Hoắc Tổng Xin Đừng Manh Động

Chương 57



Tối nay Hoắc Mạc Niên cũng muốn ngủ với Bạch Ngữ Ninh nhưng đã bị cô từ chối vì tối nay cô muốn ngủ cùng với Bùi Xuyên, nhìn vẻ mặt đắt ý của cậu, anh nén cơn giận đến nỗi mặt mày đen lại. Cô nhịn cười trước khi đi ngủ liền trao cho một nụ hôn nhẹ nhàng.

Nhưng nào ngờ bị Hoắc Mạc Niên chơi xấu giữ sau gáy lại, hôn nhẹ nhàng chuyển thành hôn mạnh bạo, chiếc lưỡi của anh quấn lấy lưỡi cô khám phá bên trong, tiếng hôn vì thế cũng phát ra “chụt chụt”, cô sợ Bùi Xuyên nghe thấy nên lấy tay đẩy đẩy anh ra, nhưng đã bị anh khoá tay lại hôn sâu hơn, đến khi cả người cô thiếu dưỡng khí mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi ngọt kia.

" Ngủ ngon bà xã!"

" Hừm đồ lưu manh."

Sau khi thoát khỏi Hoắc Mạc Niên, cô đi vào phòng của Bùi Xuyên, bước vào cô đã thấy cậu với gương mặt vui mừng ngồi chờ đợi trên giường, cậu cũng tự vệ sinh cá nhân của mình. Thấy cô vào liền đứng trên giường giang tay muốn cô ôm mình, cô cũng nhẹ nhàng đi đến ôm lấy cậu vào lòng, nhẹ nhàng đặt cậu trên giường.

" Tiểu Xuyên, mẹ và con cùng nhau nói chuyện một lúc được không?"

" Dạ được ạ!"

" Bé ngoan con muốn có một người ba không?"

" Ý mẹ đang nói đến chú hàng xóm sao?"

" Con…"

" Con nhìn chú ấy yêu mẹ và mẹ cũng vậy. Nếu mẹ hạnh phúc thì con cũng hạnh phúc, mặc dù chú ấy rất đáng ghét hay tranh mẹ với con nhưng có chú ấy con mới cảm nhận được có thêm một người ba là điều vô cùng tuyệt vời! Lúc chiều con nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn khác nhìn chú ấy bế con lên, con vô cùng vui sướng."

" Mẹ yêu con Tiểu Xuyên."

" Con cũng yêu mẹ."

" Như vậy chúng ta sẽ cùng ba con rời khỏi đây đi đến một nơi khác để sinh sống, nếu con muốn ở lại thì bọn ta sẽ nghĩ cách khác."

" Không cần đâu ạ! Ba mẹ ở đâu con ở đó! Chúng ta và em bé trong bụng mẹ sẽ là một gia đình hạnh phúc."

" Ngoan lắm."

" Mà mẹ ơi! Chúng ta có thể đến chào tạm biệt các sơ được không ạ."

" Đương nhiên là được rồi."

" Yeah!"

Bùi Xuyên vui mừng bật dậy nhảy nhót trên giường, cô cười tươi nhìn cậu. Vì thời gian không còn sớm nên cô nhanh chóng thúc giục cậu mau đi ngủ.

Nữa đêm Bạch Ngữ Ninh lại cảm nhận được một vật nặng đang đè lên người mình, hơi thở mạnh mẽ phả lên cần cổ. Một cảm giác ướt át trên ngực của mình, lúc này cô mới có cảm giác đau giống như có bàn tay đang xoa ngực cô vậy. Ánh mắt híp mở một chút, nhìn thấy bóng đen cô giật mình muốn la lên liền có môi ai đó chặn lại không cho cô phát ra âm thanh nào cả.

" Suỵt! Là anh."

" Anh mau bỏ tay ra, đây là phòng Tiểu Xuyên đấy. Nhỡ đâu thằng bé thức giấc thì sao?"

" Thì nhỏ tiếng lại một chút."

" Không được. Em đang mang thai đấy không được làm nhiều đâu."

" Hừm, vậy giúp anh đi. Anh sắp nhịn không được rồi!"

" Anh tự xử đi."

" Em sờ xem, nó cứng đến phát đau rồi. Em không thương anh sao?"

" Một lần thôi đấy!"

" Ừm nhanh lên."

Bạch Ngữ Ninh đưa tay xuống cởi quần giúp anh, vừa mới cầm lấy nó cô liền có cảm giác bàn tay sắp bị bỏng đến nơi, cô nghĩ kích thước to lớn này lại đi vào hết bên trong cô được. Được bàn tay mềm mại cô nắm lấy, anh liền thỏa mãn rên nhẹ một tiếng.

" Mau chuyển động đi bà xã!"

Một tay xoa nắn một bên dùng miệng mút mát lên ngực cô, phía dưới được cô chuyển động lên xuống không ngừng nghỉ, cô nghĩ chỉ một lúc là có thể xong nhưng cô đã sai lầm, cảm giác bàn tay tê cứng sắp không hoạt động được mà anh chưa có dấu hiệu bắn ra. Nhận thấy động tác cô chậm dần, anh đưa một tay xuống cầm lấy tay cô chuyển động nhanh hơn.

" Gừ…bà xã mau gọi tên anh."

" Ưm…Niên…"

Giây phút vừa nghe tên của mình, Hoắc Mạc Niên phóng thích ra dính đầy lên tay của cô. Tiếng thở dốc của anh càng nặng nề hơn, nhìn vào ánh mắt dục vọng của anh, cô vội né tránh sang một bên nhưng bị bàn tay kia nắm chặt cằm, anh không nói liền hôn xuống. Tay khác lại cầm lấy tay của cô đặt lên vật cứng chưa có dấu hiệu hạ xuống kia tiếp tục chuyển động.

Bạch Ngữ Ninh sợ hãi muốn rút tay ra nhưng không kịp nữa rồi. Lại một lần nữa giúp anh chuyển động, hơi thở mạnh mẽ chiếm toàn bộ cả người cô không thể trốn thoát được. Cô chẳng biết bao lâu mới dừng lại, chỉ là bàn tay mềm mại kia đã không còn cảm giác gì rồi.

Sau khi thỏa mãn hai lần, Hoắc Mạc Niên bế cô đến nhà vệ sinh để tắm rửa sạch sẽ. Cô cứ nhìn bàn tay của mình rồi chuyển ánh mắt đến anh như muốn tố cáo vì anh mới bàn tay không thể cử động được.

" Tại anh hết đấy."

" Lần sau anh sẽ kìm chế."

" Hừ mau về nhà mà ngủ đi."

" Không thích, muốn ngủ cùng với em."

" Cái giường của Tiểu Xuyên rất nhỏ không thể chứa thêm người nữa."

" Lại đây, anh có cách."

Bạch Ngữ Ninh chỉ thấy anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cậu, như hiểu ra gì đấy muốn ra tay ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi, anh dịch cậu gần mép giường rồi nằm xuống, vẻ mặt đắc ý đưa tay vỗ vỗ giường như muốn cô nằm xuống. Cô bất lực đi đến nằm bên cạnh, anh ôm chặt vào lòng hai người không có một khe hở nào. Cô cảm thấy tư thấy này không thể thở được mãi một lúc mới thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi Bùi Xuyên thức dậy theo giờ đồng hồ sinh học của mình, mắt dụi qua lại mới từ từ mở mắt liền bị cảnh tưởng trước mắt làm tức giận, cậu bò đến chỗ hai người đang ôm nhau kéo cánh tay của anh ra khỏi người cô. Hai người họ còn chiếm cả cái mềm nhỏ của cậu hại cậu lạnh cả đêm mà không hiểu tại sao.

Kéo mãi chẳng có hề hứng gì còn bị cánh tay của anh đẩy ra xém xíu đã rớt xuống giường. Cậu phồng má tức giận ngồi lên người, đánh thức hai người dậy.

" Mẹ ơi! Mẹ ơi mau dậy đi."

" Hừm Tiểu Xuyên con dậy rồi sao?"

" Nhóc con đang ngồi trên vợ của người ta đấy."

" Chú chơi xấu, tối qua mẹ đã hứa ngủ với con mà hiện giờ lại có thêm chú vào còn hại con ngủ bên mép giường."

Nghe lời chỉ trích của Bùi Xuyên, cô với giật mình tỉnh dậy, muốn ngồi lên nhưng bị cánh tay anh ôm lại nằm trong lòng ngực anh, cậu thấy càng giận hơn kéo tay anh ra khỏi người cô.

" Chú mau thả mẹ con ra."

" Anh đừng chọc thằng bé nữa, mau thả em ra."

" Hừm nhóc con đáng ghét."

Vừa thấy Bạch Ngữ Ninh ngồi dậy, cậu liền nhảy vào giữa hai người còn trừng mắt nhìn phía anh như đang uy hiếp. Anh không sợ lại tiếp tục nằm xuống bên cạnh, tay đưa cả hai người kia nằm xuống ôm chặt trong lòng.

" Nè chú mau thả cháu ra, đến giờ đi học rồi."

" Hôm nay không cần đi học, lát nữa chúng ta sẽ đến gặp các sơ."

" Sắp tới chúng ta sẽ rời khỏi nơi này và nhóc cũng nên thay đổi cách xưng hô đi."

" Chú đang nằm mơ sao?"

Lại bắt đầu đấu khẩu với nhau, cô mỉm cười nhìn hai người tranh luận. Được một lúc thì Bùi Xuyên thất thế đành gọi anh một tiếng “ba”. Hoắc Mạc Niên trố mắt nhìn cậu khiến gương mặt non nớt ấy xuất hiện lớp ửng hồng xấu hổ, cậu lặp lại một tiếng nữa, anh vui mừng ôm chặt lấy cậu vào lòng.

" Được rồi hai ba con mau tranh thủ đi, chúng ta xuất phát sớm."

" Được."

" Vâng ạ!"