Hoa Duyên Chỉ Nở Một Lần!

Chương 14: Tương phùng



- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!!!

- Bình thân!

- Tạ hoàng thượng!

Phụng La thần thái uy nghiêm ngồi trên ngai vàng. Cao công công khúm núm đi đến bên cạnh, chấp tay

- Bẩm hoàng thượng, Vương đại tướng quân và Vạn phó tướng quân đang đợi ở bên ngoài!

- Truyền họ vào!

- Tuân lệnh!!!

- Cho truyền Vương đại tướng và Vạn phó tướng.... Vào triều!

Hai bóng dáng mang giáp bạc cùng nhau tiến vào, cả triều đều im thin thít

- Thần Vương Tử Nhan, Thần Vạn Trương Hàn... khấu kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế! Vạn vạn tuế!!!

- Nào... hai ái khanh mau bình thân!

- Tạ ơn bệ hạ!

- Vương đại tướng và phó tướng lần này trở về đã lập công rất lớn, giúp ta dẹp hết giặc loạn... làm yên bờ cõi nước nhà. Có công ắt ban thưởng, hai khanh muốn ban thưởng gì cứ việc nói, miễn không quá phận... trẫm đều chấp nhận!

Lúc này Vạn Trương Hàn mới quỳ xuống chấp tay thưa

- Bẩm bệ hạ, thần được tận lực cống hiến sức mình cho nước nhà là phúc của thần, không mong cầu gì hơn!

- Hảo, rất tốt... Vạn tể tướng dạy con thật hay! Quả không hổ danh cha nào con nấy, luôn tận tụy với nước nhà! Ban thưởng cho Vạn phủ năm ngàn lượng vàn cùng hai hòm châu báu coi như đây là một chút lòng thành của nhân dân cảm tạ đi!

Vạn tể tướng lúc này cũng bước ra chấp tay

- Bệ hạ quá khách sáo, vì dân vì nước cũng là chuyện nên làm, tạ ơn bệ hạ rất nhiều!

- Được rồi!

Nói xong, Phụng La mới quay sang Vương Tử Nhan hỏi

- Còn khanh thì sao?

Nàng quan sát hắn, đã ba năm không gặp, nhưng hắn vẫn không thay đổi gì nhiều! Vẫn chiếc mặt nạ che nữa khuôn mặt kia! Vẫn khí chất ngông cuồng ngạo nghễ ấy! Tuy hắn là bằng hữu từ nhỏ đến lớn của nàng, nhưng thật tâm hắn nghĩ gì nàng cũng không hề hay biết... có nhiều lần nàng nhắm mắt dung túng cho hắn ngông cuồng cũng chỉ vì nàng hiểu hắn hơn ai hết! Tuy bề ngoài hắn như tu la địa ngục, nhưng con người hắn lại rất biết phân biệt phải trái còn rất trọng tình nghĩa!!! Vương Tử Nhan trầm mặt như đang suy nghĩ đều gì đó rồi cất lời

- Nếu bệ hạ đã một lòng muốn ban thưởng... thì thần xin nhận! Nhưng yêu cầu của thần có thể để sau này mới nói, không biết đến lúc đó có còn hiệu nghiệm không?

Mọi người lúc này mới rộ lên những lời thì thào bàn tán, vị đại tướng quân này quả nhiên ngông cuồng, được bệ hạ ban thưởng đã là một đại ân rất lớn, nay còn nói là để khi khác mới nhận thật không coi ai ra gì!

Phụng La nghe thấy thế chẳng nhận không tức giận còn bật cười

- Được, như ý khanh vậy!

Xong nàng quay sang nói với Cao Lương

- Cao công công, ngươi thay ta sắp xếp để ban thưởng lớn nhỏ từ trên xướng dưới những ai đã lập công trong trận chiến này đồng thời ban tiền an ủi, chôn cất những binh lính đã anh dũng vì dân mà bỏ mạng nơi sa trường. Mỗi hộ có binh lính mất mạng trong trận chiến đều miễn thuế một năm.

- Tuân lệnh!

- Hoàng thượng anh minh, đúng là bậc minh quân hiếm có của dân chúng Đại Hán!

Một đại thần lên tiếng... sau đó tất cả triều thần đều quỳ xuống đồng loạt hô

- Bệ hạ anh minh, vạn tuế, vạn vạn tuế!

- Được rồi! Trẫm cũng chỉ vì dân làm chút ít thôi nếu không có gì khác hôm nay bãi triều sớm! Trẫm còn phải tương phùng cùng tri kỉ!

Vương Tử Nhan cùng Dương Phụng La nhìn nhau mỉm cười!

...............

LINH LONG ĐIỆN

- Bao năm không gặp rồi, tính tình ngươi vẫn như thế nhỉ!

Phụng La từ tốn nhấp một ngụm trà, Vương Tử Nhan ngồi bên cạnh cười nói

- Ta vẫn là ta thôi, còn bệ hạ đây đã thay đổi không ít rồi!

- Thay đổi, chỗ nào?

- Ha... thì là chững chạc hơn! Điềm đạm hơn! Ta nhớ lúc nhỏ khi lần đầu gặp bệ hạ người, tính tình người rất xốc nổi.... nếu như là người của ngày xưa, thì ban nãy ở trên triều đã không dễ dàng chấp nhận yêu cầu của ta như vậy!

Phụng La cười lớn

- hahaha... ngươi biết không? Có câu: "con người theo thời gian sẽ dần thay đổi!" huống chi thân phận ta bây giờ không còn là tiểu công chúa của ngày xưa.

Vương Tử Nhan cũng từ tốn nhấp một ngụm trà

- Đúng! Thời gian thật khéo thay đổi con người

- Nhưng ta thấy ngươi thì vẫn vậy, tính vẫn ngang tàn ngạo nghễ như thế!

- hahaha... Bệ hạ quá khen, chẳng qua có nhiều cái ta thay đổi mà người không để ý đó thôi!

Trong phòng, có hai cố nhân xưa đã lâu không gặp! Lòng mỗi người đều bồi hồi nhớ lại những ký ức lúc xưa. Vương Tử Nhan lúc này như chợt nhớ ra đều gì bèn quay sang Phụng La hỏi

- Lâu nay, Tú Nguyệt có thư từ liên lạc với ngươi không?

Cạch__

Ly trà trong tay Phụng La chợt rơi xuống bàn, Cao công công bèn nhanh chóng chạy đến lấy khăn tay lau cho nàng

- Hoàng thượng...

- Ta không sao! Các ngươi tạm lui ra đi!

- Tuân!

Lúc này, Phụng La mới thở dài đáp

- Đã năm năm, ta vẫn không có tin tức gì của muội ấy! Kể từ ngày đó muội ấy vĩnh viễn biến mất khỏi ta không một chút tăm hơi.

- Kỳ lạ, muội ấy không liên lạc với ngươi sao? Nhưng mà ba ngày trước khi ta về triều, muội ấy có đến biên cương tìm ta!

Phụng La vội vàng hỏi

- Cái gì? Muội ấy đến tìm ngươi? Tại sao muội ấy không về triều tìm ta, tại sao? Muội ấy có khỏe không? Có nói gì thêm không?

Vương Tử Nhan từ tốn cười

- Xem ra cho dù ngươi đã trở thành hoàng đế, chân tình ngươi giành cho muội ấy vẫn không phai mờ!

Xoảng__

Bên ngoài Linh Long Điện, Vạn Tuyết Cơ thất thần làm rơi vỡ chén canh hầm mà mấy phút trước nàng còn đang hưng phấn bưng tới cho Phụng La... Nàng đứng im bất động cũng như trái tim nàng bây giờ như đang ngừng đập vậy! Nàng không nghe lầm chứ? Trong tim hoàng thượng đã có người thương mà người đó lại là muội muội của nàng ấy! Tú Nguyệt công chúa...

Nàng âm thầm quay lưng bước đi.. hiện tại trái tim nàng rất đau! Thì ra không phải nàng không đẹp, cũng không phải hoàng thượng không thích nữ nhân mà chính vì trong lòng hoàng thượng... sớm đã có một bóng hồng! Nước mắt tự bao giờ đã đẫm mặt hoa, cõi lòng tự bao giờ cũng tan nát!!!💔💔

...............

Ở trong phòng, hai người kia vẫn chưa biết hết những gì vừa diễn ra bên ngoài, họ vẫn bình thản trò chuyện cùng nhau

- Muội ấy cũng đã trưởng thành rồi! Thật sự rất xinh đẹp! Tính tình lại ra dáng một tiểu thư khuê các... từ tốn nhẹ nhàng, không còn là một công chúa đỏng đảnh của ngày xưa nữa!!! Muội ấy cũng hỏi thăm về bệ hạ rất nhiều... còn nói không sớm nữa sẽ quay về kinh thành gặp chúng ta!

- Thật sao? Vậy thì hay quá, bao năm qua ta vẫn không yên tâm về muội ấy, giờ thì tốt rồi!

Phụng La tươi cười, nhưng bất chợt tâm lại thâm trầm...

"Đã năm năm trôi qua mà trong lòng muội vẫn chỉ có hắn thôi sao? Tại sao người đầu tiên muội tìm đến là hắn mà không phải ta! Đến bây giờ muội vẫn còn muốn gã cho Vương Tử Nhan sao? Tú nguyệt!!!