Hoa Rụng Rồi...

Chương 20: Thanh Nghi công tử



Bản thân Ngọc Nhi chẳng muốn bước vào nơi như vậy. Nhưng Lý tiểu thư luôn miệng muốn dẫn nàng đến gặp một người bạn, nàng đành tiếp bước theo sau. Minh Tâm và Trúc Lâm cũng bước vào theo nàng.

Khoang đã, tửu lâu này lại chẳng giống những nơi khác, không mời gọi cũng chẳng buông thả thân mình. Toàn bộ những người trong tửu lâu này đều là nam nhân cả, thân mang bạch y, điềm tĩnh, thanh tao vô cùng. Phục Xuân lầu được xem là tửu lâu lớn nhất kinh thành, cái thành danh của nó là ở chỗ, người phục vụ chẳng phải nữ nhân mà là các nam nhân, nơi đây nam nhân tài nghệ song toàn, cầm kì thi hoạ đều tỏ cả. Chẳng có hoa khôi, chỉ có nam khôi, một nam nhân với nhan sắc mà nữ nhân khó thể so bì, ôn nhu mềm mại, ngũ quan nhẹ nhàng, nam tử và nữ tử đều khó qua được ải của chàng ta. Vậy bạn thân của Nguyệt Thanh là ai, chẳng ai khác, nam khôi của Phục Xuân lầu - Thanh Nghi.

Bốn người chậm rãi bước vào đại sảnh, Ngọc Nhi như choáng ngợp trước sự sắp xếp của nơi này. Chính diện là một sân khấu lớn, hơn ba mươi nhạc công cùng hoà tấu bản nhạc, tình ý thanh cao, nhẹ nhàng và uyển chuyển, bản nhạc khiến người nghe không khỏi cảm thấy yên bình trong chính tâm hồn mình. Đột nhiên, một nữ nhân có phần đứng tuổi bước đến trước mặt Nguyệt Thanh, tay phe phẩy quạt, áo tím nhẹ lộ phần vai trắng nỏn.

- Ây dô, lâu lắm rồi mới thấy Lý tiểu thư đến Phục Xuân lầu, thiệt tình mà!

Nhìn dáng vẻ điệu đà chảy nước của nữ nhân kia mà Ngọc Nhi lạnh hết cả sống lưng, Minh Tâm thì vẫn duy nhất một việc, lấy tay che đi mắt Trúc Lâm, tránh việc cậu bé nhìn thấy những điều không hợp lứa tuổi.

- Dụ mama, ta cũng là vì quá bận mà!

- Hừmm, hôm nay tiểu thư dẫn đến vị khách quan mới à? - Dụ mama đã đưa ánh mắt dán lên người Ngọc Nhi. Dù biết bản thân đã đeo khăn che mặt nhưng cảm giác của Ngọc Nhi cũng có chút không thích nghi kịp.

- Đúng vậy, đây là bạn ta, cho nên lấy một phòng tốt nhất, để bạn ta cùng thưởng thức nha!

Nghe Nguyệt Thanh nói hai từ thưởng thức, Ngọc Nhi liền đỏ mặt, thưởng thức là thưởng thức điều gì, nàng không muốn hiểu nhưng vẫn nghĩ tới điều đó. Dụ mama liền cười, vội vàng dẫn bọn họ lên lầu cao, vào trong một căn phòng vô cùng tao nhã. Kéo tấm màn che, là một khung gỗ lớn có thể nhìn xuyên qua, phía dưới chính là sân khấu tuyệt đẹp kia, vị trí phòng như vậy không phải ai muốn có là được.

Trước khi đi, Dụ mama cười nói.

- Lý tiểu thư, Thanh Nghi công tử đang bận chuẩn bị cho màn trình diễn sắp đến! Khi nào xong, tôi sẽ dẫn cậu ấy đến gặp tiểu thư ạ.

Nói rồi người phụ nữ đó liền lui ra, cửa lớn mở, vài nam nhân nhẹ nhàng bước vào, người dâng trà, kẻ dâng bánh, ai nấy đều cũng anh tú vô cùng. Khiến cho người say mê cái đẹp như Ngọc Nhi không khỏi dán mắt nhìn họ.

Giật mình, nàng mới bừng tỉnh, chẳng biết từ bao giờ nàng lại trở nên như vậy cả, có chút khó chịu về bản thân mình. Nguyệt Thanh thấy được sự do dự trong ánh mắt của Ngọc Nhi, nàng ta liền cười nhẹ, rót trà đưa đến trước mặt Ngọc Nhi.

- Lam tiểu thư, Thanh Nghi công tử còn tài hoa hơn bọn họ gấp nhiều lần. Tiểu thư cũng là người tài hoa, hai người gặp nhau chắc hẳn sẽ rất hợp đó.

- Cảm ơn ý tốt của Tiểu thư, ta cũng chờ xem thử.

Cả tửu lâu đều mất dần ánh sáng, chỉ có chút ánh lửa len lỏi nơi sân khấu kia. Người người đều im bặt, chờ đợi sự xuất hiện của một người.

Ngọc Nhi nhắm nghiền mắt lại, cảm nhận từng bước chân của một nhân vật đặc biệt, tiếng đàn tranh từng nốt vang dội khắp không gian này, ánh sáng dần hội tụ, chiếu đến hành lang bên trên sân khấu.

Đó là một người nam nhân nhưng y phục đỏ tươi kia lại mềm mại đến lạ, với phần ống tay dài tạo thành hai dải lụa đang tung bay trong gió. Hắn một bước rời khỏi lầu cao, phần dây nâng cả người Thanh Thi lơ lửng giữa tửu lầu, hắn xoay tròn trên không trung, uốn lượn như tiên nữ hạ phàm.

Tiếng đàn tranh càng lúc càng lớn dần, động tác Danh Thi ngày càng nhanh hơn, từng hành động dứt khoát nhưng vẫn giữ được nét đẹp khiến người si mê. Ngọc Nhi mở mắt, nàng bất ngờ trước cái đẹp đang hiện hữu ngoài kia, từng cử chỉ, điệu bộ của Danh Thi đều hằng sâu trong tâm thức của nàng. Ngọc Nhi cứ ngỡ đang ngắm nhìn một bức tranh của cõi tiên thần. Lại một lần nữa đắm chìm vào cái đẹp của thế gian này, giống như lúc nàng nhìn thấy gian phòng lớn nhà Tể tướng vậy, hoàn toàn quên mất bản thân mình vẫn đang tồn tại.

Sắc Ngọc lại thêm một lần linh ứng, người trước mắt là ai mà nó lại linh ứng mạnh mẽ đến vậy, người đó có liên quan gì đến thử thách gian truân của nàng. Ngọc Nhi đứng dậy, bước đến bên khung gỗ lớn, nhìn Thanh Nghi vừa thoả sức mình theo âm sắc, vừa mỉm cười với thực tại.

Nhạc đã dừng lại, Thanh Nghi nhẹ nhàng cuối chào rồi đi mất. Dụ mama bước ra cười nói.

- Các khách quan thông cảm, hôm nay Thanh Nghi công tử bệnh cũ tái phát nên không thể diễn tiếp cho các vị khách quan xem. Tôi sẽ đền bù mọi người bằng các tiết mục khác nha.

Nói rồi, Dụ mama vỗ tay hai tiếng, tiếng đàn nhạc lại tiếp tục ca tấu. Ngọc Nhi quay về chỗ ngồi, nhẹ uống lấy tách trà của bản thân. Nguyệt Thanh thì thầm hỏi nàng.

- Lam tiểu thư thấy thế nào?

- Thanh Nghi công tử quả thật tài hoa hơn người, nhan sắc, tài năng không thể bàn cãi. Nhưng có điều không thể xem được lâu hơn - Giọng điệu Ngọc Nhi ngưỡng mộ nhưng cũng có chút tiếc nuối.

- Đó chỉ là chút tài mọn mà thôi, Thanh Nghi cầm kì thi hoạ giỏi chẳng ai bằng. Người người đến đây đều muốn một lần thử sức mới cậu ấy! Nhưng từ trước đến nay, chẳng ai có thể chiến thắng cả.

Nói đến đó, cửa phòng nhẹ mở ra, Thanh Nghi đã thay bộ y phục màu trắng ngần, hoạ tiếc chim hạc càng làm hắn trở nên thanh cao hơn cả. Nhìn thấy Nguyệt Thanh, hắn liền bước đến bên cạnh.

- Đã lâu không gặp Lý tiểu thư! Người vẫn khoẻ chứ?

- Vẫn khoẻ, như đã hẹn, ta có mang đến người có thể đọ sức với ngươi rồi. Đây là Lam tiểu thư.

"Đọ sức", Ngọc Nhi hoang mang trước câu nói trên, nàng chỉ là đang yên ổn mà tận hưởng cái đẹp trước mắt thôi mà.

- Chào Lam tiểu thư, ta là Thanh Nghi, chắc hẳn người đã biết tên ta. Còn tên họ người là chi, xin cho Thanh Nghi hỏi thẳng.

- Chào công tử, ta tên Yến, họ Lam, hay Lam Hương Yến. Nghe danh công tử tài hoa hơn người, nay thấy tận mắt quả thật danh bất hư truyền.

Hai người cuối chào nhau cho phải phép. Ánh mắt Thanh Nghi sau đó liền quét đến Minh Tâm và dừng lại trên người Trúc Lâm. Hai ánh mắt chạm nhau, dừng lại một lúc liền tránh đi, chẳng ai biết được ý nghĩa trong nó.