Hoa Hảo Nguyệt Viên

Chương 5



—--------------

21

Tới lúc đến nhà Thẩm Anh Đường, tôi mới biết không chỉ Thẩm Anh Đường đã c.h.ế.t, mà cả cha cô ấy cũng qu.a đ.ờ.i rồi.

Chú thím của cô ta giúp hai cha con họ lo liệu hậu sự.

Trong linh đường, thím hai nhà họ Thẩm khóc đến kinh thiên động địa.

Ngoài linh đường, chú hai nhà họ Thẩm hốc hác, khuôn mặt tiều tụy, tay cầm tẩu thuốc, thỉnh thoảng lại hút mấy hơi.

Tôi mập mờ dò hỏi một lần.

Nhưng họ vẫn khẳng định Thẩm Anh Đường vô tình ngã chết.

Về phần ông Thẩm, sau khi nghe tin dữ về cái chết bi thảm của con gái mình, nghẹn thở mà c.h.ế.t.

Xem ra ở đây không hỏi được gì.

Tôi nhìn mặt trời, quyết định chạy một chuyến tới khách sạn Đông Phương.

Khi đi đến đầu hẻm, có hai người phụ nữ đi ngang qua tôi, họ vừa đi vừa thở dài: “Ông hai nhà họ Thẩm thật là độc ác, dù sao cũng là cháu gái ruột của mình, chậc chậc chậc…”

Ông hai nhà họ Thẩm?

Cháu gái ruột?

Chẳng lẽ họ đang nói về Thẩm Anh Đường?.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Tôi vội quay người lại, đuổi kịp hai người phụ nữ:

“Hai thím ơi, xin dừng bước…”

22

Tôi bỏ ra hai đồng bạc, biết được toàn bộ câu chuyện từ hai người phụ nữ.

Chú hai của Thẩm Anh Đường là một tên x/ã h/ộ/i đ/e/n lão làng, rư/ợ/u chè, g/á/i g/ú, c/ờ b/ạ/c cái gì cũng có, cha của Thẩm Anh Đường lại mềm lòng, mấy năm nay cũng không ít lần phải thu dọn hậu quả cho em trai

Mấy hôm nay Thẩm lão nhị thua một khoản lớn ở sòng bạc, suy đi tính lại, thế mà tính kế đến cả Thẩm Anh Đường.

Mặc dù Thẩm Anh Đường tới hát ở vũ trường không lâu nhưng nhiều người vẫn nhớ đến cô ta.

Chủ nợ của Thẩm lão nhị cũng là một trong số đó.

Thẩm lão nhị tính toán, nhân lúc Thẩm Anh Đường không đề phòng, ông ta đã trói ông anh cả vừa mới xuất viện lại và uy hiếp Thẩm Anh Đường phải đi tiếp chủ nợ của hắn.

“Con bé Anh Đường này, mày không thể thấy chú ruột của mày sắp c.h.ế.t mà không cứu được!”

Tên chủ nợ đó khẳng định, chỉ cần Thẩm Anh Đường theo hắn thì món nợ của Thẩm lão nhị sẽ được xóa bỏ toàn bộ.

Cố Hữu Phàm chấn động, gằn giọng hỏi tôi: "Thẩm lão nhị nợ bao nhiêu?"

“Ba thỏi vàng.”

“Ba thỏi vàng?”

Anh lặp lại lời tôi, giọng điệu khiến người ta cảm thấy vô cớ đau lòng.

Tôi không đành lòng nhìn anh, cúi đầu thấp giọng nói: “Ừ”.

Cố Hữu Phàm nhìn lên bầu trời đêm tối tăm rồi đột nhiên bật cười.

“Ha… ha ha… ha ha ha…”

“Cố Hữu Phàm…”

Nụ cười đó vô cùng khổ sở, anh bật cười, nước mắt lăn dài trên má: “Ba thỏi vàng… chỉ vì chút tiền ấy mà tên cầm thú đó lại bán Thẩm Anh Đường...”

“Tại sao, tại sao… rõ ràng chỉ cần một chút nữa thôi, chúng ta có thể ở bên nhau rồi…”

Tôi lén gạt nước mắt, ôm chặt bờ vai anh ấy: “Anh nghe em nói, chuyện này không chỉ đơn giản như vậy…”

Nếu chỉ là nợ tiền, Thẩm Anh Đường hoàn toàn có thể tới nhờ chúng tôi giúp đỡ.

Sao cô ta lại chọn con đường c.h.ế.t ch.ó.c này?

23

Qua thêm hai ngày điều tra, chúng tôi mới biết chính xác người thật sự muốn qua đêm với Thẩm Anh Đường vốn dĩ không phải chủ nợ của Thẩm lão nhị, mà là khách hàng của chủ nợ hắn.

Một người đàn ông đến từ nước Kỳ say mê văn hóa truyền thống nước Hoa.

Sau khi biết được âm mưu của Thẩm lão nhị, tôi không chỉ đến khách sạn Phương Đông mà còn cố ý đi tới vũ trường ngày trước Thẩm Anh Đường làm việc.

“Phục vụ ở vũ trường nói với tôi rằng hồi Thẩm tiểu thư còn hát ở vũ trường, có một vị khách người nước Kỳ tên Ando rất thích Thẩm tiểu thư, anh ta không chỉ thường tới nghe cô ấy hát mà thỉnh thoảng còn tặng quà cho cô ấy nữa.”

Ánh mắt Cố Hữu Phàm càng ngày càng tối.

Tôi vội giải thích: “Tất nhiên là Thẩm tiểu thư đã từ chối. Cô ấy không nhận những món quà này, dù chỉ một lần.”

Bầu trời đêm tối đen như mực, khiến người ta thấy ngạt thở.

Tôi hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục: “Một người phục vụ ở khách sạn Phương Đông cũng nói nhỏ với em, mấy ngày trước có một vị khách người nước Kỳ vào khách sạn ở cũng tên là Ando. Thế thì trùng hợp quá rồi, đúng không?”

Tôi và Cố Hữu Phàm nhìn nhau.

Hai nước Hoa và nước Kỳ đang giao chiến, một người đàn ông nước Kỳ có quyền thế có thể sẽ có xuất thân quân sự.

Loại người này bây giờ đến Lăng Thành, e là có mục đích không thể nói cho ai biết.

—-------------