Hoắc Tổng Xin Đừng Manh Động

Chương 56



Trong phòng tắm lúc này đã phát ra những thứ tiếng trẻ con không nên nghe, gần một tiếng sau Hoắc Mạc Niên thoả mãn bế cô ra ngoài, dưới cái nhìn như giết người của cô, thì anh lại vui vẻ đi làm bữa trưa cho cả hai.

Bạch Ngữ Ninh ngồi ở ghế sô pha nhìn vào bóng lưng của anh đang bận bịu làm thức ăn, miệng mắng thầm một lúc mới hả cơn giận trong lòng. Cô lết thân mệt mỏi kia đi đến chỗ anh, vì phía dưới vẫn còn trướng đau nên dáng đi của cô có hơi bất thường. Cô nhẹ nhàng đi đến ôm từ phía sau anh, không quên cắn nhẹ lên vài trần của anh.

" Em định mưu sát chồng mình sao?"

" Cắn chết anh."

" Ngoan ra bên kia ngồi đi sắp xong rồi!"

" Không. Muốn ôm anh như vậy."

" Em như thế anh rất khó kiềm chế đấy."

" Anh là đồ háo sắc."

" Vậy thì nghe lời."

Bạch Ngữ Ninh biết thế mà rút lui, một lúc sau anh đã dọn ra đầy đủ các món mà cô yêu thích, có lẽ từ tối hôm qua và trưa nay bị dày vò sức lực nên cô ăn đặc biệt nhiều, trong lúc ăn anh không ngừng gắp đầy chén cho cô. Nhìn thấy cô ăn ngon như vậy, anh chỉ lo gắp mà quên đi ăn phần của mình.

Đến khi no bụng, mắt cô cũng có dấu hiệu trĩu nặng nên việc dọn dẹp đành trao lại cho anh làm, cô về phòng của anh mà nằm ngủ ngon lành. Sau khi dọn dẹp xong anh bắt đầu xử lý tài liệu, vừa làm việc vừa canh cô ngủ.

Buổi chiều cả hai người đều cùng đi rước Bùi Xuyên, thấy chiếc xe quen thuộc, cậu hí hửng chạy đến như mọi ngày. Lần này cậu lại nhìn thấy chú hàng xóm đứng bên cạnh cô, cậu đưa ánh mắt dò xét.

" Sao chú lại đi cùng mẹ cháu."

" Tối nay mẹ sẽ kể cho con nghe được không?"

" Dạ được."

" Chúng ta cùng đi ăn nào!"

" Có cả chú này sao?"

" Có vấn đề sao nhóc."

" Chỉ là không thích."

Ngoài miệng nói không thích nhưng khi được Hoắc Mạc Niên bế lên lại vô cùng thích thú ôm chặt cổ anh, người bên ngoài nhìn vào vô cùng ngưỡng mộ gia đình ba người, ba mẹ đều là hàng cực phẩm, có mấy bà mẹ đến rước con cũng phải ngoái nhìn anh mấy lần. Còn có trẻ nhỏ nhìn thấy anh bế Bùi Xuyên lên nên cũng muốn ba mình như vậy, đẹp trai như vậy.

Bùi Xuyên nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của mấy bạn học khác, trong lòng vô cùng đắc ý. Hoắc Mạc Niên nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu liền đắc ý mỉm cười.

" Nhóc muốn lợi dụng ta sao?"

" Là chú bế cháu lên đấy."

" Thôi được rồi, chúng ta mau xuất phát thôi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
2. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
3. Xuân Sinh
4. Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
=====================================

Bạch Ngữ Ninh cảm thấy nếu còn chờ lâu thì hai người sẽ tiếp tục đấu khẩu mất, cả ba đi đến một nhà hàng để dùng bữa. Trong bữa ăn lại có một màng đấu khẩu và tranh giành gắp thức ăn cho cô.

Cảm giác thích thú giành cho Hoắc Mạc Niên liền bay sạch, Bùi Xuyên nghĩ anh chính là mối đe doạ để cậu mất cô. Bạch Ngữ Ninh ở giữa nhìn một lớn một nhỏ tranh nhau gắp thức ăn, nhìn chén mình đã đầy còn nhô lên một chút, cô thở dài chấp nhận số phận của mình.

Bạch Ngữ Ninh không nghĩ một người lạnh lùng như Hoắc Mạc Niên lại có sở thích đấu khẩu với trẻ con như vậy, nhìn anh chẳng khác gì một đứa trẻ to xác đang giành lại kẹo của mình.

Bữa tối nhờ có Hoắc Mạc Niên và Bùi Xuyên nên không khí vui nhộn hẳng ra. Khi kết thúc cả ba trở về nhà và hẹn một lúc nữa sẽ đi tản bộ với nhau. Mấy bà thím hàng xóm nhìn thấy Hoắc Mạc Niên cũng đến tản bộ, liền lôi con gái mình theo. Mấy cô gái đó nhìn thấy diện mạo của anh bắt đầu lấy phấn dậm lên và tô thêm son.

Đi được một lúc Bạch Ngữ Ninh ngồi trên ghế còn một lớn một nhỏ thì đi qua bên kia để chơi xích đu, đó là lời đề nghị của cô vì muốn hai người họ thân thiết nhau hơn.

Mấy cô gái kia nhìn thấy Hoắc Mạc Niên đang đứng cạnh Bùi Xuyên, bọn họ cứ nghĩ hai người là anh em. Sửa sang lại đồ rồi chạy đến bắt chuyện, mấy thím hàng xóm thì rình rập cách đó không xa.

" Soái ca, anh mới chuyển đến đây sao?"

" Chắc đây là em trai của anh nhỉ? Chào em."

" Anh mới chuyển đến tức là chúng ta là hàng xóm với nhau rồi."

Ba cô gái thay phiên nhau nói rồi tự cười với nhau, Bùi Xuyên nhìn bọn họ cứ như mấy con con giun cứ lắc qua lắc khiến cậu không nhịn được mà lên tiếng.

" Ba mau đẩy cho con đi."

" Được. À đây là con trai của tôi không phải em trai."

" Mấy chị muốn xin số của ba em sao? Ba em chỉ chung thủy với mẹ em và em cũng chẳng thích mẹ kế như các chị đâu! Nếu so sánh thì mẹ xinh đẹp hơn, các chị không có cơ hội đâu!"

Nghe một tiếng “ba” phát ra Hoắc Mạc Niên cũng phối hợp diễn cùng cậu, ba cô gái kia thì sốc vô cùng đứng hình nhìn hai người, ai nấy cũng ngượng ngùng vội lấy chủ đề khác nói chuyện nhưng vẫn bị hai người bơ như người người vô hình, thấy vậy bọn họ mới rời đi.

Mấy bà thím đứng xa nên không nghe được lại tụm một chỗ nói chuyện, Bạch Ngữ Ninh đi ngang qua liền nghe thấy bọn họ lại bàn đến dung mạo của anh.

" Các dì đang thảo luận về người đàn ông đó sao?"

" Phải đấy! Com xem cô gái mặc áo màu hồng kia là con gái cô nhìn hai người họ cũng rất xứng đôi với nhau đấy."

" Con gái tôi mới phù hợp."

" Con gái tôi mới là người thích hợp nhất."

" Con cũng thấy mấy cô gái đó không phù hợp cho lắm, anh ấy không thích những dạng bánh bèo mềm yếu như thế."

" Sao con biết rõ thế?"

" Bởi vì con là vợ anh ấy. Thôi con không làm phiền mọi người tám chuyện nữa, con xin phép đi chỗ chồng con, mất công anh ấy lại bị mấy con bánh bèo bám lấy."

Bạch Ngữ Ninh hả hê đi về phía hai người, mấy bà thím thì ngơ ngác nhìn bóng lưng cô, đợi khi ba cô gái kia đi đến, bọn họ liền kéo tay lên nhà, đúng thật là mất mặt, nếu biết trước thì bọn họ đã tìm hiểu trước rồi.