Hoá Kiếp Nhân Sinh

Chương 51: Cự Tuyệt



Tự biết bản thân không thể nói lại Duệ Minh, nàng vào thẳng vấn đề chính, cơ mặt lúc này rõ ràng đang kiềm chế sự tức giận: “Có phải ngài biết mình sắp phải ứng kiếp nên mới cố tình đẩy ta ra xa không?”

Duệ Minh chau mày, thoáng chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền ngộ ra nàng sao có thể biết chuyện này. Chắc chắn là tên Ti Mệnh lắm lời kia đã tiết lộ với nàng, tự nhủ lòng nhất định cho tên nhiều chuyện kia một trận để biết chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói.

“Không liên quan đến ngươi, mau về đi!” - Chàng tỏ ra mất kiên nhẫn liền đuổi người. Nếu nàng còn ở lại Duệ Minh sợ sẽ không nhịn được mà nói thật lòng mình.

Chàng được sinh ra từ đất trời, vừa sinh ra đã không cha không mẹ, không người thân. Những gì hôm nay chàng có được đều đổi từ máu thịt trên người, lấy chiến tranh đàn áp chiến tranh, lấy bạo lực chống lại bạo lực. Được người đời xưng tụng tôn vinh ngưỡng mộ nhưng chàng chưa một lần được sống là chính mình.

Sớm nhìn thấu hồng trần, không phải chàng là một người máu lạnh vô tình mà là thế cuộc không cho phép chàng mềm lòng. Nhìn những tướng sĩ dưới trướng mình lần lượt ngã xuống, hỏi chàng có đau lòng không? Câu trả lời là có!

Biến đau thương thành sức mạnh, chàng ép mình không ngừng mạnh lên, không cho phép bản thân có điểm yếu. Hơn ai hết chàng biết rõ yếu điểm của mình chính là nữ tử trước mặt, chàng từng ích kỷ muốn giữ nàng bên cạnh, dù là vũ hoá* (nói đến cái chết của thần tiên) chàng cũng muốn đưa nàng theo cùng.

Nghĩ đến tuổi nàng còn nhỏ như vậy, còn quá nhiều điều còn chưa trải nghiệm bắt nàng phải quyên sinh cùng mình quả thật có phần ích kỷ. Trải qua một kiếp ngắn ngủi ở trần gian chàng sợ mình không nhìn nỗi cảnh nàng ngã xuống từ giã cõi đời. Nếu có một điều ước, chàng ước có thể kéo dài cuộc sống ở trần đời thêm vài năm, để hai người được thêm vài ngày ân ái như vậy có thế nào chàng cũng không hối tiếc.

Đời… mọi thứ không như là mơ, những gì mình muốn chưa chắc có thể thực hiện. Khi này, chàng chỉ muốn làm nhiều nhất có thể để cho nữ tử trước mặt một cuộc sống an nhiên như đã từng mà thôi. Không mong nàng hiểu những hy sinh thầm lặng của mình chỉ mong nàng không quá đau lòng khi chàng biến mất mãi mãi. Thà để nàng lúc này hận mình, chàng không muốn nàng cả đời ray rứt không yên, mãi nhớ đến chàng mà bỏ qua những người tốt khác.

“Có phải vì trên sổ sinh mệnh không có tên ta và ngài nên ngài mới xua đuổi ta? Ngài sợ trái với thiên điều?” - Nàng mở miệng không ngừng chất vấn người đối diện. Hai mắt đã ầng ậc nước, có giọt lệ trức trào lăn xuống, nàng ép cho nó không chảy dài trên khuôn mặt trắng hồng của mình. Nàng không cho phép bảo thân yếu đuối lúc này.

Thoáng chốc, đã thấy nàng lao vào trong chính điện, giật phắt lấy Long Thương kiếm đang treo trên giá của chàng, tuốt ra khỏi vỏ kiếm.

Trên khuôn mặt nam tử liền hiện lên vẻ căng thẳng, tiến lên trước một bước: “Ngươi muốn làm gì?”

Dễ thấy cánh tay tiểu hồ ly hơi run rẩy, nước mắt không kiềm chế được lăn dài trên mặt, từ sau lưng chín cái đuôi cửu vĩ hồ hiện ra tua tủa, khoe khuẩy như chiếc quạt nan: “Trên tam sinh thạch không có tên của ta và ngài vậy để ta đi khắc tên đế quân bên cạnh ta là được rồi.”

‘Không được làm bậy. Mau trả kiếm cho ta.”

Phải nói, kiếm Long Thương là thanh kiếm theo chàng từ ngàn năm, chém tan không biết bao nhiêu yêu tà, sát khí trên kiếm rất mạnh. Chỉ cần cảm ứng được yêu khí ở gần nó có khả năng tự chiến đấu. Một tiểu yêu như nàng lại dám đụng vào kiếm e rằng tự rước họa vào thân, khiến tay bị thương bỏng rát. Dễ thấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng đã ửng đỏ, phồng rộp, không nói cũng biết là rất đau.

Bất chấp sự đau truyền đến từ tay, nàng cương quyết nói: “Mỗi cái đuôi của cửu vỹ hồ đều có thể hoá thành một pháp khí sắc bén, giờ đây ta đổi một cái đuôi của mình để tạo ra thần khí, không tin không thể khắc tên ngài cạnh ta trên đá tam sinh.”

“Không được làm càng.”

Phựt!

Không quan tâm đến sự ngăn cản của đế quân, Diệp Khanh nhanh như chớp đã chặt đứt một chiếc đuôi hồ ly của mình, cầm trên tay, dụng phép biến nó thành một thanh đoản đao, chạy đi.

Chuyện không nên làm cũng làm rồi, Duệ Minh hết cách chỉ có thể đuổi theo sau Diệp Khanh. Máu từ vết thương của nàng liên tục chảy ra, nơi nào nàng đi qua đều để lại vết máu. Không thể tả được nỗi đau trong lòng Duệ Minh lúc này. Chàng chạy ngay sau Diệp Khanh, thu nhặt tất cả máu hồ ly đổ xuống vào một chiếc lọ nhỏ không biết là để làm gì.

Tương truyền chín cái đuôi của cửu vỹ hồ tương đương với chín cái mạng, đứt một cái đuôi đồng nghĩa với việc mất đi một mạng sống. Nỗi đau trước lúc chết đi vật vã con người ta đến mức cùng cực, khiến người ta ước có thể chết sớm một chút. Lúc này tiểu hồ ly cũng rất đau, đau thấu tâm can. Nhưng nỗi đau thể xác vốn không sánh bằng nỗi đau bị người mình yêu cự tuyệt