Hoa Rụng Rồi...

Chương 19: Chữa trị bất đắc dĩ



Minh Tâm tay mang ấm trà nóng vừa được pha, cô nàng ung dung mở cửa bước vào, ánh mắt dừng lại, nhìn thấy tiểu thư chỉ với y phục mỏng vậy mà đang bên cạnh một hắc y nhân, Minh Tâm liền hoảng sợ đặt ấm trà đến bên bàn mà chạy đến. Nhanh chóng nhắc nhở Ngọc Nhi mau mặc y phục vào, còn phần Minh Tâm cố gắng lôi hắn vào giữa phòng.

Phải mất một lúc sau, Ngọc Nhi mới sửa soạn xong xiêm y. Nàng bước đến, chầm chậm kéo lấy tấm khăn che mặt của hắc y nhân. Một gương mặt khá xa lạ, đường nét rõ ràng, oai vệ vô cùng nhưng nơi khoé miệng đã chảy máu tươi, hơi thở đã rất yếu ớt.

Minh Tâm chạy đi, định lòng để gọi thái y nhưng đã bị Ngọc Nhi nắm chặt tay cản lại. Bản thân đang ở phủ Tể tướng, mọi hành động đều được nhìn ngắm rất kĩ càng, nếu để họ phát hiện có đàn ông trong phòng, quả thật là danh sự mất sạch. Thêm nữa, gọi thái y sẽ gây kinh động rất lớn, hại nhiều hơn lợi. Nghĩ một chút Ngọc Nhi liền nói.

- Chẳng biết hắn là người tốt hay xấu, nhưng cứu người quan trọng! Mau đi chuẩn bị cho ta một thau nước nóng đi.

Nghe tiểu thư dặn dò, Minh Tâm liền chạy đi chuẩn bị cho nàng. Chỉ còn lại một mình Ngọc Nhi trong căn phòng lớn, nàng nhìn tên nam nhân trước mặt, Sắc Ngọc đã nói vài lời bên tay nàng. Nàng đã khó khả năng chữa trị vết thương, nàng bất ngờ nhìn vào đôi bàn tay mang chút ánh sáng xanh ngọc nhè nhẹ.

- Sắc Ngọc khuyên chủ nhân, thuật chữa trị này là lấy năng lượng của chính cơ thể mà thực hiện. Cho nên người cũng đừng quá lạm dụng nó, nếu không sẽ vô lực mà chết!

Ngọc Nhi nghe vậy nhưng vẫn không chùng bước. Bàn tay nàng nhẹ đặt lên đỉnh đầu của hắc y nhân, luồng sáng từ tay nàng truyền vào thân thể hắn, cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể nàng, Ngọc Nhi như trải qua được đau đớn của hắn, cảm giác lục phủ ngũ tạng bị thương nặng nề. Chằng muốn nhìn thấy nàng đau đớn, Sắc Ngọc linh ứng hỗ trợ nàng, bấy giờ thân thể nàng mới không chịu thêm đau đớn gì.

Cửa lớn mở toang, Minh Tâm mang nước ấm bước vào, Ngọc Nhi đã yên ổn ngồi vào ghế, trán nàng lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh trước mặt Minh Tâm. Ngọc Nhi nhận lấy nước ấm, dùng khăn ngâm vào, lau đi vết máu trên khuôn mặt kia, lấy khăn ấm đặt lên trán hắn.

- Tiểu thư, dù sao hắn cũng là kẻ lạ mặt, cũng chẳng cần quá chăm sóc hắn đến vậy đâu ạ!

- Cứu người chẳng xét lạ quen, sang hèn! Thôi muội giúp ta dọn dẹp lại nơi này đi.

Vừa dứt lời, đột nhiên phía cửa lớn truyền đến tiếng gõ mạnh mẽ.Nghe kĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng gọi tên nàng.

- Lam tiểu thư! Xe ngựa chuẩn bị xong rồi, cùng ta đi dạo nào!

- Là Lý tiểu thư.

Nghe giọng Nguyệt Thanh, Ngọc Nhi vội vàng cùng Minh Tâm mang hắc y nhân giấu vào một góc tối khó thấy được. Mất một lúc sau, Ngọc Nhi mới mở cửa.

- Xin lỗi tiểu thư, ta đang bận dọn dẹp phòng nên không mở cửa sớm được!

- Vậy à? Nè, Lam tiểu thư tìm đâu ra cái tên Tống Trúc Lâm đó vậy? Hắn học gì cũng giỏi, giờ đây hộ vệ bên cạnh phụ thân ta mà hắn cũng dám thách đấu! - Nguyệt Thanh tỏ vẻ bất ngờ với nàng, Ngọc Nhi lắc đầu, chính nàng cũng chẳng biết tên nhóc đó lại có khả năng lớn đến vậy.

- Thôi không nói chuyện ngoài nữa! Hôm nay ta sẽ cho Lam tiểu thư gặp thêm một người bạn của ta.

Nói rồi, Nguyệt Thanh nhanh tay nắm lấy cổ tay Ngọc Nhi mà lôi đi, Minh Tâm hớt hãi khép cửa đuổi theo nhưng chẳng biết vì quá vội lại quên không khoá cửa phòng. Xe ngựa lại một lần nữa lăn bánh, Ngọc Nhi cũng rất mong chờ chuyến đi tham quan này. Nàng vén tấm màn che cửa sổ thì thêm một phen chấn kinh.

- Trúc Lâm, đệ biết cưỡi ngựa từ lúc nào vậy?

Tống Trúc Lâm gãi đầu ngại ngùng.

- Đệ cũng không biết nữa, khi nãy đệ tiện tay tập cưỡi với hai vị hộ vệ thúc thúc thôi à!

Ngọc Nhi liền giơ ngón cái trong lòng, Tống Trúc Lâm này vậy mà tài giỏi đến vậy, chỉ vừa tập luyện một lần liền giỏi. Nguyệt Thanh liền tỏ ý muốn hắn làm người hầu bên cạnh nàng ấy nhưng Ngọc Nhi lại từ chối.

- Trúc Lâm tuổi còn nhỏ, chỉ được xem là học mau hiểu nhanh thôi! Làm sao dám hầu hạ cạnh Lý tiểu thư chứ!

- Sớ, là Lam tiểu thư tiếc người với ta thôi.

Dù lời nói là vậy nhưng Nguyệt Thanh vẫn cười rất tươi, tính tình vô lo vô nghĩ của nàng ta cũng dần ảnh hưởng đến Ngọc Nhi. Tâm trạng của nàng cũng dần được cải thiện, cuộc trò chuyện kéo dài khiến nàng quên mất chuyện về tên hắc y nhân kia.

Phải mất một lúc sau, xe ngựa mới rẻ vào một con đường vô cùng lớn. Qua lời Nguyệt Thanh, đây là con đường "ăn chơi" bật nhất của kinh thành, chỉ những công tử, tiểu thư giàu có mới có thể đến được chốn này. Ngọc Nhi vén tấm màn lớn, nhìn từng kiến trúc nhà vô cùng sắc sảo, nào là quán rượu sáng rực đèn lồng, nào là nơi thoả thú vui cờ bạc đang rộn ràng tiếng cười nói, nào là tửu lâu đầy những nữ nhân đang vẩy nhẹ chiếc khăn tay gọi mời.

- Ở kinh thành vậy mà tồn tại nơi như thế này sao?

Nguyệt Thanh biết được Ngọc Nhi đang rất sốc nên chậm rãi giải thích.

- Hoàng đế vẫn cho phép, nhưng thuế đánh vào các tửu lâu hay những thứ khác rất cao! Cho nên miễn là đóng thuế đầy đủ và không vi phạm những điều luật quy định, thì nơi này vẫn được hoạt động bình thường.

Vừa dứt lời, Nguyệt Thanh liền bảo đến rồi. Xe ngựa dừng lại trước một kiến trúc vô cùng đồ sộ, tửu lâu này lớn hơn những tửu lâu khác gấp nhiều lần. Chỉ việc thắp sáng cửa lớn đã có hàng nghìn chiếc lồng đèn đung đưa trong gió. Trên cổng lớn đề ba chữ "Phục Xuân lầu".