Hoa Hảo Nguyệt Viên

Chương 4



—--------------

16

Cho dù thế nào tôi cũng không ngờ Cố Hữu Phàm sẽ không đồng ý lấy Thẩm Anh Đường.

Anh ấy nói muốn nói chuyện riêng với tôi nên Cố phu nhân đi về trước.

Mưa đầu thu nhẹ như lông cừu, lúc đến Cố Hữu Phàm không mang ô, đôi lông mày sắc bén thường ngày giờ đẫm nước mưa cũng dịu dàng đi một chút.

Tôi quay lại lấy một chiếc khăn khô đưa cho anh.

"Lau sạch nước trên người trước đi, nhiễm khí lạnh rất dễ bị cảm."

Anh không trả lời mà nói thẳng vào vấn đề: “Lâm Trĩ Ngư, tôi sẽ không lấy Anh Đường làm thiếp đâu.”

Tôi chợt hoảng hốt, sợ hãi cúi đầu xuống, bàn tay đang cầm chiếc khăn khô cũng buông thõng xuống bên cạnh.

Lẽ ra tôi phải nghĩ đến điều đó sớm hơn.

Cố Hữu Phàm thích Thẩm Anh Đường như vậy, sao có thể bằng lòng để cô làm thiếp của mình được chứ. Tôi sợ là sắp không cần làm Cố thiếu phu nhân trên danh nghĩa nữa rồi.

Căn phòng im lặng đến đáng sợ.

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói với anh: "Mấy hôm trước em thả hai con cá vàng đó xuống ao nuôi, chưa đầy ba ngày thì chúng chết cả rồi."

"Cái gì?" Cố Hữu Phàm vuốt vuốt cằm suy nghĩ, sau đó thở dài, "Lâm Trĩ Ngư, cô lo tôi sẽ ly hôn với cô sao?"

"Đúng vậy."

Tôi cắn môi không dám nhìn anh.

Anh ấy còn cười thành tiếng, nhưng tôi không hiểu có ý gì.

Một lúc sau, anh mới nhỏ giọng nói: “Cá vàng ở trong bể cá sạch đã lâu nên không thích nghi được với môi trường trong ao. Nhưng Lâm Trĩ Ngư, cô khác với chúng, con người có khả năng sinh tồn mạnh hơn nhiều so với các loài động vật khác. "

Tôi lặng lẽ bĩu môi, không để bụng.

Nói nửa ngày như thế, chẳng phải anh cũng chỉ muốn thuận lợi ly hôn thôi sao.

Cố Hữu Phàm lấy chiếc khăn trên tay tôi, lau đầu: "Trái tim con người rất nhỏ, không thể chứa hai người cùng một lúc. Nếu tôi cưới Anh Đường sẽ làm tổn thương cả cô và cô ấy."

Tôi có hơi mơ hồ.

Im lặng một lúc, tôi mới ngập ngừng hỏi: "Anh không muốn ly hôn với em nữa à?"

Anh ấy nhìn tôi lắc đầu.

Tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì chợt nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.

"Nếu anh làm vậy, Thẩm tiểu thư biết chuyện sẽ rất buồn phải không?"

"Không đâu.”

Anh nói dứt khoát: "Cô ấy hiểu tôi, hiểu trái tim tôi, từ ​​​​đầu đến cuối cô ấy là người duy nhất."

Mưa đã ngừng giọng nói của Cố Hữu Phàm tan biến trong gió, "Lâm Trĩ Ngư, cô phải dũng cảm lên, học cách bước ra khỏi biệt viện này, đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài đi."

Một cảm giác chua chát bất ngờ trỗi lên trong tâm hồn tôi.

Tôi nghĩ, càng ngày tôi càng ghen tị với Thẩm Anh Đường rồi.

17

Bệnh tình của Cố lão gia vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, sau mùa đông thì việc ra khỏi giường càng khó khăn hơn. Bác sĩ đến khám mấy lần, nói riêng với Cố phu nhân phải chuẩn bị tinh thần.

Bản thân ông ấy có lẽ cũng nhận thức được tình trạng sức khỏe của mình nên cố ý gọi Cố Hữu Phàm đến khuyên bảo.

Không ai biết hai cha con đã nói gì.

Nhưng sau ngày hôm đó, Cố Hữu Phàm tự dưng nhân nhượng hẳn.

Anh ngoan ngoãn tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Tháng đầu tiên, đèn trong phòng làm việc của Cố Hữu Phàm gần như không bao giờ tắt, anh cũng sụt cân rất nhiều.

Tôi sợ buổi tối anh ấy đói nên mỗi tối tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho anh ấy.

Quan hệ giữa hai chúng tôi có chút thay đổi, Cố Hữu Phàm hứa với tôi rằng anh ấy sẽ yêu thương chăm sóc tôi như một người em gái ruột.

Chỉ cần anh ấy còn ở đây, nhà họ Cố sẽ luôn có một chỗ dành cho tôi.

Mới đầu tôi còn hoài nghi đề xuất này: “Như vậy có ổn không? Thẩm tiểu thư thì phải làm sao?”

Cố Hữu Phàm nói anh ấy sẽ không đuổi tôi đi, tôi tin anh ấy. Nhưng cứ mãi dây dưa như vậy, đối với Thẩm Anh Đường mà nói có hơi bất công không?

Anh vỗ vai tôi nói: "Trĩ Ngư, cô có thể đứng trên lập trường của Thẩm Anh Đường mà suy nghĩ như vậy, tôi rất cảm kích. Cô yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy."

Cố Hữu Phàm nói, rất nhiều việc trên thế giới này không phải chỉ có một giải pháp duy nhất.

"Ví dụ như tôi quyết định tiếp quản nhà họ Cố, nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ lý tưởng của mình. Chống cự một cách mù quáng sẽ chỉ dẫn đến tổn thất cho cả hai bên, thay vì làm như vậy, tại sao tôi không thử tìm một con đường mới?"

Tìm một con đường mới?

Những nghi ngờ trong lòng tôi không giảm mà thậm chí càng tăng thêm.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt anh lấp lánh: “Chính phủ Hoa Bắc đã chính thức tuyên chiến với nước Kì, một khi chiến tranh nổ ra, các loại vật tư sẽ trở nên khan hiếm. Đến lúc đó, thuyền buôn của nhà họ Cố sẽ rất hữu dụng."

Lý tưởng của Cố Hữu Phàm, hay lý tưởng của thanh niên yêu nước trên khắp đất nước, là mong muốn quê hương ngày càng tốt đẹp hơn, đồng bào của anh sẽ không còn phải gánh chịu chiến tranh và bóc lột.

Cứu nước không phải chỉ có một cách.

Viết báo là cứu nước, bảo vệ dân tộc cũng là cứu nước.

Cố lão gia và Cố phu nhân rất hài lòng với sự thay đổi của Cố Hữu Phàm, họ nghĩ rằng cuối cùng anh cũng đã từ bỏ những lý tưởng ngây thơ đó.

Nhưng tôi biết đó không phải là từ bỏ.

Anh ấy chỉ là…

…Lựa chọn bước tiếp theo một con đường khác.

18

Tháng chạp, Cố lão gia qua đ.ờ.i.

Sau khi xử ly xong tang lễ hậu sự cho Cố lão gia, Cố Hữu Phàm nói với Cố phu nhân rằng ông muốn nhận tôi làm em gái nuôi.

Sắc mặt Cố phu nhân tiều tụy hẳn.

Sau khi nghe Cố Hữu Phàm nói, bà ấy hỏi tôi: "Trĩ Ngư, chuyện này con nghĩ thế nào?"

Tôi suy nghĩ một lát rồi lễ phép nói: “Có thể có một anh trai tài giỏi như vậy là phúc phận của Trĩ Ngư.”

Lời này nói ra là sự thật, tôi thực sự đã nghĩ thông rồi.

Thay vì mặt dày mày dạn ở bên cạnh Cố Hữu Phàm, làm người vợ khiến anh ấy oán hận, thà chủ động lùi lại một bước, làm một người em gái khiến anh ta cảm thấy áy náy.

Từ giờ trở đi, chỉ cần cảm giác áy náy này còn tồn tại, tôi có thể sống sót dưới sự bảo vệ của nhà họ Cố.

Thấy tôi không phản đối, Cố phu nhân thở dài.

Bà ấy nhìn Cố Hữu Phàm và bất lực nói: “Thôi thì đành vậy, con cái là duyên nợ, con muốn làm gì đều nghe theo ý con. Nhưng chỉ có một điều, cha con vừa mới m.ấ.t, theo quy củ nhà họ Cố, con phải giữ hiếu ba năm. "

Cố Hữu Phàm đồng ý không chút do dự.

So với cả cuộc đời, ba năm chẳng là gì cả.

Đi ra khỏi biệt viện của Cố phu nhân, Cố Hữu Phàm mỉm cười nhẹ nhõm.

“Trĩ Ngư, hôm nay cảm ơn em rất nhiều.”

Tôi siết chặt hai bàn tay đang buông thõng bên mình thành nắm đấm và khẽ nói: “Em chỉ đưa ra lựa chọn mà em cho là đúng thôi, anh trai ạ.”

Suy cho cùng, thà hai người hạnh phúc còn hơn ba người đau khổ.

Một bông tuyết từ trên trời rơi xuống, tôi không kiềm chế được giơ tay đón lấy màu trắng tinh khiết ấy.

Tuyết rơi rồi.

Sang năm mọi thứ sẽ tốt hơn thôi…

19

Cố Hữu Phàm dự định mở một trường học ở Lăng Thành bằng tiền riêng của mình.

Anh nói rằng có quá ít trường học ở nước Hoa, mà trường có thể nhận nữ sinh thậm chí còn ít hơn.

Nhưng bất luận là con gái hay con trai, đều nên biết đọc biết viết.

"Dù sao thế hệ tiếp theo của chúng ta cũng nên biết họ đang sống vì điều gì."

Anh ấy nhờ tôi đến gặp Thẩm Anh Đường, thuyết phục cô ta tới trường dạy học.

Thực ra anh ấy có thể tự mình đi.

Tôi biết anh ấy làm vậy là để bảo vệ thanh danh của tôi và Thẩm Anh Đường.

Nhà của Thẩm Anh Đường nằm trong một con hẻm nhỏ ở Thành Nam, tôi đi dọc theo đường đá phiến xanh đến cuối con hẻm gõ cửa biệt viện.

Cánh cửa mở ra, Thẩm Anh Đường có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

“Cố thiếu phu nhân, sao cô lại đến đây?”

Tôi thản nhiên cười nói: “Tôi chỉ đi ngang qua, nhân tiện gặp mọi người, mọi người có tiện cho tôi vào ngồi không?”

“À… Đương nhiên.”

Nói xong, cô ấy nhanh nhẹn nghiêng người tránh qua một bên.

Tôi vừa đi vừa nhìn quanh, biệt viện nhà Thẩm gia tuy hơi cũ nhưng lại rất gọn gàng sạch sẽ.

Thẩm Anh Đường dẫn tôi vào nhà, pha cho tôi một tách trà.

"Uống một tách trà nóng cho ấm bụng."

Thẩm Anh Đường nói với tôi rằng ông Thẩm đã hồi phục rất tốt sau ca phẫu thuật, chỉ cần thêm vài ngày nữa ông sẽ có thể xuất viện về nhà.

Hiện tại, cô ta không còn làm việc ở vũ trường nữa và đã tìm được công việc tạp vụ ở một tòa soạn báo.

“Lúc đấy đến đó làm việc cũng là hết cách rồi, nếu cha tôi biết được chuyện này, chắc ông ấy sẽ giận tôi ch.ế.t đi sống lại mất. Chỉ là bây giờ làm công việc này thì lương sẽ ít hơn, số tiền nợ cô sợ là sẽ phải trả chậm hơn chút."

"Không sao, cô cứ từ từ trả cũng được."

Tôi cúi đầu nhấp một ngụm trà, rồi kể cho cô ta nghe mọi chuyện xảy ra mấy ngày qua.

Sau khi nghe xong, cô ta đột nhiên đứng dậy và quỳ xuống trước mặt tôi.

"Thẩm tiểu thư, cô đang làm gì vậy?"

Tôi giật mình, cúi xuống đỡ cô ta dậy nhưng không kéo lên được.

“Dù sao chăng nữa, cuối cùng cũng là chúng tôi có lỗi với cô.”

Làm gì có chuyện ai có lỗi với ai chứ?

Tôi cũng có kiêu hãnh và tự trọng của riêng mình, nếu được lựa chọn, ai lại muốn làm oán phụ nơi khuê phòng chứ?

"Cố Hữu Phàm định mở một trường học ở Lăng Thành, muốn mời cô làm giáo viên. Anh ấy nói với tôi rằng mọi người phải biết đọc biết viết, về sau mới có thể lựa chọn con đường bản thân mình muốn đi. Tôi không biết con đường này có thuận lợi với anh ấy không, nhưng tôi hy vọng trên thế giới này số người bị cha mẹ sắp đặt như tôi sẽ ít hơn."

Tôi chăm chú nhìn cô ta, "Thẩm tiểu thư, cô có sẵn lòng góp một phần sức lực giúp tôi thực hiện mong muốn không?"

Cô ta cũng ngước lên nhìn tôi.

Đôi mắt xinh đẹp ấy ngân ngấn lệ, nhưng nụ cười lại hết sức rạng rỡ.

Cũng… vô cùng xinh đẹp.

Bên ngoài, một tia nắng yếu ớt xuyên qua những tầng mây dày đặc.

Băng tuyết cuối cùng sẽ tan, có thể không lâu nữa, mùa xuân ấm áp lại đến thôi.

20

Bây giờ nghĩ lại, những ngày đó tựa như một giấc mơ ngọt ngào.

Mọi thứ đều đi đúng quỹ đạo trong lý tưởng của chúng tôi, thật đẹp đẽ, thật tuyệt vời.

Khiến tôi hiểu lầm rằng tất cả chúng tôi đều có thể có một tương lai hạnh phúc.

Nhưng trời cao đã chơi một vố lớn với chúng tôi.

Thẩm Anh Đường c.h.ế.t rồi.

Không một dấu hiệu báo trước, cô ta c.h.ế.t vào một đêm lạnh giá trước mùa xuân.

Cô ta rơi từ cửa sổ phòng khách trên tầng bảy của khách sạn Phương Đông xuống t.ử v.o.n.g, máu tươi nhuộm đỏ cả sàn.

Người của sở cảnh sát cho biết đây là một vụ tai nạn, họ sẽ không lập án điều tra.

Chúng tôi cho người đến dò hỏi, nhưng họ khẳng định khách sạn đã trả một số tiền lớn để bồi thường và mai táng cho gia đình Thẩm Anh Đường để họ giải quyết vụ việc.

Cả hai bên đều không muốn làm to chuyện nên đều bỏ ngỏ.

Cố Hữu Phàm không tin, hai mắt đỏ hoe: “Anh Đường nhất định sẽ không vô duyên vô cớ đến khách sạn Phương Đông, Thẩm lão tiên sinh cũng không phải là người hám tiền. Trong chuyện này nhất định có gì đó khuất tất, tôi muốn điều tra rõ ràng!"

Nói xong, anh đứng dậy bước ra cửa.

Tôi vội vàng tiến lên ôm lấy anh ấy: “Cố Hữu Phàm, anh bình tĩnh lại đi!”

“Em nói làm sao anh bình tĩnh được!”

Anh quay đầu mắng tôi một câu, vừa nói vừa nước mắt đầm đìa.

Đó là lần đầu tiên anh mất bình tĩnh trước mặt tôi.

Tôi nghẹn ngào nói: “Em biết trong lòng anh khó chịu, nhưng tức giận sẽ không giải quyết được vấn đề. Bây giờ anh không thể ra ngoài như vậy được, em sẽ thay anh đến nhà Thẩm tiểu thư tìm hiểu tình hình."

Gió lạnh buốt thổi thẳng vào lòng người.

Tôi lấy áo khoác trên mắc bên cạnh mặc lên người, rồi quay người lại nắm tay Cố Hữu Phàm thật chặt: “Anh yên tâm đợi ở nhà, chờ em quay lại rồi chúng ta bàn bạc kĩ hơn, được không?”