Hoa Viên Phương Bắc

Chương 137: Sủng ái



Mấy canh giờ dài chưa từng thấy trôi qua, ngồi đau cả lưng thì cuối cùng chúng ta cũng tới trước doanh trại của Khúc Phong. Xe ngựa băng băng thẳng một đường vào trong không bị ai ngăn lại, có vẻ đã được dặn trước. Ta chỉ vừa xuống khỏi xe một bước đã được dẫn ngay tới lều của Thanh Phi.

"Lưu Tiểu thư, mời bên này!"

"Tiểu thư, người cẩn thận đằng trước!"

Ta giao cho Cẩn Y cầm rương thuốc, nhấc chân vượt qua một bãi bùn lầy lội trước khi vào lều, hình như hôm qua ở đây có mưa rất lớn.

Ta bước lên chỗ khô, tay vén cửa lều, nhìn xung quanh một vòng.

Cảm giác ban đầu là khá thất vọng.

Đó là một căn lều sạch sẽ gọn gàng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, bên trong bày biện đơn giản một số vật dụng hằng ngày cùng vài cái rương lớn không biết chứa gì.

Nhưng theo ta nghĩ, đây vẫn chắc chắn không phải là nơi tốt lành để một tiểu cô nương như Thanh Phi ở.

Ta thở dài.

Thời gian qua Khúc Phong di chuyển biết bao nhiêu nơi, Thanh Phi mỗi đêm đều nghỉ ngơi trong những căn lều tạm bợ như thế này sao?

Nàng có thể ngủ nổi?

Sức chịu đựng cũng quá cao rồi!

Ta quay bước đến bên giường, Khúc Phong ngồi ở đó sốt ruột nhìn không sót một cử động nào của Thanh Phi đang nằm thở ra đứt quãng.

"Khúc Tướng quân, ta đến rồi!"

Khúc Phong gật đầu, cho hai vị đại phu kia lui xuống, hắn cũng đứng dậy tránh qua một bên cho ta cầm tay Thanh Phi bắt mạch. Xem tình trạng hiện tại và mô tả sư phụ viết thì rất may là Thanh Phi vẫn chưa đến nỗi nguy kịch.

Nhưng muội ấy lại không ngừng huơ tay trước mặt và nói mớ khiến ta chỉ xem được một lát.

"Bướm... bướm... nhiều bướm quá!

A Phong... A Phong...

Bên này có một con gà rừng béo lắm này... huynh mau bắt... bắt nó..."

Tay, cổ và mặt Thanh Phi rất lạnh dù đã đắp một lớp chăn rất dày, mạch khá yếu, trên trán nàng đổ mồ hôi sắp ướt sũng tới cổ áo, đầu giường bên kia là một thị nữ nhỏ thó đứng bên cạnh dùng khăn khô lau liên tục.

"Hôm qua muội ấy chỉ nôn ra nước, thân nhiệt giảm rất nhiều. Lưu Tiểu thư, cây nấm ta gửi tới, có phải..."

Ta gật đầu.

"Là nấm độc, sư phụ ta nói Thanh Phi nôn ra được thì tốt, ta cũng có mang thuốc đến rồi, Khúc Tướng quân yên tâm!"

"Đa tạ Lưu Tiểu thư!"

Ta quay qua mở rương thuốc, lấy từ trong lọ nhỏ ra một viên cho Thanh Phi, còn Khúc Phong giành phần của thị nữ giúp ta một tay đỡ nàng ngẩng đầu dậy.

"Bọ... có con bọ lớn quá... không cho các ngươi đậu trên mặt ta!

Đi... đi..."

Thuốc ta cầm vừa chạm vào miệng Thanh Phi thì nàng bỗng nhiên giơ tay lên đẩy ta ra, làm cho viên thuốc cũng bay vèo xuống dưới đất, không dùng được nữa.

"Lại nhìn thấy ảo giác rồi!

Đêm qua muội ấy luôn như vậy!"

Ta lại lấy viên thuốc khác, bảo Khúc Phong giữ chặt nàng một chút thì phát sinh thêm một sự cố nhỏ.

"Là gà chiên... đùi thỏ nướng cay... ngon quá..."

"Này!"

Ta bị Thanh Phi cắn trúng phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải, nhưng ta đành chịu đau, còn thuận theo đó tranh thủ nhét luôn thuốc vào miệng nàng rồi mới lấy tay mình ra.

"Tiểu thư!"

"Không sao!". Ta nhìn bàn tay có dấu răng tướm máu lắc đầu, cầm khăn lau qua.

"Bọ... con bọ kia... ta đuổi được ngươi... rồi... ha ha... ha ha..."

Thanh Phi vừa nói vừa cười cười rồi nhắm nghiền mắt, nhũn cả người lăn ra ngủ. Khúc Phong đặt nàng nằm xuống giường, kê thêm gối xung quanh rồi đúc vào miệng nàng từng muỗng nước nhỏ.

Bên ngoài bỗng một thuộc hạ chạy vào báo cáo.

"Tướng quân, có mật báo mới!"

"Ra ngoài đi!"

"Rõ!"

Ta thấy Khúc Phong không chịu rời đi nhận mật báo mặc dù Thanh Phi đã được uống thuốc, trong lòng tự dưng có một câu hỏi.

Bên nhau lâu dài rồi... sẽ sinh ra loại cảm giác... không thể thiếu giống như vậy sao?

Nhưng rồi ngoài mặt cũng nói với hắn.

"Ta cũng đến đây rồi, để ta trông muội ấy thay cho!"

Khúc Phong ngước nhìn ta một cái, sau cùng hắn bỏ bát nước trên bàn rồi đứng dậy.

"Đa tạ Lưu Tiểu thư, cũng xin lỗi vì Thanh Phi vừa rồi không kiểm soát..."

"Ta không để bụng!"

Khúc Phong gật đầu, lưu luyến quay lại nhìn tiểu cô nương đã ngủ say một lần nữa mới quay đi. Truyện Sủng

Ta thoáng chốc nhận ra, nàng chính là được hắn nâng niu như một báu vật chỉ có một trên đời, hoàn toàn dành cho tất cả mọi sự sủng ái có thể có.

Dĩ nhiên là phải ngoại trừ cái lều có phần tồi tàn này.

Khúc Phong lo ta không tin tưởng ngọc bội hoặc thuộc hạ Khúc gia, ngay cả một nửa mảnh hổ phù vốn dùng dẫn binh cũng dám giao ra làm tin để đón ta đến.

Hắn đối với Thanh Phi thật sự cũng cực kỳ có lòng.

"Lưu Tiểu thư, nô tỳ... có cần làm gì thêm không ạ?"

Ta nhìn qua người vừa cất tiếng nói nhỏ xíu kia, thì ra luôn đi theo Thanh Phi là một thị nữ gầy nhom, trông mặt mày thân thể còn ốm yếu hơn cả nữ chủ nhân.

Đây là người hầu hạ hằng ngày của nàng?

Ta chợt so sánh cô nương đó với Cẩn Y, đáp án khác nhau một trời một vực.

Hạ nhân mà Quách phủ tuyển chọn có phải quá dễ nhận vào rồi không?

Ta hơi ái ngại, nhưng sớm không muốn làm phí thời gian chỉ để xét nét nên dặn dò nô tỳ kia vài thứ.

"À, ngươi thay y phục mới cho Thanh Phi đi, mồ hôi ướt cả rồi, khi lau người cũng dùng nước nóng.

Sau đó ngươi đi nấu ít cháo, nhớ loãng một chút, để khi muội ấy tỉnh dậy có thể lót dạ!"

"Vâng ạ!"

Ta nói xong, thị nữ kia rất nhanh nhẹn đóng kín cửa lều, đổi y phục cho Thanh Phi xong xuôi thì ra ngoài.

"Nô tỳ xin phép ạ!"

Cũng coi như được việc.

Ta đặt rương thuốc gọn gàng vào góc, rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, cầm khăn lau trán cho Thanh Phi lần nữa. Cẩn Y đứng phía sau liền nhắc.

"Tiểu thư, ban nãy Tiểu thư chưa bôi thuốc đấy ạ!"

Ta sực nhìn xuống tay: "Ta quên mất!"

Cẩn Y mở cái rương đem theo, đưa đồ cho ta tự xử lý vết thương, vì nó không nghiêm trọng lắm nên ta chỉ bôi thuốc lên, không cần băng bó làm gì.

Sau đó thì ta ngồi chờ Thanh Phi tỉnh, mỗi canh lại liên tục đúc cho nàng ít nước, đúc xong thì quay qua bàn đọc đỡ mấy quyển sách cho bớt chán. Cẩn Y thì ta bảo nàng xuống giúp nô tỳ của Thanh Phi một chút, ta sợ nô tỳ kia không nhớ nổi những gì mình dặn.

"Không có gì thú vị cả!"

Mấy quyển sách này phần lớn đều là những truyện chí quái đó đây, vài cuốn thoại bản mỏng dính được đọc đến rách cả bìa ngoài, có lẽ chỉ có năm quyển nói về trồng trọt rau quả là thích hợp để đọc. Nhưng ta cũng không thích lĩnh vực này cho lắm, sớm đã bỏ xuống.

Hai canh giờ sau thì Khúc Phong trở lại, ta nhường gian lều cho hắn, nói muốn ra ngoài hóng gió. Vì có ở lại cũng không có gì làm.

Phía sau lều của Thanh Phi là bãi đá trống nối với một con sông, ta đi bộ ra đó một mình, ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện một chuyện chấn động.

"Ngắm sao trời gì chứ, mình chưa ăn gì từ trưa tới giờ, còn không biết tối nay ngủ ở đâu nữa!"

Ta thở dài lần nữa thì nghe thấy tiếng gọi.

"Tẫn Linh!"

Ta quay đầu nhìn lại, không muốn thừa nhận cũng phải ngây người ra.

"Khương Hựu Thạc?"