Hoa Dại

Chương 31: Đối mặt



Thấy có tiếng động, Viên Liễu đi tới giường xem. Phát hiện Tuấn Triết có dấu hiệu tỉnh dậy.

Chàng mở mắt, nhìn thấy Viên Liễu liền giật mình đưa tay lên sờ thử trên mặt.

" Không cần lo, ta không thấy sợ ".

Nàng ngồi xuống cái ghế đặt ở đầu giường, ánh mắt có chút buồn: " Chắc là ngươi khổ sở lắm ".

Tuấn Triết từ từ ngồi dậy, mí mắt trùng xuống: " không sao, chỉ là chút đau thôi ".

Nói xong liền quay sang nhìn nàng, lo lắng: " Sao nàng lại tới đây? Lạnh không? ".

Viên Liễu lắc đầu, nàng đi đến bàn. Cầm chén trà nóng đến: " Uống đi ".

Chàng muốn đón lấy chén trà, Viên Liễu lại thu tay. Nàng nhíu mày: " Mùa đông uống trà nóng, cầm bằng tay mới cảm nhận được hơi ấm tới cơ thể. Tháo bao tay ra đi ".

" Vậy nàng quay đi, ta sẽ tháo ".

Viên Liễu không quay đi, nàng đặt chén trà xuống. Tự mình tháo bao tay ra.

Quơ lên quơ xuống cuối cùng cũng tháo ra được.

Bàn tay chàng trắng hồng, chỉ là vẫn còn vài vệt tím tím. Chung quy cũng không đáng sợ gì, khá giống với chân nàng lúc bị ngã trước đây.

" Tay đẹp ".

Tuấn Triết muốn thu tay về, nhưng bị nàng siết lấy. Nàng dúi chén trà vào tay chàng. Hơi ấm từ đầu ngón tay thật dễ chịu.

Nhưng chàng vẫn lưỡng lự.

" Được rồi, ta quay đi ". Nàng quay ra phía sau, ngồi im chờ đợi.

Lúc quay lại thấy chàng đã uống hết, đeo bao tay lại. Tuấn Triết nhìn nàng: " Nàng không thấy sợ sao? ".

" Sợ? Cái đó mà sợ thì sao ta có thể sinh tồn trong núi Hoạ Mễ. Ngươi nên tự tin mới phải, bàn tay ngươi còn đẹp hơn ta ".

Nàng cầm chén trà để lại bàn rồi ra ngoài đóng cửa.

Tuấn Triết nhìn tay mình, phát ra một tiếng cười nhỏ.Trong lòng nghĩ thầm: " Tay ta tất nhiên đẹp, nhưng không thể bằng tay nàng."

Thấy Viên Liễu trở về, Lịch Hà chạy tới: " Tiểu Vương phi, Điện hạ sao rồi? Hai người nói gì mà lâu vậy? ".

" Sao ngươi biết ta tới chỗ Điện hạ? ".

Nhan Hi: " Lịch Hà vừa thấy người đi liền chạy theo. Chỉ có nô tì là về phủ đợi hai người lâu nhất đây ".

Viên Liễu cười trừ: " Không có gì, ta gặp Lão sư nên nói chuyện hơi lâu. Phải rồi, bây giờ Thanh Vương phủ không còn nhiều người ở. Chúng ta phải tạo ra những thứ mới mẻ hơn."

Hai người kia bốn mắt nhìn nhau: " Người muốn làm gì?".

Nàng chỉ nở một nụ cười, rồi sai người đi mua đủ các loại đồ về.

Hôm sau đồ mua về chất đầy cả một gian phòng lớn. Lịch Hà nhìn thấy cảnh này, đau lòng: " Aida, người là đang đốt hết tài sản của Điện hạ nhà ta sao? Còn mua nữa ngài ấy sẽ phá sản mất ".

Viên Liễu xua xua tay: " Không sao, ta đã không mua nữa rồi ".

Nàng sai người trong phủ làm mỗi người một việc, còn vẽ ra một bản thiết kế tổng quát.

Chỉ trong mấy ngày, Thanh Vương phủ như là một Bình quốc thu nhỏ. Có phòng đựng vải và đồ may, có phòng đựng dược liệu, có nơi để nuôi cá, nơi trồng cây ăn quả, còn có nơi để hẹn hò ngắm sao.

Tuấn Triết mấy hôm không ra ngoài, nghe Lão sư kể lại cũng không biết nói gì. Đành mặc cho nàng quậy đủ thì thôi.

Sau bảy ngày thì phủ đã hoàn thiện, Viên Liễu liền mở tiệc nhỏ. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu dĩ nhiên không đến. Thái tử và Nhị điện hạ lòng vẫn còn canh cánh chuyện cũ cũng từ chối. Còn lại đều háo hức tới đây.

Liên phi nhìn khung cảnh trước mắt không giấu được ngưỡng mộ: " Liễu nhi tài giỏi thật a. Thanh Vương phủ bây giờ nhìn đâu cũng thấy cảnh đẹp, khiến lòng người vui vẻ.

Bàn tiệc bày trong phủ cạnh một ao sen. Mùi vô cùng thơm. Ao sen này được nàng thiết kế một mái vòm che bên trên, tuyết không thể rơi vào.

Chỗ bày tiệc cũng dưới một mái ngói đỏ được dựng lên bởi chục cái cột gỗ to.

Minh Khải nhìn ngó một hồi: " Đúng là rất đẹp. Có khi hai người phải phát thẻ ra vào để bọn ta đến đây chơi thường xuyên a ".

" Nếu mọi người thích cứ tới đây chơi, nơi này rất rộng đảm bảo giải toả buồn chán ". Viên Liễu cười tươi, đưa mắt sang nhìn Tuấn Triết.

Chàng hiểu ý: " Phải, Thanh Vương phủ luôn chào đón ".

Hôm nay Trọng Luân dẫn cả Giai Kỳ tới. Giai Kỳ vừa gặp Viên Liễu liền thấy vui vẻ.

Trọng Luân bước vào, giọng khách sáo: " Điện hạ và Vương phi có lòng rồi. Mạt tướng vô cùng hân hạnh ".

Giai Kỳ hành lễ rồi cùng biểu ca về chỗ ngồi đúng vị trí.

Mấy người vừa thưởng thức canh nóng, vừa ngửi hương hoa ngào ngạt. Vui vẻ nói chuyện đến tối muộn.

Lúc này chỉ còn Viên Liễu và Tuấn Triết, nàng kéo chàng đến khu ngắm sao.

Nhan Hi muốn đi theo liền bị Lịch Hà lôi về.

Tuyết đã ngừng rơi, trên trời lấp loé mấy ngôi sao nhỏ.

Hai người ngồi xuống ghế, cùng nhau ngước nhìn bầu trời.

Tuấn Triết nhìn khuôn mặt nàng, cảm thấy nàng bỗng dưng lại tích cực vui vẻ. Không thể không thắc mắc: " Nàng lấy lại động lực rồi? ".

Viên Liễu có chút suy nghĩ: " Cũng không hẳn, ta chỉ thấy phủ này thật nhàm chán. Muốn thay đổi ".

Chàng im lặng nhìn lên bầu trời, ánh mắt trở lên hiền hoà hơn. Viên Liễu nhìn có chút khó chịu: " Chậc, còn đeo mặt nạ ngắm sao. Ngươi gỡ xuống đi, ở đây đâu có ai ngoài ta ".

Tuấn Triết lắc đầu, ánh mắt chứa chút buồn sầu. Viên Liễu hiểu cảm giác của Tuấn Triết, một người bị đè bởi định kiến sẽ mãi mãi bị ám ảnh.

Chỉ là nàng muốn người này thoát ra, không biết từ khi nào, nàng thấy Tuấn Triết đã không còn đáng ghét nữa. Cảm thấy người này tâm tình rất tốt, không còn kiểu cảm giác bên ngoài đối xử bình thường nhưng bên trong chán ghét nữa.

Nàng nâng tay lên, kéo mũ chùm đầu của Tuấn Triết xuống.