Hoa Hướng Dương

Chương 3: Cho mượn bờ vai



Hôm nay thời tiết dịu nhẹ hơn hôm qua, mát mẻ và trong lành. Khí trời như thế này làm cho con người cảm thấy dễ chịu, nếu được đi đâu đó chạy xe đạp trên một con đường hai bên là hàng cây cao to và đầy bướm bay khắp chốn, cùng tiếng ve kêu, vừa đạp xe vừa hóng gió thì vui biết bao. Đôi khi thời gian trôi qua rất nhanh mà chúng ta không hề nhận ra. Hầu hết ai cũng bận rộn với cuộc sống cá nhân, với những ước mơ, hoài bão mà quên mất thời gian cũng rất quan trọng. Thời gian là một điều rất quý giá, đúng là thời gian qua đi sẽ không quay trở lại được, chỉ có những kỷ niệm sẽ mãi trong tim ta. Hãy trân trọng những ngày tháng tươi đẹp, tháng ngày niên thiếu được ngồi trên ghế nhà trường, thanh xuân nhiệt huyết mà phấn đấu, đến một độ tuổi nào đó bạn sẽ nhận ra rằng hồi đó thật tuyệt.

Đến lúc tan học rồi, vừa nghe chuông reo là tất cả học sinh chạy ùa ra ngoài lớp, khiến cho cầu thang bị tắt nghẽn. Có những bạn đùa giỡn xô đẩy nhau bị giáo viên thấy được, rồi nhéo tai xách lên trông vui lắm. Không gian không chỉ chật hẹp mà cũng rất ồn ào. Có lẽ trong tiết học mọi người đã kìm nén rất nhiều nên giờ ai nấy cũng tranh nhau nói "Mày biết thằng X lớp bên không, nghe bảo nó quen con nhỏ Y lớp 10a1 á" "Ê ra quán trà sữa mới mở không? Nghe nói ngon mà rẻ nữa" "Đi net không mấy thằng trâu bò". Một lúc sau thì cầu thang cũng vơi người đi, lúc này di chuyển cũng dễ dàng hơn, người qua kẻ lại cũng ít dần. Đây mới là lúc thoải mái đi ra cổng trường mà không cần chen lấn.

Chí Hào gần ra đến cổng thì Kiên từ sau chạy tới khoác tay lên vai cậu, hắn còn bảo về nhà cậu làm bài tập chung, nhưng Hào ngoái đầu ra sau để kiểm tra xem còn ai không. Vì lúc nãy Tuấn còn mè nheo muốn về cùng, nhưng giờ lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Chí Hào thắc mắc mà hỏi Bá Kiên.

“Tuấn không đi cùng à?”. Ra‎ chương‎ nhanh‎ nhấ𝑡‎ 𝑡ại‎ ﹎‎ TR𝘂‎ 𝘔TRU𝐘EN.𝗩n‎ ﹎

Kiên chậc một tiếng “Nó bảo nhà có việc nên về trước rồi, chỉ có hai chúng ta thôi”

Hào khẽ gật đầu hai ba cái rồi đi tiếp, nhưng cậu hất tay Kiên ra không cho hắn khoác lên vai nữa. Mà Bá Kiên là ai chứ, biệt danh của hắn ta ở trường là con trâu điên, làm sao dễ dàng bỏ cuộc được. Hắn lại khoác lên tiếp, bị hất ra một lần, hai lần, hắn vẫn khoác lên lại. Hai cậu thiếu niên cùng bước trên đường, đi qua các hàng quán nhộn nhịp mà đông đúc, xe cộ lũ lượt chạy tới chạy lui, cứ thế bóng lưng hai cậu mờ dần, rồi biến mất.

“Tôi nói rồi, thằng bé sẽ ở với tôi, anh đến đây làm gì?”

“Con là của một mình cô chắc?”

“Anh có tư cách gì mà nuôi con, anh đừng tưởng anh có người phụ nữ bên ngoài mà tôi không biết”

“Vậy thì đã sao? Con vẫn sẽ ở với tôi. Cô đừng nghĩ…”

“Ba! Mẹ! Hai người đừng cãi nhau nữa được không?”

Không biết Hào từ lúc nào đã đứng sừng sững ngoài cửa và chứng kiến toàn bộ cuộc cãi vã của hai người. Lúc này cả người cậu run lên bần bật, tay nắm chặt vào để giữ bình tĩnh, Hào vừa tức giận vừa đau lòng, tim cậu như vỡ ra từng mảnh, chưa kịp nhặt lên hàn gắn lại thì đã bị ba mẹ cậu giẫm lên chúng, khiến cho các mảnh càng vỡ vụn nhỏ hơn. Cậu bước từng bước không vững vào nhà, đưa mắt rưng rưng nhìn ba mẹ, một ánh mắt nồng nặc sự thất vọng.

“Mẹ, chuyện ba có người phụ nữ khác là sao?”

Hai người cũng khá bối rối, không ai nói một lời nào chỉ im lặng rồi đưa mắt nhìn lên trần nhà, nhìn xuống sàn. Vì nghĩ đây chưa phải thời điểm để Hào biết chuyện này. Mẹ Hào thấy tình hình bất ổn liền xua tay, ra dấu cho ba của Hào lánh mặt đi.

“Mẹ, mẹ nói gì đi chứ” Hào đã mất kiên nhẫn và không thể kiểm soát được cảm xúc nữa rồi. Nước mắt của cậu không kìm được mà rơi xuống má, một hơi nóng sực lên lỗ mũi, cậu đã thật sự sụp đổ. Cả người cậu như sắp ngã quỵ xuống, không còn chút sức sống nào. Cậu quăng balo xuống sàn, một mạch chạy lên phòng, bỏ lại Kiên ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

Chí Hào chạy vào phòng của mình, nhảy tọt lên giường chùm chăn kín mít. Trong căn phòng im ắng thoáng đâu đó nghe được tiếng khóc nức nở. Rốt cuộc cậu đã kìm nén đến mức nào, mà giờ đây nước mắt cứ thế tuôn mà cậu cũng không thể ngăn lại được. Trong lòng căm phẫn, khó chịu, cậu ghét nhất loại người ngoại tình. Vì vậy, sau khi nghe chuyện ba có người phụ nữ bên ngoài lại còn do chính mẹ nói ra, cậu càng căm ghét, cả trăm nghìn lần không thể tha thứ. Cũng vì lẽ đó, trong lòng cậu càng thương mẹ hơn. Chắc hẳn mẹ cậu đã đau lòng lắm vì bị chồng phản bội, ba của con mình không còn yêu mình nữa, lại có mối quan hệ không đúng đắn với người khác.

Mẹ cậu vốn là hoạ sĩ, tranh của bà khá nổi tiếng, vì sống khép kín nên ít ai biết đến bà, chỉ có tác phẩm của bà là vang dội và được nhiều người quan tâm. Sau khi kết hôn, bà cũng không còn vẽ nữa, vì bà muốn dành hết thời gian cho gia đình. Bà là một người phụ nữ đức hạnh, đảm đang, hết lòng vì chồng vì con. Nhưng cuối cùng bà nhận lại được gì? Đúng là một người đàn ông tồi, đã ngoại tình còn không biết xấu hổ.

Chí Hào đang mãi oán trách thì nghe một tiếng cạch, cậu nghĩ là mẹ mở cửa vào phòng để an ủi cậu. Nhưng không, một giọng nói khá trầm và nhỏ nhẹ vang lên.

“Cặp của mày…tao để trên bàn cho mày rồi đấy. Tao gõ cửa mãi mà không thấy mày trả lời nên đi vào luôn, xin lỗi nha. Còn bài tập chắc hôm nay không làm được rồi, để hôm khác đi”

Kiên vừa vào phòng đã cảm nhận được sự lạnh lẽo đến sởn gai ốc, đèn thì không bật nhưng cũng may cửa sổ ngay đó được mở nên có ánh sáng từ ngoài chiếu vào. Tuy trông khá tối tăm nhưng Kiên vẫn thấy rõ mọi thứ bên trong đều rất ngăn nắp, gần đó có một tủ sách với kha khá sách ở trên kệ, nào là toán nâng cao, văn mẫu tham khảo, cách chinh phục tiếng Anh,...Còn có cả truyện Thám tử lừng danh Conan nữa. Căn phòng cũng rất sạch sẽ, không lộn xộn hay dơ như phòng Kiên. Nói thật, con trâu điên này là chúa tể bừa bộn, ông hoàng lười biếng. Nên khi bước vào phòng, trong lòng hắn tấm tắc khen đúng là người sao phòng vậy, từ đầu đến chân Hào cũng tỏa ra ánh hào quang, sạch sẽ vô cùng. Nhưng hắn không ngờ hoàn cảnh gia đình Hào lại phức tạp như vậy.

Nghe Kiên nói xong thì Hào bật người dậy, quay mặt vào trong vội lau nước mắt đi, hít vào một cái, rồi quay ra nhìn người đang đứng ngay trước mặt, chầm chậm nói nhưng vẫn nghe được giọng mũi.

“Không cần đâu, hôm nay làm luôn đi”

Bá Kiên cảm nhận được tâm trạng của Hào không ổn, hắn nghĩ nên để cậu một mình thì sẽ tốt hơn. Cái chính là Kiên cũng không muốn làm phiền cậu lắm, thấy cậu như vậy lòng Kiên cũng chẳng muốn làm bài tập nữa.

“Thôi hôm khác làm cũng được”

“...”

Dường như Hào thật sự không ổn lắm, người cậu lại một lần nữa rung lên, tay nắm chặt mền, cúi gằm mặt xuống giường, Kiên nghe hức một tiếng. Hắn liền chạy lại bên giường ngồi xuống và đưa tay lên vai Hào.

“Tao không biết nhà mày xảy ra chuyện gì nên cũng không biết an ủi mày như thế nào. Nhưng mày cứ khóc đi, không cần kìm nén đâu, khó chịu lắm. Tao sẽ ở đây với mày”

Nghe xong, Hào cảm nhận được sự ấm áp, trong lòng không còn đề phòng Kiên như ban đầu nữa, cứ thế cậu dần gục ngã, cúi đầu dựa vào vai Kiên rồi khóc đến nổi vai của Kiên cũng cảm giác lạnh lạnh bởi nước mắt của Hào.

Thời gian trôi qua, hai người vẫn như vậy. Nhưng rồi Hào đã cảm thấy khá hơn, cậu từ từ ngẩng mặt lên, tay Kiên không nghe lời mà đưa lên lau nước mắt cho cậu.

“Đúng là thằng mít ướt” Bá Kiên cười đùa nói để giúp Hào vui lên, nhưng có vẻ là phản tác dụng. Vừa dứt lời, một cú đấm từ trên giáng xuống ngực của hắn.

“Biến về nhà mày đi, ông đây không tiễn” Hào không chỉ nói miệng mà còn dùng chân đạp Kiên xuống giường.

“Mới lúc nãy còn ôm người ta khóc hu hu, giờ đã vội đuổi người ta về. Đúng là thằng vô ơn” nói rồi Kiên đứng dậy phủi phủi quần, thoáng đưa mắt nhìn Hào kiểm tra xem cậu đã chắc chắn ổn chưa. Khi thấy đối phương đã không sao nữa, Kiên mới yên tâm mà ra ngoài, hắn còn không quên để lại một câu.

“Mai tao lại đến”

Trong khi đó thì ba của Hào đang đứng trước sân, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi tay cầm điếu thuốc hút vài hơi. Bề ngoài trông cũng khá trẻ, ông mặc quần áo lịch sự, chỉnh tề, nhưng vẻ mặt không được vui và hài lòng cho lắm. Lúc này, mẹ Hào mới từ trong nhà đi ra.

“Anh về trước đi, còn chuyện ly hôn giải quyết trên toà, việc con sẽ sống với ai thì tôi sẽ hỏi ý kiến nó. Nếu nó đồng ý về với ông thì tôi cũng chấp nhận”

Người đàn ông cao to nghe vậy vứt điếu thuốc xuống đất, tiện lấy chân day day vài cái rồi đưa mắt khinh bỉ nhìn người vợ.

“Cô nghĩ con sẽ chọn sống với cô? Cô định dùng mấy bức tranh giẻ rách của mình để nuôi nó thành tài thật à? Hahahahaha buồn cười quá rồi đấy”

Mẹ Hào rất tức giận trước lời chế nhạo của tên đàn ông thối tha mà bà đã từng hết lòng yêu. Bà nắm chặt tay lại, nghiến răng cắn lợi.

“Thế anh nghĩ nó sẽ về ở với thằng chồng ngoại tình như anh chắc? Nói người ta thì cũng xem lại mình đi, mời anh về cho, loại người như anh ở đây không tiếp”

Ba Hào nghe được những lời này cảm thấy chột dạ đôi chút, trộn lẫn là sự giận dữ. Ông cảm thấy rất mất mặt nhưng chẳng thể nói lại câu nào, vì đó là sự thật.

“Dạ thưa…cô chú, cháu xin phép về nhà đây ạ!”

Bấy giờ hai người lớn tồng ngồng như vậy lại để cho một đứa trẻ 15 tuổi chứng kiến cuộc cãi vã không mấy hay ho này, họ cảm thấy ngượng ngượng, người thì quay mặt đi, người thì úp úp mở mở đáp.

“À cháu về đi, hôm nào rảnh lại sang chơi…ừm…thằng Hào…” mẹ Hào lo lắng không biết bây giờ con trai yêu dấu của bà như thế nào, có ổn hay không, chắc đang sốc lắm. Hiện tại lòng bà như lửa đốt, cả trăm nghìn con dao không chịu yên phận mà mổ cứa hết tim gan bà.

“Bạn ấy không sao rồi ạ, cô đừng lo. Thôi cháu về trước đây”

Cứ thế Bá Kiên rời đi, nhưng trong lòng hẳn vẫn còn lo lắng cho Hào một chút. Thời tiết hôm nay thật đẹp, nhưng tiếc rằng tâm trạng của ai đó lại không vui.