Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 168: Hư



“Được rồi." Tôi đồng ý ngay, còn rất vui vẻ. Nhưng sau đó tôi lại 'lo lắng, chắc sư phụ của Kiều Nhi cũng là một kỳ nhân, hơn nữa tôi cũng không rõ người này tốt hay xấu, lỡ là người tốt thì còn không sao, nhưng lỡ là một kẻ có mưu đồ xấu, lỡ hắn ta muốn làm hại tôi thì tôi nên làm sao đây?

“Liễu Long Đình đâu? Anh ba của em còn ở nhà không?" Tôi hỏi Kiều Nhi. Nếu Liễu Long Đình còn ở nhà thì tôi nên hỏi ý kiến anh ấy xem có nên đi hay không.

“Hồi sáng anh ba đã ra ngoài rồi, nói là sợ đánh thức chị, dặn em với Long Đằng đừng đánh thức chị. Lúc nãy em còn ở ngoài cửa chờ chị hơn một canh giờ, thấy chị đã dậy mới chạy vào phòng." Kiều Nhi nói rồi cười hì hì hỏi tôi: “Nhìn xem em quan tâm chị chưa!"

Nhìn gương mặt hớn hở của Kiều Nhi, tôi thật sự ngượng ngùng nói với con bé rằng thực ra tôi không dám đi. Nhưng tôi đã hứa với nó rồi, lỡ tôi bỗng nhiên đổi ý thì chắc chắn sau này con bé sẽ không cho tôi thoải mái đâu. Cho nên tôi đành phải kiên trì phóng lao theo lao.

Sau khi ăn sáng xong, Kiều Nhi nói với Liễu Liệt Vân rằng con bé muốn dẫn tôi ra ngoài đi dạo. Liễu Liệt Vân thấy Kiều Nhi có hứng như thế, lại thêm tôi đang mang thai, cũng nên đi lại nhiều, cho nên lập tức đồng ý. Chẳng qua cô ấy kêu Kiều Nhi đừng dẫn tôi đi quá xa, tôi cũng không tiện, sợ tôi xảy ra sơ suất gì đó.

Kiều Nhi đồng ý rất nhanh. Liễu Liệt Vân còn chưa nói xong thì cô bé đã kéo tôi đi ra ngoài. Long Đằng cũng muốn đi cùng, nhưng bị Kiều Nhi hung ác răn dạy, không cho nó đi cùng.

Bởi vì sư phụ của Kiều Nhi sống dưới chân núi, đường xá trên núi lại khó đi, Kiều Nhi biến thành một con rắn trắng dài hai ba mét bò trước mặt tôi, bảo tôi nắm đuôi cô bé, cố gắng nhảy qua mấy chỗ. Trên đường đi, tôi hơi căng thẳng, liên tục hỏi Kiều Nhi bình thường cô bé với sư phụ chung sống như thế nào? Sư phụ của cô bé trừ nhìn lén tôi với Liễu Long Đình thì có xem người khác không?

Chuyện Kiều Nhi có sư phụ đã không còn là bí mật với tôi, hơn nữa con bé vẫn còn là con nít, bản thân con nít vốn không thể giấu được chuyện gì. Thấy tôi tò mò về sư phụ của mình, con bé cho rằng tôi rất có hứng thú với hắn ta, nhất thời nổi hứng kể lại rất nhiều về sư phụ của nó. Chẳng qua nói tới vấn đề sư phụ của nó có nhìn lén người khác không thì Kiều Nhi nói có. Sư phụ của cô bé chẳng những nhìn tôi với Liễu Long Đình trong gương mà còn xem những người như thần tiên trên trời, hoặc là địa tiên dưới mặt đất. Chẳng qua con bé đều không quen những thần tiên đó, chỉ biết tôi với Liễu Long Đình thôi.

Tôi thấy là lạ. Có thể giao tiếp với Kiều Nhi thì chắc đều là tiên gia, nhưng tại sao làm tiên gia mà không chịu chăm chỉ tu luyện, ăn no rửng mỡ đi rình rập người khác làm gì? Chẳng qua từ những lời mà Kiều Nhi kể với tôi, tôi thấy sư phụ con bé chỉ có ham mê khiếm nhã là nhìn lén người khác, còn lại đều khá tốt, còn dạy Kiều Nhi viết chữ, luyện tập phép thuật, cũng không biết sư phụ con bé mạnh cỡ nào nữa.

Tôi đi cùng Kiều Nhi khoảng chừng bốn năm mươi phút, Kiều Nhi mới chỉ vào một cây liễu già, nói: “Chị Bạch, chị đứng đây chờ một lát, em gõ cửa trước đã, xem thử sư phụ có ở nhà không.

Tôi nhìn chung quanh, không thấy có căn nhà nào ở chỗ này, Kiều Nhi bảo gõ cửa là cưra gì? Thấy tôi mờ mịt, Kiều Nhi biến thành người, cười hì hì ngồi xổm xuống đất, nhặt mấy hòn sỏi trên mặt đất bày ra hình thù kỳ lạ hỗn loạn, nói với tôi: “Em đang gõ cửa nè."

Tôi nhìn Kiều Nhi chơi đá, nghi hoặc hỏi: “Em bày đá như thế là gõ cửa hả?"

"Đúng thế, em cũng vô tình phát hiện ra, mấy năm trước em chơi đá ở đây, tự nhiên lại mở cửa nhà sư phụ. Ban đầu sự phụ còn thấy lạ, nhưng rồi lại nói với em đây là duyên phận, anh ấy sống ở đây rất nhiều năm, chỉ có mình em mở cửa nhà anh ấy, cho nên anh ấy nhận em làm đồ đệ.".

Kiều Nhi rất đắc ý, bất kể là lời nói hay biểu cảm đều tràn ngập tự hào. Khi tôi đang định đáp lại Kiều Nhi thì cô bé đã bày xong viên đá cuối cùng, vui vẻ kêu lên:

"Mo!"

Tiếng rầm rầm vang lên, trước mặt chúng tôi vốn không có gì cả, bây giờ Kiều Nhi vừa nói mở, bỗng một cánh cửa đá chui ra từ mặt đất trước mặt tôi. Cửa đá mở ra, bên ngoài là tôi và Kiều Nhi, bên trong để lộ khu vườn rộng lớn trồng mấy cây hoa lan. Tôi nhất thời không dám đi vào bên trong, Kiều Nhi kéo tay tôi lẻn vào trong. Ngay sau đó, tiếng đàn cổ du dương lọt vào tai tôi. Tôi nhìn trong sân, là một người đàn ông mặt trắng áo trắng. Mặc dù trông anh ta như mới hơn ba mươi tuổi, nhưng gương mặt thanh lệ, mặc dù không đẹp bằng Phượng Tổ Thiên với Thần Sông, nhưng cũng có hương vị khác.

"Sư phụ, con dẫn chị Tiểu Bạch tới rồi nè. Chị Tiểu Bạch nói muốn gặp ngài." Kiều Nhi cười hì hì đi về phía người đàn ông đó.

Sau khi tôi bước vào, người đàn ông kia chẳng buồn ngước mắt lấy một lần, ngón tay vẫn liên tục khảy dây đàn như đang sửa đàn, thản nhiên nói: "Kiều Nhi, vào nhà bưng ghế ra đây cho chị con ngồi. Chị con đang mang thai, không tiện đứng."

Mặc dù vẻ mặt của người đàn ông này rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu của anh ta lại rất thận trọng. Nghe sư phụ kêu mình đi lấy ghế, Kiều Nhi cười hì hì chạy vào phòng. Ngay cả ở nhà cũng chưa chắc đã có thể sai sử con bé như bây giờ đâu! Cũng không biết người đàn ông này có bản lĩnh gì mà lại khiến tứ tiểu thư của nhà họ Liễu nghe lời như vậy.

“Tôi nghe Kiều Nhi kể anh có một chiếc gương, anh thường xuyên rình tôi với Liễu Long Đình trong gương, tại sao anh lại rình rập chúng tôi?"

Tôi nói thẳng thừng. Dù sao tôi cũng rất ít khi chính thức giao tiếp với một người như vậy. Người đàn ông này nghe tôi hỏi thẳng thì cũng vẫn không có biểu cảm, chỉ trả lời: "Chính các cô tự vào trong gương của tôi, chứ không phải là tôi rình rập các cô. Chẳng qua cô với Liễu Long Đình làm chuyện phòng the rất thận trọng, tư thế yêu thích cũng. không tồi, có thể tiến vào sâu hơn, cô sẽ cảm thấy thoải mái, Liễu Long Đình cũng tiết kiệm sức lực, có thể kiên trì lâu hơn."

Trời đất! Khi người đàn ông này nhắc tới chuyện đó, tôi lại không hề cảm thấy dơ bẩn mà có cảm giác như anh ta đang thuyết giáo, khiến tôi vô cùng xấu hổ. Anh ta thậm chí biết cả tư thế yêu thích của tôi với Liễu Long Đình, thế thì phải xem chúng tôi bao nhiêu lần?

"Chúng tôi sống bình thường mà, sao lại vào trong gương của anh?" Tôi hỏi anh ta.

Lúc này Kiều Nhi đã bưng ghế ra, sau đó chắp tay đứng sau lưng người đàn ông này, trông như con gái của anh ta.

“Bởi vì gương của tôi là một tấm Gương Trời, có thể thấy bất cứ thứ gì mà mình muốn thấy, muốn biết. Có điều tôi luyện chế nó thành Gương Trời chỉ thấy được những linh lực mạnh mẽ, hơn nữa có thể khiến tôi cam tâm tình nguyện bái phục, có thể mang tôi phi thăng thành thần. Kết quả là cô với Liễu Long Đình xuất hiện trong gương của tôi."

Thế này thì thật buồn cười. Anh ta muốn phi thăng thành thần thì đi tìm Liễu Liệt Vân với Liễu Long Dương chẳng phải tốt hơn hay sao? Tôi với Liễu Long Đình cùng lắm chỉ là quy mô nhỏ, Liễu Long Đình giết bao nhiêu người, cơ hội tu tiên thành thần vô cùng hiếm hoi, chính anh ấy còn không thể thành thần, sao có thể dẫn dắt anh ta cũng thành thần?

“Vậy thì anh tìm người khác đi. Tôi với Liễu Long Đình ốc còn chưa mang nổi mình ốc, đừng nói là mang theo anh. Sau này anh đừng nhìn chúng tôi nữa." Tôi nói với anh ta. Sau này tôi không muốn mỗi ngày đều bị người khác cầm gương rình mò đâu.

Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt chiếc đàn xuống, quay sang đi về phía tôi, nói: "Nhưng chiếc gương của tôi lại chọn cô."

Nói rồi, trong tay anh ta xuất hiện một chiếc gương đồng cổ xưa. Mặc dù không quay về phía tôi, gương mặt của tôi vẫn rõ ràng xuất hiện trong chiếc gương đó một cách quái dị.

“Tên của tôi là 'Hư. Nếu có nguyện ý, mong cô hãy nhận tôi làm xuất mã tiên của cô."