Hoa Viên Phương Bắc

Chương 138: Bữa cơm đầu tiên



"Tẫn Linh!"

Ta quay đầu nhìn lại, không muốn thừa nhận cũng phải ngây người ra.

"Khương Hựu Thạc?"

Hắn... làm sao lại đến đây?

Khương Hựu Thạc từ đầu bờ đá thong dong bước tới, đứng cách ta một khoảng nhoẻn miệng cười, hắn trên tay còn cầm theo một cái giỏ.

Ta không biết cái giỏ này dùng để làm gì, nhìn thấy mới ngẩng đầu hỏi hắn: "Đây là..."

"Nhị tỷ đoán cô nương chưa ăn tối, đã cử ta mang đến!"

Thanh Tề?

Bữa tối?

Thanh Tề còn dành cho ta một phúc lợi lớn tới vậy?

Ta nghe xong ngạc nhiên vô cùng, đứng yên nhìn hắn trân trân, người trước mặt mỉm cười lần nữa.

Năm mươi dặm cũng khá xa, mà hắn cũng bận rộn. Chạy đến tận đây chỉ là vì Nhị tỷ bảo sao?

Đây...

Đây có phải cái được gọi là... cực kỳ nghe lời mà Thanh Tề đã từng nói với ta không nhỉ?

Ta chớp mắt một cái thật chậm, cứ như thể làm thế sẽ tránh được sự khó hiểu trong lòng mình, lại hỏi hắn.

"Huynh đến... bằng gì vậy?"

"Ta cưỡi ngựa tới, nhưng mà cô nương yên tâm, đồ ăn bên trong đều nguyên vẹn cả!". Khương Hựu Thạc tự tin đáp lời.

Ta lại ngập ngừng một lúc, rồi nhớ ra mình chưa có nói cảm ơn.

"Cảm... cảm ơn, làm phiền huynh rồi!"

"Không phiền, mau vào trong đi, gió ngoài này lạnh lắm!"

Ta gật đầu, đi theo sau hắn xuyên qua bãi đá, bước thêm vài bước nữa thì bầu trời bắt đầu có chớp giật, cơn gió vừa thoảng nhẹ qua tóc ta cũng đang dần rít lên từng hồi.

Sắp mưa rồi.

Đoàng

Một tiếng sấm lớn đánh xuống làm ta hết hồn rụt cả vai lại, đằng trước hắn liền quay đầu, đi xuống bên cạnh sóng vai cùng rồi hỏi.

"Ta đi nhanh quá à?"

Ta lắc đầu, nhìn quanh quẩn.

Đêm nay có vẻ ở đây sẽ có mưa lớn.

"Tiểu thư, Tướng... Tướng quân!"

Cẩn Y giúp nô tỳ của Thanh Phi vài việc vặt xong thì đi tìm ta, cũng gặp Khương Hựu Thạc ở đó.

Nàng tới là muốn nói cho ta biết chỗ nghỉ ngơi đều đã chuẩn bị xong xuôi, còn hăng hái đi trước dẫn đường.

"Tiểu thư, tới rồi ạ!"

Khúc Phong sắp xếp một cái lều ngay bên cạnh lều của Thanh Phi, tương đối chật hẹp nhưng ta đành phải chịu khó nghỉ tạm ở đây một đêm. Mà thật ra, ta cũng chưa muốn về khi Thanh Phi còn chưa tỉnh lại.

Ta biết chỗ này không dễ gì có được đầy đủ, nhưng nhìn thấy cái lều bên tay trái của mình xong, ta đã ngó ngay về lều của Thanh Phi, sau đó cố gắng thông suốt bản thân mình rằng muội ấy có thể ngủ được thì ta cũng phải thế.

Dù thật tình mà nói...

Trong lòng ta vẫn còn một chút lo ngại khá là lớn...

Lớn... lắm!

Vì căn lều ta sẽ ở được dựng gần sát với đám cây cối um tùm xung quanh, nên ta sợ nhỡ như chỗ này có côn trùng hoặc mấy loại như rắn, rết, bọ cạp gì gì đó, nửa đêm bò lung tung vào lều thì làm sao đây?

Nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng rồi!

Ta đứng trước cái lều cố nhớ lại cái rương mình mang theo, không biết có thuốc để xua muỗi không nữa.

Tốt nhất là nên có một lọ giùm!

Bỗng vào ngay lúc này, cơn mưa ngoài trời ào ào trút xuống từng hạt nước lớn, chúng ta không còn chỗ nào khác đành phải cùng vào lều trú mưa, Cẩn Y trước đó nàng cũng đã tự tay quét dọn qua một lượt.

Bước vào trong lều, Khương Hựu Thạc tự nhiên tiến tới cái bàn nhỏ ở chính giữa, ngồi xuống một bên ghế, bày đồ ăn được đựng trong hộp có nắp đậy ra bàn, còn có kèm một bộ bát đũa và muỗng sứ.

Thật sự là chỉ mang cho mỗi mình ta ăn thôi sao?

Ta nhìn hắn, lại thấy ta ăn một mình cũng không hay, nói không chừng còn không thể hết, bỏ phí công của Thanh Tề thì càng không được.

Vì vậy trong lúc hắn còn bận mở hộp, ta nhẹ nhàng đứng dậy, quay ra bảo Cẩn Y cầm ô đi mượn thêm một cái bát và một đôi đũa nữa. Sau đó ta ngồi xuống đối điện hắn, tần ngần gọi.

"Hựu Thạc!"

"Ừ?"

"Đồ ăn... nhiều như vậy, huynh cũng ăn cùng đi!"

Ta nói xong, hắn hơi ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt đối với ta dường như không tin.

Bộ ngữ điệu vừa rồi của ta giống đang nói giỡn lắm sao?

Ta quay đi, hơi chau mày, hạ tầm mắt nhìn thử xem mấy món hắn đem theo là gì.

Trong cái giỏ gồm có bốn cái hộp vuông vắn khác.

Một hộp lớn là cơm, một hộp là cà tím cuộn thịt hấp, một hộp dưa chuột trộn ăn kèm đậu phộng rang, và hộp cuối cùng đựng thịt viên đầu sư tử cùng cải xanh, tổng cộng là ba món.

Màu sắc cũng bắt mắt.

Ta nhìn xong lại ngẩng lên, thấy hắn còn bất động bèn tò mò hỏi lại.

"Sao vậy, hay là huynh ăn tối rồi?"

Hắn bỏ mấy cái nắp hộp trên một góc bàn, thật thà lắc đầu: "Ta... chưa."

"Vậy thì cùng ăn cơm thôi!". Ta cầm lấy bát, xới vào một ít cơm, chưa vội ăn mà trông ra cửa lều chờ Cẩn Y quay lại.

Bảo nàng đi lấy một cái bát thôi sao lâu thế nhỉ?

"Nếu như không đủ thì sao?"

Hắn ngồi bên kia hơi nghiêng nghiêng đầu, hạ giọng hỏi ta.

Ta nghe xong liền quay đầu lại nhìn hắn, oan ức chất vấn ngay lập tức: "Sao lại không đủ? Huynh từng thấy ta ăn nhiều lắm à?"

Hắn mang theo nhiều thế một người ăn sao mà hết được, còn không phải vì Cẩn Y nói nàng đã ăn bánh nếp vừng no căng bụng rồi thì ta cũng gọi nàng vào ăn cùng thôi.

Ta ấy.

Nếu đã qua giờ Dậu thì ta luôn luôn tự giác chỉ một bát nhỏ là đủ, vì ăn thêm thì no quá không ngủ được, xui xui bị đầy bụng lại thêm phiền.

Cũng còn bởi vì sợ cân nặng này khó giữ, mặc y phục vào không được đẹp nữa. Đây đều là chuyện mà cô nương nào cũng để ý mà.

"Không phải...". Hắn lắc đầu.

"Bỏ đi!". Ta xua tay, hắn có nói nữa cũng chỉ là mấy lời khách sáo thái quá, ta nghe rất không quen.

"Tiểu thư, mang tới rồi ạ!"

Cẩn Y vén lều bước vào, đặt cái bát và đôi đũa xuống trước mặt Khương Hựu Thạc rồi xin phép lui đi lấy nước. Ta ngồi ở lại xúc cơm ra bát cho hắn, rồi còn giục hắn động đũa.

"Ăn thôi!"

"Ừ!"

Đồ ăn đi đường dài đều đã nguội hết, mà ta hơi đói rồi, chẳng cần quan tâm đến nó có nóng hay là không. Chỉ thấy mấy món này ăn cùng cơm trắng cái nào cũng vừa miệng hết!

À, ta chỉ không thích vị của cà tím cuộn thịt lắm!

Còn Khương Hựu Thạc thì ngược lại, món nào hắn cũng ăn được. Cũng tự nhiên làm ta tự cảm thấy mình có hơi kén chọn, nhưng món đó không ngon là nói thật.

Rất nhạt và mềm đến gần nát luôn.

Suốt bữa ăn chúng ta không ai nói lời nào, cứ chậm rãi mà gắp, không khác gì mọi khi. Ta cũng đã nhanh chóng ăn hết bát cơm của mình, còn hắn đang thêm một bát.

Buông đũa xuống, ta quay mặt đi để súc miệng và uống nước, Cẩn Y ngồi trong góc đang nhóm một chậu lửa cho lều ấm hơn, và mưa ngoài kia vẫn rả rích.

Uống nước xong, bỗng nhiên mắt ta lướt trúng ngay cổ tay hắn, lại nhớ ra cái vòng hạt chuỗi kia.

Ừ nhỉ, suýt thì quên mất mình còn giữ nó nữa chứ!

Sau khi nghĩ về cái vòng, mấy hình ảnh kì quái lại xuất hiện, ta trở nên lúng túng rồi bật dậy.

"Ta sang xem Thanh Phi một lát!"

Hắn gật đầu, hơi hạ bát xuống có vẻ định đi cùng thì ta lại nói.

"Huynh ăn cho xong đã, không... thì lại không no! Thế nhé!"

Hắn lần nữa gật đầu, ta mới cùng Cẩn Y che ô đi ra khỏi lều. Vừa vén lên thì nô tỳ của Thanh Phi đã mừng rỡ thông báo.

"Lưu Tiểu thư, Tiểu thư nhà nô tỳ tỉnh dậy rồi ạ!"