Hòa Ly

Chương 49: Tạ Trạc sao có thể "chết" được?



Chăm chỉ như Vy xứng đáng có 1000 người yêu, được nghỉ một ngày tranh thủ mần chương mới luôn 😚

_Chương 49: Tạ Trạc sao có thể "chết" được?_

"Ngươi đi ngược rồi." Hắn mở miệng, giọng nói xa lạ, "Ra khỏi Bất Tử thành, hướng kia." . Bạ𝗻 có biết tra𝗻g tru𝘆ệ𝗻 -- Tr𝖴 𝘮Tru𝘆ệ𝗻﹒VN --

Không phải Tạ Trạc.

Trong lòng ta ngập tràn mất mát, nhưng lại bùng lên chút hy vọng, ta chống đỡ cơ thể đứng dậy, chặn hắn lại -- hắn là người duy nhất chú ý tới ta, chịu nói chuyện với ta.

Ta sốt ruột khoa chân múa tay dò hỏi:

"Ngươi có thấy một nam tử mặc đồ đen, cao tầm như ngươi, trên vai, trên eo hắn đều có máu, trên người chỗ nào cũng có vết thương..."

Đó là những vết thương yêu tà gây ra cho Tạ Trạc khi cõng ta đến hồ băng...

"Sắc mặt hắn trắng bệch, khuôn mặt như thế này..."

Ta vẫn đang cố gắng vẽ ra đường nét của Tạ Trạc trên không trung, người trước mặt đánh giá ta từ trên xuống dưới, bất ngờ mở miệng hỏi: "Phục Cửu Hạ?"

Ta sửng sốt.

Hắn nhận ra ta?

Hắc y nam tử trầm mặc giây lát, giơ tay tháo mặt nạ gỗ xuống, khuôn mặt hắn thanh tú, ta dám chắc, ta chưa gặp người này bao giờ, nhưng sau khi tháo mặt nạ, hắn khẽ gật đầu với ta.

"Năm trăm năm trước, từng gặp một lần, có lẽ ngươi không nhớ."

Ta mờ mịt nhìn hắn, "Năm trăm... năm trước?"

Trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh trước lúc hôn mê, Tạ Trạc lấy ra Rìu Bàn Cổ, hóa ra, hắn thực sự bổ thời không, đưa ta quay về năm trăm năm sau...

Ngay khi ta nhận thức được chuyện này, đầu ta đau dữ dội, rất nhiều ký ức không thuộc về ta, mà thuộc về "Hạ Hạ" ùn ùn kéo đến, không ngừng chảy vào đại não ta.

Ta như trải qua những chuyện Hạ Hạ đã trải qua, dần dần trở thành "bản thân năm trăm năm sau", ta thấy Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh sống chung dưới mật thất xa lạ ở Thúy Hồ Đài.

Những gì Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh trải qua hoàn toàn không giống như ta và Tạ Trạc, bọn họ cùng nhau đối phó Kinh Nam Thủ, giải quyết chuyện cấp thiết thượng tiên ăn thịt người.

Chỉ là sau khi chuyện Kinh Nam Thủ kết thúc, Hạ Hạ vẫn phải lịch kiếp, Tạ Huyền Thanh cũng "lịch kiếp", cấp máu cho Hạ Hạ.

Bọn họ, hay nói đúng hơn là chúng ta, vẫn thành thân.

Chỉ khác là tình yêu của Hạ Hạ đối với Tạ Huyền Thanh duy trì lâu ta hơn một chút.

Lâu hơn một trăm năm.

Nàng biết Tạ Huyền Thanh ra ngoài để đối phó với yêu tà, nên nàng tha thứ cho mọi lần không từ mà biệt của hắn, nhưng Tạ Huyền Thanh hệt như Tạ Trạc, cái gì cũng che giấu.

Hạ Hạ không hiểu, nàng biết Tạ Huyền Thanh là tuyết lang yêu, biết Tạ Huyền Thanh ra ngoài chiến đấu với yêu tà, nhưng vì cớ gì Tạ Huyền Thanh đi không nói về không thưa, nhất cử nhất động đều giấu giếm?

Tạ Huyền Thanh giống Tạ Trạc, đối mặt với những nghi vấn của Hạ Hạ, hắn lựa chọn không giải thích bất cứ điều gì.

Hạ Hạ hỏi cũng đã hỏi, bức cũng đã bức, Tạ Huyền Thanh vẫn ngậm chặt miệng không hé răng nửa lời.

Thời gian lâu dần, ba trăm năm, bốn trăm năm, rồi năm trăm năm...

Hạ Hạ biến thành ta, Tạ Huyền Thanh cũng biến thành Tạ Trạc.

Chúng ta lại một lần nữa, đi đến bước đường hòa ly...

Sau đó Tạ Trạc cầm Rìu Bàn Cổ bổ ra thời không, ta và hắn biến mất ở dòng thời gian hiện tại, sau đó, ta mang theo ký ức mới, xuất hiện ở nơi này.

Ta ôm đầu, tiếp nhận ký ức không thuộc về mình, sau đó ngẩng đầu nhìn tường nội thành nguy nga phía trước, rồi lại nhìn tường ngoại thành cao trăm trượng sau lưng.

Ta cảm thấy hai đạo tường thành này giống như gông xiềng xích lên cổ ta và Tạ Trạc, chỉ cần yêu tà còn, Bất Tử thành còn, Tạ Trạc nhất định sẽ giữ bí mật mãi mãi.

Đây là quy định của các Chủ Thần, cũng là vì Tạ Trạc không muốn ta biết chân tướng của thế gian.

Chỉ cần bí mật này vẫn được giấu kín, hắn và ta, Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh, đều sẽ vì hỷ nộ ái ố bình thường nhất của con người, mà đi đến cùng một kết quả.

Cho đến khi...

Hắn đưa ta vào Bất Tử thành, ta mới tường tận gốc rễ vấn đề, hóa ra, sự trầm mặc và những bí mật hắn không thể nói, lại chính là cách hắn bảo vệ ta.

Ngực ta quặn thắt.

Qua một lúc lâu, ta mới tạm thời bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

"Ngươi là hắc giáp tướng quân cưỡi ngựa cầm thương."

"Ngươi nhớ rất rõ."

Đối với ta mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện vừa xảy ra, ta đương nhiên nhớ rõ...

"Ta là Chủ Thần của Bất Tử thành, Tễ."

Quả nhiên, khi đó Tạ Trạc đoán không sai.

Bất Tử thành Chủ Thần, luyện hóa thân xác thành linh phách, không ngừng tìm kiếm người có thần trí phù hợp, kiên trì ở trong thành chống lại yêu tà. Thời gian năm trăm năm, đến ngày hôm nay, không biết hắn đã đổi qua bao nhiêu thân xác...

Ta không tiếp tục chìm đắm nữa.

"Ta đang tìm Tạ Trạc." Ta nói với hắn, "Năm trăm năm trước, ngươi cũng từng gặp hắn."

Chủ Thần Tễ gật đầu, điệu bộ có chút hoài niệm, "Ta không chỉ gặp hắn vào năm trăm năm trước."

Nghe hắn nói xem chừng còn có chuyện xưa, nhưng hiện tại ta cũng không còn tâm trí truy hỏi, chỉ nói: "Vừa rồi ngươi có thấy hắn không?"

Chủ Thần Tễ thoáng trầm mặc, hắn nhìn ta không nói, chân mày trùng xuống phảng phất có nét thương xót.

Nhớ tới hình ảnh xuất hiện trong tiềm thức, ta không nhịn được lại bắt đầu run rẩy: "Ngươi... có gặp hắn không?"

"Tà khí trong thiên hạ đều biến mất, kết giới phong tuyết bên ngoài Bất Tử thành mở rộng, chắc hẳn Tạ Trạc đã bỏ mạng rồi."

Ta chết lặng.

Ta giống như bị những lời này làm tê liệt, từ ngũ quan, tứ chi, nội tạng, xương tủy đến đại não.

"Bỏ... mạng?"

Nhất thời, ta không cách nào lý giải được hai chữ này.

Nhưng những hình ảnh hỗn loạn lại như đèn kéo quân xâm chiếm tâm trí ta.

Giữa rừng tuyết, Tạ Trạc một thân hắc khí, hắn nói, "Ta lấy thân ta cho ngươi, cũng lấy thân ta bồi táng ngươi", sau đó dùng kiếm đâm xuyên qua tim.

Hình ảnh này vừa xuất hiện, ta chỉ cảm thấy đau đớn như chính trái tim mình vừa bị đâm.

Tạ Trạc luôn miệng nói, chờ khi trở về, hắn sẽ giết ta, nhưng tại sao, trong trí nhớ vỡ vụn của ta, mũi kiếm sắc nhọn lại hướng về tim hắn?

Ta ôm ngực, khó nhọc hít sâu.

Chủ Thần Tễ nhìn ta, mở miệng nói, "Tà khí đột nhiên biến mất, ta đoán có lẽ là Tạ Trạc làm, ta cũng rất hoang mang. Nếu ngươi muốn về Côn Luân, ta đi cùng ngươi đến gặp Tây Vương Mẫu."

Tai ta nghe được tiếng hắn, nhưng nửa ngày vẫn không có phản ứng.

Mãi đến khi Bất Tử thành phương xa bùng lên ánh lửa, ta nhìn ngọn lửa bất diệt mặc cho yêu tà không còn, kiên định nói:

"Ta không về Côn Luân."

Ta nhìn bàn tay mình, giữa kẽ ngón tay tựa hồ còn lưu lại hơi ấm của Tạ Trạc.

"Tạ Trạc có lẽ vẫn còn ở đây, nếu không phải Bất Tử thành thì là rừng tuyết trong nội thành, cũng có thể là nơi nào đó trên tứ hải bát hoang, ta nhất định phải đi tìm hắn..."

Chủ Thần Tễ không nói gì. Nhưng dường như hắn đã chắc chắn chuyện Tạ Trạc bỏ mạng, ta thấy trong mắt hắn có sự thương tiếc, tuy vậy hắn vẫn nhân từ không vạch trần ta.

Nếu tiếp tục đối diện với ánh mắt của hắn, chỉ e ta không thể tỏ ra mạnh mẽ thêm nữa.

Ta bước qua Chủ Thần Tễ, tiếp tục tìm kiếm bên trong Bất Tử thành.

Ta mới ngủ một giấc thôi mà, Tạ Trạc bản lĩnh bổ ra thời không, sao có thể chết được.

Trước khi hòa ly, ta đã chuẩn bị tốt tâm lý sinh ly cùng hắn, ta có thể bình thản rời khỏi hắn, suốt đời không gặp lại, nhưng trước giờ ta chưa từng nghĩ sẽ cùng hắn tử biệt.

Tạ Trạc sao có thể "chết" được?

Ma khí trong Bất Tử thành đã tan hết, nhưng sương mù dường như còn dày hơn, che lấp con đường trước mặt ta, khiến ta hoàn toàn lạc lối.

"Tạ Trạc." Ta nỉ non, "Trước đây là ngươi đưa ta đến, vậy bây giờ cũng phải là ngươi đưa ta về."

Bất Tử thành trống vắng, ngay cả gió cũng không nguyện ý đáp lời ta.

___***___

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu bây giờ mị quăng câu "Toàn văn hoàn" xuống đây thì các cưng có nhảy dựng lên oánh vỡ đầu mị hông...

Đùa hoi, mị chưa viết xong, còn sớm, còn sớm....

Chương sau ngày mai sẽ có~~~

___***___

Cô tin tôi đánh cô thật không? Chúng tôi là để cô trêu đùa à 🙂