnh này, trong lòng có chút thương hại. Mùa đông lạnh như thế, hắn lại khó chịu đến mồ hôi đầm đìa. Nàng nhìn xuống tay hắn, một cái bao tay đen. Mùa hè hay mùa đông hắn đều đeo. Lần trước lúc cắt máu chữa trị cho hắn. Mơ hồ nhìn qua rèm cũng chỉ thấy một nước da sáng màu, nhưng rất khó coi.

Lão sư nói máu nàng đã chữa trị cho hắn được nhưng sao vẫn còn phải đeo bao tay?

Một lúc sau Lão sư quay lại, tay bưng một bát thuốc. Lão sư lại gần, nhắc nàng ra ngoài kẻo bị kinh sợ. Rồi cho chàng uống thuốc.

Viên Liễu ngồi bên ngoài, chỉ nghe tiếng thìa chạm vào bát. Nàng nhìn qua một lượt, phát hiện nơi đây có rất nhiều đồ. Còn rất mới, giống như ít khi dùng.

Lão sư đi ra, thấy nàng đang ngồi nhìn vào kệ sách mới lại ngồi phía đối diện bắt chuyện: " Vương phi có muốn xem không? ".

Viên Liễu gật đầu, đi tới lấy vài quyển ra đọc. Chỉ là mở ra đều thấy những chữ nhoè nhoẹt. Giống như một đứa trẻ tập viết.

Nàng để quyển sách xuống: " Là điện hạ viết sao?".

Lão sư nhìn vào, gật đầu. Thấy nàng bộ mặt khó tin mới giải thích: " Điện hạ từ khi bị bệnh, phải đeo bao tay. Chữ viết vì thế không được chỉn chu ".

" Ngài ấy tại sao lại bị bệnh? ".

Lão sư thở dài: " Lão thần không biết, một lần tìm thấy ngài ấy đang kêu gào trong tư phòng. Lăn lộn gào khóc, mới thấy da ngài ấy bắt đầu sùi lên. Chữa rất nhiều lần đều không thuyên giảm ".

" Vậy cách lấy máu này? ".

" Là một vị cao tăng chỉ cho ta, nói tìm máu của một cô nương dưới 20 tuổi. Chỉ cần có duyên ắt chữa khỏi ".

Bây giờ nàng mới hiểu, thì ra hắn lấy nhiều thiếp thất là để chữa bệnh.

Thấy nàng trầm ngâm, lão sư nói thêm: " Mong Vương phi đừng giận ngài ấy, một đứa trẻ lớn lên trong thị phi như ngài ấy. Có một tia hi vọng được thắp lên, ngài ấy ắt hết lòng giữ lấy. Ta tận mắt nhìn ngài ấy từng muốn tự giết mình năm ngài ấy 8 tuổi. Ngài ấy từng kinh sợ mình khi nhìn vào gương, đến cả tắm cũng rắc thật nhiều hoa để không thấy ảnh mình phản chiếu trong đó ".

Viên Liễu nhìn về phía Tuấn Triết, nàng ngẫm nghĩ gì đó. Rồi lại quay lại: " Ta không biết nữa, ta rất căm hận, nhưng khi thấy ánh mắt tuyệt vọng của hắn khi cầu khẩn ta cho máu. Ta nhìn thấy mình ngày trước, ta lại muốn thử giúp hắn...".

" Người có ơn với Điện hạ, ơn rất lớn ".

Viên Liễu nhìn vào trang sách: " Chắc ngài ấy cũng rất ham học ".

Lão sư gật đầu: " Ngài ấy không chịu nổi ánh mắt của người khác nên nhốt mình trong phòng. Ta thấy vậy liền dạy cho ngài ấy. Trước đây ta vào cung để dạy các Điện hạ học, sau này thấy ngài ấy bị như vậy mới xin được đến dạy riêng cho ngài ấy. Ngài ấy sợ ta bị doạ nên không dám cởi bao tay. Cố gắng viết ".

" Không phải ai cũng không dám đối đầu ngài ấy sao? Tại sao quá khứ lại thảm như vậy."

" Ngày trước hay bây giờ ngài ấy đều sợ hãi việc sẽ doạ người khác chạy. Chỉ là phải tạo ra vỏ bọc bên ngoài. Nếu ngài ấy không tạo ra tin đồn khiến người khác biết ngài ấy là người hung dữ. E là ngài ấy sẽ không thể sống nổi. Lần đầu tiên ngài ấy đánh nữ nhân, chắc là lần trút giận cho người. Ngài ấy tuy có võ công nhưng không đánh người bừa bãi. Xin Vương phi đừng nghĩ ngài ấy xấu xa. Những thứ xấu xa người ta nói, chỉ là cái vỏ bảo vệ ngài ấy mà thôi ".

Viên Liễu đứng dậy, cất lại sách vào chỗ cũ: " Được ".

Lão sư cũng gật đầu, đi ra ngoài.