Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 167: Kẻ kỳ quặc



Chung quy dựa theo lẽ thường, nếu sau này tôi thật sự có mâu thuẫn với Liễu Long Đình thì tôi cũng không có khả năng giết anh ấy. Thứ nhất là tôi không có khả năng giết anh ấy, thứ hai là tôi yêu anh ấy, dù sao đi nữa cũng luyến tiếc anh ấy chết.

Mặc dù tôi không tin lời Kiều Nhi, nhưng Kiều Nhi tu luyện chính là bói toán xem tướng, nếu thật sự là kết quả này thì chẳng lẽ là vì tình cổ trong người tôi? Hoặc là sau này tôi bất trung với Liễu Long Đình, hoặc là anh ấy không yêu tôi? Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có nguyên nhân này mới giải thích được. Tâm trạng của tôi bỗng trở nên nặng nề, không khống chế được lộ vẻ lo lắng thương tâm.

Thấy vậy, vẻ giận dữ của Kiều Nhi dần trở nên ổn định, giọng điệu cũng khá hơn: “Chị thật lòng thích anh ba chứ?"

“Đương nhiên, không thì sao chị lại muốn sinh con cho anh ba của em, còn muốn gả cho anh ấy cả đời?" Tôi trả lời sảng khoái.

Nghe vậy, Kiều Nhi ngại ngùng nắm tay, trông như đứa trẻ làm sai chuyện đang nghĩ cách nhận lỗi, dây dưa hồi lâu mới nói với tôi: "Thực ra vừa rồi em lừa chị thôi, em cho rằng chị với anh ba hợp tác để lừa em."

Nghe vậy, tôi lập tức hiểu ra, kéo Kiều Nhi đến trước mặt tôi hỏi: “Vậy lần này em nói có thật không?"

"Thật chứ!" Kiều Nhi trịnh trọng gật đầu: “Lúc nãy em xem tướng tay cho chị, thấy tưởng tay của chị khác hẳn với người thường, anh ba với chị hai. Có vẻ kiếp trước thân phận của chị rất cao, kết cấu như mệnh đế vương, hơn nữa tướng tay của chị liên tục thay đổi, cứ như vận mệnh của chị không phải là do ông trời sắp đặt, mà tự thay đổi theo cuộc sống của chị. Chẳng qua mấy đầu mối chính vẫn không thay đổi, năm tháng sau đúng là tử kiếp của chị, anh ba cũng có, chẳng qua tử kiếp của chị cong lên một xíu, chứng minh sự tình có chuyển cơ. Của anh ba chĩa xuống, vừa rồi em giận nên mới nói bậy là chị sẽ giết anh ba hoặc anh ba sẽ giết chị. Dù sao theo trình độ hiện giờ của em, tướng tay của chị với của anh ba có điểm giống nhau, nhưng anh ba là thế nghịch, chị là thế thuận, tốt hơn, cho nên em nghĩ chị chính là quý nhân của anh ba, hơn nữa từ khi hai anh chị yêu đương, anh ba của em đã thu liễm hơn nhiều, đã là hiếm thấy lắm rồi. Trước kia anh ba vì người phụ nữ kia mà không ngừng giết người, nếu không phải Thông Thiên giáo chủ khai ân thì anh ấy đã chết từ lâu rồi."

Kiều Nhi có vẻ như đang trách cứ Liễu Long Đình. Có điều nói xong, cô bé lại đau lòng anh ấy. Chắc cô bé còn chưa biết kiếp trước của tôi là Ngân Hoa giáo chủ, lại ghé bên cạnh tôi nói: “Chij Tiểu Bạch, chị phải thích anh ba nhiều vào nhé. Anh bà không xấu như những người kia nói đâu, đều tại người phụ nữ kia làm hại anh ba ra nông nỗi này. Hơn nữa hình như kiếp trước chị với anh ba từng gặp nhau rồi, mặc dù sau này có lẽ không gặp nhau nữa, nhưng duyên phận giữa hai người vẫn được kết nối với nhau, cho nên bây giờ hai người mới đến với nhau. Chị có thể ở bên anh ba thì đúng là phước đức mấy đời của anh ba."

Kiều Nhi tức giận bất bình nói, khiến tôi không dám thừa nhận kiếp trước tôi chính là Ngân Hoa giáo chủ. Nhưng nghe xong, tôi bỗng không tin vào trình độ bói toán của Kiều Nhi. Kiếp trước tôi chính là Ngân Hòa giáo chủ, làm gì có mệnh để vương? Kiếp trước làm gì có chuyện tôi với Liễu Long Đình gặp một lần rồi không gặp nhau nữa? Liễu Long Đình vì kiếp trước của tôi quả thực là sắp mất mạng.

Chẳng qua mặc dù biết Kiều Nhi bói sai, tôi vẫn thông cảm được, cho nên cái gì cũng nghe theo Kiều Nhi, con bé nói gì tôi cũng hùa theo. Kiều Nhi rất dễ dỗ dành, sau khi quen thuộc với con bé, con bé chỉ hận không thể móc tim móc phổi ra cho tôi, không nhịn được nói cho tôi nghe bí mật của con bé.

“Chị Tiểu Bạch, chị biết tại sao không? Em từng thấy chị với anh ba làm chuyện xấu hổ, em còn biết anh ba luôn kêu chị ngồi trên người anh ấy."

Nghe vậy, tôi xấu hổ đỏ mặt, nhanh chóng hỏi cô bé sao lại biết chuyện đó? Hơn nữa tôi với Liễu Long Đình ở nhà cũng có làm mấy lần đâu, hơn nữa cũng không dùng tư thế đó! Tôi càng nói càng thấy xấu hồ, cứ cảm thấy nói chuyện này với một đứa trẻ thì thật mất mặt. Chẳng qua hình như Kiều Nhi còn chưa biết chuyện này có nghĩa là gì. Cô bé nhỏ giọng lại gần tôi nói: “Chị Tiểu Bạch, em nói cho chị biết em thấy ở đâu, chị không thể nói với người khác nhé.".

“Được rồi, chị sẽ không nói với người khác." Tôi trả lời.

“Em nhận một sư phụ ở dưới núi, sư phụ có một chiếc gương, muốn thấy thứ gì trong gương cũng được. Em thường xuyên thấy sư phụ dùng gương xem chị với anh ba, đôi khi em tới chỗ ông ấy chơi thì cũng thấy."

Trước kia tôi với Liễu Long Đình chưa bao giờ biết lúc chúng tôi chung sống cùng nhau lại có kẻ nhìn lén chúng tôi. Nhưng tại sao người kia lại muốn nhìn lén tôi với Liễu Long Đình chứ không phải là người khác?

“Người đó là ai? Anh ba của em quen không?"

Kiều Nhi lắc đầu, sau đó lại hào hứng nói: "Cả núi Trường Bạch chỉ có mình em biết ông ấy. Em cũng không biết ông ấy tên gì, tóm lại là rất tốt bụng, dạy em cách làm người xử thế, còn bảo em đừng nổi giận lung tung, kêu tính cách của em không tốt, phải sửa lại."

Người này thật kỳ quặc. Vừa rình rập tôi với Liễu Long Đình, vừa dạy Kiều Nhi những điều tốt. Chẳng qua Kiều Nhi thân thiết với một kẻ xa lạ như vậy, hơn nữa còn chưa biết kẻ đó là tốt hay xấu, tôi bèn hỏi Kiều Nhi: “Kiều Nhi, vậy em có thể dẫn chị đi gặp người kia không?"

Nghe xong, Kiều Nhi đỏ mặt ngượng nghịu, nhưng lại không muốn từ chối tôi, bèn nói: “Sư phụ bảo không muốn thấy bất cứ ai. Để em tranh thủ hỏi giúp chị, nếu sự phụ đồng ý thì em sẽ dẫn chị đi gặp ông ấy. Nhưng chị Tiểu Bạch à, chị không thể nói cho người khác biết chuyện này nhé, anh ba cũng không được. Anh ba mà nghiêm túc, khuôn mặt như nước đá của anh ấy đáng sợ lắm."

Lời nói của Kiều Nhi khiến tôi cười sặc sụa, vì thế ngoéo tay với con bé, nói nhất định sẽ không báo cho Liễu Long Đình.

Suốt một ngày, tôi đều kể chuyện bên ngoài cho Kiều Nhi với Long Đằng. Long Đằng với Kiều Nhi rất ít khi xuống núi, đều tò mò về chuyện bên ngoài. Đến tối, mấy tiên gia binh mã phải ra ngoài mua chuộc người đều trở về, nói họ đã làm thỏa đáng chuyện này rồi. Liễu Long Đình cũng quyết định ngày mai sẽ giải quyết chuyện về Vu Anh trước.

Trên. bàn cơm tối, mọi người đều thảo luận cách đối phó với Vu Anh, khiến tôi vốn định quan tâm Liễu Long Đình cũng không có cơ hội, đành phải chờ tới sau bữa tối, chúng tôi lên giường ngủ, tôi hỏi Liễu Long Đình có thể dẫn tôi đi cùng được không? Tôi không nỡ để anh ấy một mình đối mặt với nhiều nguy hiểm như vậy.

Thấy tôi đột nhiên ăn nói ngốc nghếch, Liễu Long Đình xoay người lại đây ôm tôi, nói tôi là đồ phiền toái, dẫn tôi đi thì anh ấy sợ không thể thoải mái chiến đấu. Thật là, tôi còn đang lo lắng cho anh ấy mà anh ấy lại chê tôi phiền, vì thế tôi xoay người rời khỏi lòng anh ấy, nói tôi không đi nữa, anh ấy đi một mình đi.

Thấy tôi không vui, Liễu Long Đình mặt dày lại gần tôi, thò tay xuống bụng tôi, cười hỏi tôi thế mà giận à?

“Em mới không giận.” Nói tới đây, tôi chịu không nổi ngón tay của Liễu Long Đình kích thích, giọng cũng run rẩy, hô hấp trở nên nóng rực. Tôi quay sang hỏi Liễu Long Đình: “Mấy ngày trước anh mới cho em mà, bây giờ đứa bé cũng im lặng, còn chưa thiếu tinh khí."

“Không, không phải là vì nó, anh chỉ muốn em thôi.” Nói xong, Liễu Long Đình nhấn mạnh một cái, nhất thời nước nôi chảy ra đầy.

Sáng hôm sau ngủ dậy, Liễu Long Đình đã rời giường, còn đắp chăn lại cho tôi. Tôi xem di động, sắp chín giờ rồi, cũng không biết Liễu Long Đình đã đi chưa nữa, cho nên mau chóng rời giường. Lúc này Kiều Nhi hớn hở chạy vào phòng đến bên giường tôi, lặng lẽ nói: "Chị Bạch, sư phụ của em đã đồng ý cho em dẫn chị đi gặp anh ấy rồi, nhưng chỉ có thể dẫn một mình chị đi thôi."